Cuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng…
Chương 1138
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… TỚI THÀNH PHỐ Z - KÉO BÈ KÉO LŨ ĐÁNH NHAU (2)Tới khách sạn, Hà Giai Ngọc thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng tới nơi rồi, sao mà ngồi tàu xe còn mệt hơn cả huấn luyện thế chứ?”Nhiếp Nhiên đứng ở cửa khách sạn, hỏi Lý Kiêu: “Cậu đặt bao nhiêu phòng thế?”“Sáu phòng.”Nhiếp Nhiên nhíu mày. Lý Kiêu học toán dốt thế à?Bảy người bọn họ đi tới đây, thế mà cô ấy lại chỉ đặt sáu phòng là sao?Dường như hiểu thắc mắc của cô, Kiều Duy lập tức giải thích: “Là tôi nói với Lý Kiêu bảo cô ấy ghép phòng cho tôi và Nghiêm Hoài Vũ để tiện chăm sóc cho cậu ấy.”Thi Sảnh và Cổ Lâm đi tới quầy lễ tân làm thủ tục nhận phòng, sau khi nhận thẻ phòng và phân phát xong thì mọi người lập tức đi vào thang máy.Trong thang máy, Nghiêm Hoài Vũ không nhịn được hỏi: “Tiểu Nhiên Tử, cô định lúc nào tới nhà Mã Tường thế?”“Ngày mai.” Nhiếp Nhiên trả lời ngắn gọn.“Vì sao? Giờ còn sớm mà, chúng ta hoàn toàn có thể lập tức đi tới đó.” Nghiêm Hoài Vũ cau mày, hơi kích động.Nhiếp Nhiên liếc nhìn anh ta, thản nhiên nói: “Anh thích thì cứ tự đi đi.”Vừa dứt lời, một tiếng “ting” vang lên, cửa thang máy liền mở ra.Nhiếp Nhiên lập tức bước ra, thậm chí còn không thèm ngoái đầu lại.Điều này khiến cho Nghiêm Hoài Vũ còn ở trong thang máy ngẩn người.Tự đi ư?Anh ta cũng muốn tự đi lắm chứ, nhưng vấn đề là anh ta đi thì có tác dụng gì đâu, anh ta cũng không thể chữa khỏi bệnh cho Mã Tường được.“Chị Nhiên làm sao thế, hình như không vui thì phải.” Hà Giai Ngọc ngày nào cũng kè kè bên cạnh Nhiếp Nhiên, mặc dù không hiểu hết tính cô nhưng cũng biết được một chút.“Có phải tôi nói sai cái gì làm cho Tiểu Nhiên Tử không vui rồi không?” Nghiêm Hoài Vũ khá giật mình với thái độ vừa rồi của cô.Lúc này, Kiều Duy giải thích: “Tôi nghĩ có lẽ Nhiếp Nhiên đã mệt mỏi rồi, chúng ta về phòng nghỉ ngơi đi. Đã hơn năm giờ chiều rồi, cả ngày còn chưa được ăn uống tử tế, về phòng gọi đồ ăn rồi ngủ một giấc, mai tới chỗ Mã Tường.”“Đúng thế, hôm nay đi tàu xe mệt lắm rồi, nên về trước nghỉ ngơi thì hơn.” Sau khi Lý Kiêu đưa ra quyết định liền bước ra khỏi thang máy, trở về phòng của mình.Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu đi rồi, năm người còn lại cũng lần lượt đi về phòng.
TỚI THÀNH PHỐ Z - KÉO BÈ KÉO LŨ ĐÁNH NHAU (2)
Tới khách sạn, Hà Giai Ngọc thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng tới nơi rồi, sao mà ngồi tàu xe còn mệt hơn cả huấn luyện thế chứ?”
Nhiếp Nhiên đứng ở cửa khách sạn, hỏi Lý Kiêu: “Cậu đặt bao nhiêu phòng thế?”
“Sáu phòng.”
Nhiếp Nhiên nhíu mày. Lý Kiêu học toán dốt thế à?
Bảy người bọn họ đi tới đây, thế mà cô ấy lại chỉ đặt sáu phòng là sao?
Dường như hiểu thắc mắc của cô, Kiều Duy lập tức giải thích: “Là tôi nói với Lý Kiêu bảo cô ấy ghép phòng cho tôi và Nghiêm Hoài Vũ để tiện chăm sóc cho cậu ấy.”
Thi Sảnh và Cổ Lâm đi tới quầy lễ tân làm thủ tục nhận phòng, sau khi nhận thẻ phòng và phân phát xong thì mọi người lập tức đi vào thang máy.
Trong thang máy, Nghiêm Hoài Vũ không nhịn được hỏi: “Tiểu Nhiên Tử, cô định lúc nào tới nhà Mã Tường thế?”
“Ngày mai.” Nhiếp Nhiên trả lời ngắn gọn.
“Vì sao? Giờ còn sớm mà, chúng ta hoàn toàn có thể lập tức đi tới đó.” Nghiêm Hoài Vũ cau mày, hơi kích động.
Nhiếp Nhiên liếc nhìn anh ta, thản nhiên nói: “Anh thích thì cứ tự đi đi.”
Vừa dứt lời, một tiếng “ting” vang lên, cửa thang máy liền mở ra.
Nhiếp Nhiên lập tức bước ra, thậm chí còn không thèm ngoái đầu lại.
Điều này khiến cho Nghiêm Hoài Vũ còn ở trong thang máy ngẩn người.
Tự đi ư?
Anh ta cũng muốn tự đi lắm chứ, nhưng vấn đề là anh ta đi thì có tác dụng gì đâu, anh ta cũng không thể chữa khỏi bệnh cho Mã Tường được.
“Chị Nhiên làm sao thế, hình như không vui thì phải.” Hà Giai Ngọc ngày nào cũng kè kè bên cạnh Nhiếp Nhiên, mặc dù không hiểu hết tính cô nhưng cũng biết được một chút.
“Có phải tôi nói sai cái gì làm cho Tiểu Nhiên Tử không vui rồi không?” Nghiêm Hoài Vũ khá giật mình với thái độ vừa rồi của cô.
Lúc này, Kiều Duy giải thích: “Tôi nghĩ có lẽ Nhiếp Nhiên đã mệt mỏi rồi, chúng ta về phòng nghỉ ngơi đi. Đã hơn năm giờ chiều rồi, cả ngày còn chưa được ăn uống tử tế, về phòng gọi đồ ăn rồi ngủ một giấc, mai tới chỗ Mã Tường.”
“Đúng thế, hôm nay đi tàu xe mệt lắm rồi, nên về trước nghỉ ngơi thì hơn.” Sau khi Lý Kiêu đưa ra quyết định liền bước ra khỏi thang máy, trở về phòng của mình.
Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu đi rồi, năm người còn lại cũng lần lượt đi về phòng.
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… TỚI THÀNH PHỐ Z - KÉO BÈ KÉO LŨ ĐÁNH NHAU (2)Tới khách sạn, Hà Giai Ngọc thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng tới nơi rồi, sao mà ngồi tàu xe còn mệt hơn cả huấn luyện thế chứ?”Nhiếp Nhiên đứng ở cửa khách sạn, hỏi Lý Kiêu: “Cậu đặt bao nhiêu phòng thế?”“Sáu phòng.”Nhiếp Nhiên nhíu mày. Lý Kiêu học toán dốt thế à?Bảy người bọn họ đi tới đây, thế mà cô ấy lại chỉ đặt sáu phòng là sao?Dường như hiểu thắc mắc của cô, Kiều Duy lập tức giải thích: “Là tôi nói với Lý Kiêu bảo cô ấy ghép phòng cho tôi và Nghiêm Hoài Vũ để tiện chăm sóc cho cậu ấy.”Thi Sảnh và Cổ Lâm đi tới quầy lễ tân làm thủ tục nhận phòng, sau khi nhận thẻ phòng và phân phát xong thì mọi người lập tức đi vào thang máy.Trong thang máy, Nghiêm Hoài Vũ không nhịn được hỏi: “Tiểu Nhiên Tử, cô định lúc nào tới nhà Mã Tường thế?”“Ngày mai.” Nhiếp Nhiên trả lời ngắn gọn.“Vì sao? Giờ còn sớm mà, chúng ta hoàn toàn có thể lập tức đi tới đó.” Nghiêm Hoài Vũ cau mày, hơi kích động.Nhiếp Nhiên liếc nhìn anh ta, thản nhiên nói: “Anh thích thì cứ tự đi đi.”Vừa dứt lời, một tiếng “ting” vang lên, cửa thang máy liền mở ra.Nhiếp Nhiên lập tức bước ra, thậm chí còn không thèm ngoái đầu lại.Điều này khiến cho Nghiêm Hoài Vũ còn ở trong thang máy ngẩn người.Tự đi ư?Anh ta cũng muốn tự đi lắm chứ, nhưng vấn đề là anh ta đi thì có tác dụng gì đâu, anh ta cũng không thể chữa khỏi bệnh cho Mã Tường được.“Chị Nhiên làm sao thế, hình như không vui thì phải.” Hà Giai Ngọc ngày nào cũng kè kè bên cạnh Nhiếp Nhiên, mặc dù không hiểu hết tính cô nhưng cũng biết được một chút.“Có phải tôi nói sai cái gì làm cho Tiểu Nhiên Tử không vui rồi không?” Nghiêm Hoài Vũ khá giật mình với thái độ vừa rồi của cô.Lúc này, Kiều Duy giải thích: “Tôi nghĩ có lẽ Nhiếp Nhiên đã mệt mỏi rồi, chúng ta về phòng nghỉ ngơi đi. Đã hơn năm giờ chiều rồi, cả ngày còn chưa được ăn uống tử tế, về phòng gọi đồ ăn rồi ngủ một giấc, mai tới chỗ Mã Tường.”“Đúng thế, hôm nay đi tàu xe mệt lắm rồi, nên về trước nghỉ ngơi thì hơn.” Sau khi Lý Kiêu đưa ra quyết định liền bước ra khỏi thang máy, trở về phòng của mình.Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu đi rồi, năm người còn lại cũng lần lượt đi về phòng.