Cuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng…
Chương 1137
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… TỚI THÀNH PHỐ Z - KÉO BÈ KÉO LŨ ĐÁNH NHAU (1)Sáng sớm hôm sau, nhóm bọn họ rời khỏi doanh trại quân đội đi vào nội thành. Doanh trại quân đội ở trong núi, thời gian đi vào thành phố tương đối lâu, bọn họ lại vừa đi vừa bắt xe nên mãi mới tới được ga tàu hỏa.Dọc đường đi, vì sức khỏe Nghiêm Hoài Vũ chưa ổn định, lại đang vào mùa hè nóng bức nên khá mệt mỏi, lúc lên đến tàu hỏa, anh ta phải ngồi dựa vào cửa kính xe để nghỉ ngơi.Hà Giai Ngọc ngồi ở đối diện, sợ anh ta ngủ ngay dưới điều hòa sẽ bị cảm lạnh liền lấy ở trong túi ra một cái chăn mỏng, bảo Kiều Duy đắp lên người cho anh ta.Kiều Duy thấy thế thì chỉ cười, sau đó đắp chăn cho Nghiêm Hoài Vũ.Không bao lâu sau thì Thi Sảnh, Hà Giai Ngọc và Cổ Lâm đều chìm vào giấc ngủ.Tới thành phố Z mất khoảng năm tiếng đi đường, Kiều Duy và Lý Kiêu nhận trách nhiệm trông coi hành lý cho mọi người.Còn Nhiếp Nhiên nhìn như đã ngủ, không quan tâm gì tới xung quanh, nhưng thực ra cô chỉ dùng mũ che khuất mặt mình, nhắm mắt dưỡng thần mà thôi. Cô vẫn cảm nhận được rõ ràng tất cả sự vật xung quanh mình.Nhưng cũng may là chặng đường này khá bình an, không hề xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.Năm tiếng sau, giọng thông báo ngọt ngào của nhân viên tàu vang lên, cuối cùng bọn họ đã tới được nơi cần tới.Lý Kiêu đã thuê một khách sạn cách khá xa ga tàu vì muốn ở gần chỗ Mã Tường ở một chút. Kế hoạch ban đầu của bọn họ là đi xe bus. Nhưng lúc từ doanh trại quân đội bọn họ đã đổi mấy tuyến xe, lại đúng vào giờ cao điểm nên cả đám phải đứng chen chúc trên xe, chật chội không khác gì xe chở lợn.Hà Giai Ngọc bị vô số người giẫm lên chân, suýt nữa chửi nhau tại chỗ, may mà Lý Kiêu kịp thời ngăn cản nếu không chắc chắn đã muộn giờ tàu chạy.Sau một hồi chen chúc vào buổi sáng thì tất cả đều mệt bã cả người, vì thế lúc này bọn họ quyết định gọi hai chiếc taxi để về khách sạn.Vào lúc ba giờ chiều, xe cộ trong nội thành không quá đông đúc, đường thông hè thoáng, hai xe taxi nối đuôi nhau tới khách sạn mà họ đã đặt trước. �
TỚI THÀNH PHỐ Z - KÉO BÈ KÉO LŨ ĐÁNH NHAU (1)
Sáng sớm hôm sau, nhóm bọn họ rời khỏi doanh trại quân đội đi vào nội thành. Doanh trại quân đội ở trong núi, thời gian đi vào thành phố tương đối lâu, bọn họ lại vừa đi vừa bắt xe nên mãi mới tới được ga tàu hỏa.
Dọc đường đi, vì sức khỏe Nghiêm Hoài Vũ chưa ổn định, lại đang vào mùa hè nóng bức nên khá mệt mỏi, lúc lên đến tàu hỏa, anh ta phải ngồi dựa vào cửa kính xe để nghỉ ngơi.
Hà Giai Ngọc ngồi ở đối diện, sợ anh ta ngủ ngay dưới điều hòa sẽ bị cảm lạnh liền lấy ở trong túi ra một cái chăn mỏng, bảo Kiều Duy đắp lên người cho anh ta.
Kiều Duy thấy thế thì chỉ cười, sau đó đắp chăn cho Nghiêm Hoài Vũ.
Không bao lâu sau thì Thi Sảnh, Hà Giai Ngọc và Cổ Lâm đều chìm vào giấc ngủ.
Tới thành phố Z mất khoảng năm tiếng đi đường, Kiều Duy và Lý Kiêu nhận trách nhiệm trông coi hành lý cho mọi người.
Còn Nhiếp Nhiên nhìn như đã ngủ, không quan tâm gì tới xung quanh, nhưng thực ra cô chỉ dùng mũ che khuất mặt mình, nhắm mắt dưỡng thần mà thôi. Cô vẫn cảm nhận được rõ ràng tất cả sự vật xung quanh mình.
Nhưng cũng may là chặng đường này khá bình an, không hề xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Năm tiếng sau, giọng thông báo ngọt ngào của nhân viên tàu vang lên, cuối cùng bọn họ đã tới được nơi cần tới.
Lý Kiêu đã thuê một khách sạn cách khá xa ga tàu vì muốn ở gần chỗ Mã Tường ở một chút. Kế hoạch ban đầu của bọn họ là đi xe bus. Nhưng lúc từ doanh trại quân đội bọn họ đã đổi mấy tuyến xe, lại đúng vào giờ cao điểm nên cả đám phải đứng chen chúc trên xe, chật chội không khác gì xe chở lợn.
Hà Giai Ngọc bị vô số người giẫm lên chân, suýt nữa chửi nhau tại chỗ, may mà Lý Kiêu kịp thời ngăn cản nếu không chắc chắn đã muộn giờ tàu chạy.
Sau một hồi chen chúc vào buổi sáng thì tất cả đều mệt bã cả người, vì thế lúc này bọn họ quyết định gọi hai chiếc taxi để về khách sạn.
Vào lúc ba giờ chiều, xe cộ trong nội thành không quá đông đúc, đường thông hè thoáng, hai xe taxi nối đuôi nhau tới khách sạn mà họ đã đặt trước. �
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… TỚI THÀNH PHỐ Z - KÉO BÈ KÉO LŨ ĐÁNH NHAU (1)Sáng sớm hôm sau, nhóm bọn họ rời khỏi doanh trại quân đội đi vào nội thành. Doanh trại quân đội ở trong núi, thời gian đi vào thành phố tương đối lâu, bọn họ lại vừa đi vừa bắt xe nên mãi mới tới được ga tàu hỏa.Dọc đường đi, vì sức khỏe Nghiêm Hoài Vũ chưa ổn định, lại đang vào mùa hè nóng bức nên khá mệt mỏi, lúc lên đến tàu hỏa, anh ta phải ngồi dựa vào cửa kính xe để nghỉ ngơi.Hà Giai Ngọc ngồi ở đối diện, sợ anh ta ngủ ngay dưới điều hòa sẽ bị cảm lạnh liền lấy ở trong túi ra một cái chăn mỏng, bảo Kiều Duy đắp lên người cho anh ta.Kiều Duy thấy thế thì chỉ cười, sau đó đắp chăn cho Nghiêm Hoài Vũ.Không bao lâu sau thì Thi Sảnh, Hà Giai Ngọc và Cổ Lâm đều chìm vào giấc ngủ.Tới thành phố Z mất khoảng năm tiếng đi đường, Kiều Duy và Lý Kiêu nhận trách nhiệm trông coi hành lý cho mọi người.Còn Nhiếp Nhiên nhìn như đã ngủ, không quan tâm gì tới xung quanh, nhưng thực ra cô chỉ dùng mũ che khuất mặt mình, nhắm mắt dưỡng thần mà thôi. Cô vẫn cảm nhận được rõ ràng tất cả sự vật xung quanh mình.Nhưng cũng may là chặng đường này khá bình an, không hề xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.Năm tiếng sau, giọng thông báo ngọt ngào của nhân viên tàu vang lên, cuối cùng bọn họ đã tới được nơi cần tới.Lý Kiêu đã thuê một khách sạn cách khá xa ga tàu vì muốn ở gần chỗ Mã Tường ở một chút. Kế hoạch ban đầu của bọn họ là đi xe bus. Nhưng lúc từ doanh trại quân đội bọn họ đã đổi mấy tuyến xe, lại đúng vào giờ cao điểm nên cả đám phải đứng chen chúc trên xe, chật chội không khác gì xe chở lợn.Hà Giai Ngọc bị vô số người giẫm lên chân, suýt nữa chửi nhau tại chỗ, may mà Lý Kiêu kịp thời ngăn cản nếu không chắc chắn đã muộn giờ tàu chạy.Sau một hồi chen chúc vào buổi sáng thì tất cả đều mệt bã cả người, vì thế lúc này bọn họ quyết định gọi hai chiếc taxi để về khách sạn.Vào lúc ba giờ chiều, xe cộ trong nội thành không quá đông đúc, đường thông hè thoáng, hai xe taxi nối đuôi nhau tới khách sạn mà họ đã đặt trước. �