Đột nhiên, tất cả mọi người đều hô to giống như sóng triều vang vọng hết đợt này tới đợt khác, làm chấn động cả trời đất. Người đàn ông vạm vỡ đang lái xe tên là Mã Siêu. Anh ta dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn người thanh niên qua gương chiếu hậu, đầy vẻ lưu luyến nói: "Tướng quân, anh thật sự muốn rời đi sao?" Người thanh niên tên Dương Thanh, anh mới chỉ nhập ngũ năm năm lại lập được công lao hiển hách, thành tích xuất sắc. Anh mới hai mươi bảy tuổi đã trở thành Tướng quân trẻ tuổi nhất từ trước tới nay, trấn giữ vùng đất biên giới Chiêu Châu. Sau khi trở thành Tướng quân, anh còn lập thêm vô số chiến công và được phong hiệu là Chiến Thần Bất Bại! "Bây giờ biên giới phía Bắc đã là một thành trì vô địch, còn có ai dám đánh nữa?" Nói đoạn, Dương Thanh lấy ra một tấm ảnh chụp hai người mặc áo trắng trên phông đỏ, đó là ảnh trong giấy đăng ký kết hôn. . Truyện mới cập nhật Trong ảnh là anh và một cô gái với gương mặt vô cùng xinh đẹp. Cô gái trông khoảng ngoài hai mươi tuổi, mái tóc dài được…
Chương 709: 709: Có Thể Trở Về
Chiến Thần Ở RểTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhĐột nhiên, tất cả mọi người đều hô to giống như sóng triều vang vọng hết đợt này tới đợt khác, làm chấn động cả trời đất. Người đàn ông vạm vỡ đang lái xe tên là Mã Siêu. Anh ta dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn người thanh niên qua gương chiếu hậu, đầy vẻ lưu luyến nói: "Tướng quân, anh thật sự muốn rời đi sao?" Người thanh niên tên Dương Thanh, anh mới chỉ nhập ngũ năm năm lại lập được công lao hiển hách, thành tích xuất sắc. Anh mới hai mươi bảy tuổi đã trở thành Tướng quân trẻ tuổi nhất từ trước tới nay, trấn giữ vùng đất biên giới Chiêu Châu. Sau khi trở thành Tướng quân, anh còn lập thêm vô số chiến công và được phong hiệu là Chiến Thần Bất Bại! "Bây giờ biên giới phía Bắc đã là một thành trì vô địch, còn có ai dám đánh nữa?" Nói đoạn, Dương Thanh lấy ra một tấm ảnh chụp hai người mặc áo trắng trên phông đỏ, đó là ảnh trong giấy đăng ký kết hôn. . Truyện mới cập nhật Trong ảnh là anh và một cô gái với gương mặt vô cùng xinh đẹp. Cô gái trông khoảng ngoài hai mươi tuổi, mái tóc dài được… Thấy Tống Hoa Nhã cố gắng đề cử tiệm ăn họ Trần, Dương Thanh khá kinh ngạc.Anh cứ tưởng tiệm ăn họ Trần chỉ là một nhà hàng khá lớn mà thôi, không ngờ lại là nơi yêu thích của những người nổi tiếng trên mạng.“Anh, đừng nói là anh không biết tiệm ăn họ Trần đấy nhé?”Có lẽ là vì có người anh trai như Tống Hoa Nghĩa, lúc Tống Hoa Nhã gọi anh rất tự nhiên, người nào không biết còn tưởng anh là anh ruột của cô ta.Dương Thanh lắc đầu cười: “Anh biết chỗ này!”“Anh xem đi, em còn có video trên mạng về chỗ này”.Tống Hoa Nhã vừa nói vừa mở một video trên điện thoại: “Trong tiệm ăn họ Trần được chia thành mấy khu vực, mỗi khu vực lại phục vụ những loại khẩu vị khác nhau”.“Em thích nhất là món Tây Bắc.Khẩu vị anh thích là gì? Chúng ta đi ăn cái đó”.Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới chỗ lựa chọn khu vực.Chỗ bọn họ đang đứng cứ như ở trung tâm, bốn phương tám hướng đều có hành lang thông đến từng khu vực.Cổng mỗi hành lang còn dán các loại khẩu vị khác nhau.“Vậy thì đi ăn món Tây Bắc thôi!”, Dương Thanh cười nói.“Anh trai này tốt thật đấy.Mỗi lần anh em tới đây đều không chịu nghe theo em, cứ nhất định phải ăn đồ Tây gì đó, còn nói như vậy mới có khí chất, đúng là ngụy biện”.Thấy Dương Thanh chọn theo khẩu vị mình thích, Tống Hoa Nhã rất vui.“Em nói xấu anh em với anh, không sợ anh em biết sẽ xử tội hả?”, Dương Thanh trêu chọc.Tống Hoa Nhã kiêu ngạo nói: “Anh ấy không nỡ xử tội em đâu!”Nhân viên phục vụ đưa bọn họ tới khu vực món Tây Bắc.Hôm qua lúc tới đây, Dương Thanh đã đi thẳng vào phòng VIP, không hề biết ở đây còn chia ra nhiều khu vực, mỗi khu vực phục vụ khẩu vị khác nhau.Khó trách nơi đây trở thành nơi yêu thích của những người nổi tiếng trên mạng.Tiệm ăn họ Trần vốn là nhà hàng năm sao, lại còn đặc biệt như vậy, đương nhiên sẽ được rất nhiều người chú ý tới.“Anh ơi, ngày mai em phải ra nước ngoài rồi”.Sau khi ngồi vào chỗ, Tống Hoa Nhã buồn bã nói, viền mắt đỏ hoe nhìn Dương Thanh.Bấy giờ anh mới hiểu tại sao Tống Hoa Nhã đột nhiên muốn mời mình ăn cơm, thì ra là để tạm biệt.“Em không muốn ra nước ngoài hả?”, Dương Thanh hỏi.Tống Hoa Nhã khẽ gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Em không muốn đi, nhưng em không muốn xa mẹ và anh trai.Bọn họ đi đâu em sẽ đi theo đó”.Tống Hoa Nhã không ngờ Dương Thanh lại trêu chọc mình, nhịn không được phì cười: “Không ngờ anh còn biết nói đùa”.“Anh nói thật mà! Đến lúc đó cứ để anh em ở lại trông coi sản nghiệp ở nước ngoài giúp anh”, Dương Thanh nói.Nghe có vẻ giống trò đùa nhưng Dương Thanh thực sự có ý định để Tống Hoa Nghĩa ở lại nước ngoài lâu dài.Chỉ là Tống Hoa Nhã lại xem là trò đùa.Chẳng mấy chốc, cả bàn đã đầy ắp món Tây Bắc.Dạo gần đây Dương Thanh gặp phải rất nhiều chuyện, hôm nay mới coi như nhẹ nhõm hơn, nhất là ở cùng Tống Hoa Nhã khiến anh rất thoải mái.Dương Thanh thực sự rất đói bụng, ăn cực nhiều.Còn Tống Hoa Nhã lại chẳng ăn được mấy.“Ăn xong rồi, anh đưa em về nhà!”Cơm nước xong xuôi, Dương Thanh nói với Tống Hoa Nhã.- ---------------------------
Thấy Tống Hoa Nhã cố gắng đề cử tiệm ăn họ Trần, Dương Thanh khá kinh ngạc.
Anh cứ tưởng tiệm ăn họ Trần chỉ là một nhà hàng khá lớn mà thôi, không ngờ lại là nơi yêu thích của những người nổi tiếng trên mạng.
“Anh, đừng nói là anh không biết tiệm ăn họ Trần đấy nhé?”
Có lẽ là vì có người anh trai như Tống Hoa Nghĩa, lúc Tống Hoa Nhã gọi anh rất tự nhiên, người nào không biết còn tưởng anh là anh ruột của cô ta.
Dương Thanh lắc đầu cười: “Anh biết chỗ này!”
“Anh xem đi, em còn có video trên mạng về chỗ này”.
Tống Hoa Nhã vừa nói vừa mở một video trên điện thoại: “Trong tiệm ăn họ Trần được chia thành mấy khu vực, mỗi khu vực lại phục vụ những loại khẩu vị khác nhau”.
“Em thích nhất là món Tây Bắc.
Khẩu vị anh thích là gì? Chúng ta đi ăn cái đó”.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới chỗ lựa chọn khu vực.
Chỗ bọn họ đang đứng cứ như ở trung tâm, bốn phương tám hướng đều có hành lang thông đến từng khu vực.
Cổng mỗi hành lang còn dán các loại khẩu vị khác nhau.
“Vậy thì đi ăn món Tây Bắc thôi!”, Dương Thanh cười nói.
“Anh trai này tốt thật đấy.
Mỗi lần anh em tới đây đều không chịu nghe theo em, cứ nhất định phải ăn đồ Tây gì đó, còn nói như vậy mới có khí chất, đúng là ngụy biện”.
Thấy Dương Thanh chọn theo khẩu vị mình thích, Tống Hoa Nhã rất vui.
“Em nói xấu anh em với anh, không sợ anh em biết sẽ xử tội hả?”, Dương Thanh trêu chọc.
Tống Hoa Nhã kiêu ngạo nói: “Anh ấy không nỡ xử tội em đâu!”
Nhân viên phục vụ đưa bọn họ tới khu vực món Tây Bắc.
Hôm qua lúc tới đây, Dương Thanh đã đi thẳng vào phòng VIP, không hề biết ở đây còn chia ra nhiều khu vực, mỗi khu vực phục vụ khẩu vị khác nhau.
Khó trách nơi đây trở thành nơi yêu thích của những người nổi tiếng trên mạng.
Tiệm ăn họ Trần vốn là nhà hàng năm sao, lại còn đặc biệt như vậy, đương nhiên sẽ được rất nhiều người chú ý tới.
“Anh ơi, ngày mai em phải ra nước ngoài rồi”.
Sau khi ngồi vào chỗ, Tống Hoa Nhã buồn bã nói, viền mắt đỏ hoe nhìn Dương Thanh.
Bấy giờ anh mới hiểu tại sao Tống Hoa Nhã đột nhiên muốn mời mình ăn cơm, thì ra là để tạm biệt.
“Em không muốn ra nước ngoài hả?”, Dương Thanh hỏi.
Tống Hoa Nhã khẽ gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Em không muốn đi, nhưng em không muốn xa mẹ và anh trai.
Bọn họ đi đâu em sẽ đi theo đó”.
Tống Hoa Nhã không ngờ Dương Thanh lại trêu chọc mình, nhịn không được phì cười: “Không ngờ anh còn biết nói đùa”.
“Anh nói thật mà! Đến lúc đó cứ để anh em ở lại trông coi sản nghiệp ở nước ngoài giúp anh”, Dương Thanh nói.
Nghe có vẻ giống trò đùa nhưng Dương Thanh thực sự có ý định để Tống Hoa Nghĩa ở lại nước ngoài lâu dài.
Chỉ là Tống Hoa Nhã lại xem là trò đùa.
Chẳng mấy chốc, cả bàn đã đầy ắp món Tây Bắc.
Dạo gần đây Dương Thanh gặp phải rất nhiều chuyện, hôm nay mới coi như nhẹ nhõm hơn, nhất là ở cùng Tống Hoa Nhã khiến anh rất thoải mái.
Dương Thanh thực sự rất đói bụng, ăn cực nhiều.
Còn Tống Hoa Nhã lại chẳng ăn được mấy.
“Ăn xong rồi, anh đưa em về nhà!”
Cơm nước xong xuôi, Dương Thanh nói với Tống Hoa Nhã.
- ---------------------------
Chiến Thần Ở RểTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhĐột nhiên, tất cả mọi người đều hô to giống như sóng triều vang vọng hết đợt này tới đợt khác, làm chấn động cả trời đất. Người đàn ông vạm vỡ đang lái xe tên là Mã Siêu. Anh ta dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn người thanh niên qua gương chiếu hậu, đầy vẻ lưu luyến nói: "Tướng quân, anh thật sự muốn rời đi sao?" Người thanh niên tên Dương Thanh, anh mới chỉ nhập ngũ năm năm lại lập được công lao hiển hách, thành tích xuất sắc. Anh mới hai mươi bảy tuổi đã trở thành Tướng quân trẻ tuổi nhất từ trước tới nay, trấn giữ vùng đất biên giới Chiêu Châu. Sau khi trở thành Tướng quân, anh còn lập thêm vô số chiến công và được phong hiệu là Chiến Thần Bất Bại! "Bây giờ biên giới phía Bắc đã là một thành trì vô địch, còn có ai dám đánh nữa?" Nói đoạn, Dương Thanh lấy ra một tấm ảnh chụp hai người mặc áo trắng trên phông đỏ, đó là ảnh trong giấy đăng ký kết hôn. . Truyện mới cập nhật Trong ảnh là anh và một cô gái với gương mặt vô cùng xinh đẹp. Cô gái trông khoảng ngoài hai mươi tuổi, mái tóc dài được… Thấy Tống Hoa Nhã cố gắng đề cử tiệm ăn họ Trần, Dương Thanh khá kinh ngạc.Anh cứ tưởng tiệm ăn họ Trần chỉ là một nhà hàng khá lớn mà thôi, không ngờ lại là nơi yêu thích của những người nổi tiếng trên mạng.“Anh, đừng nói là anh không biết tiệm ăn họ Trần đấy nhé?”Có lẽ là vì có người anh trai như Tống Hoa Nghĩa, lúc Tống Hoa Nhã gọi anh rất tự nhiên, người nào không biết còn tưởng anh là anh ruột của cô ta.Dương Thanh lắc đầu cười: “Anh biết chỗ này!”“Anh xem đi, em còn có video trên mạng về chỗ này”.Tống Hoa Nhã vừa nói vừa mở một video trên điện thoại: “Trong tiệm ăn họ Trần được chia thành mấy khu vực, mỗi khu vực lại phục vụ những loại khẩu vị khác nhau”.“Em thích nhất là món Tây Bắc.Khẩu vị anh thích là gì? Chúng ta đi ăn cái đó”.Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới chỗ lựa chọn khu vực.Chỗ bọn họ đang đứng cứ như ở trung tâm, bốn phương tám hướng đều có hành lang thông đến từng khu vực.Cổng mỗi hành lang còn dán các loại khẩu vị khác nhau.“Vậy thì đi ăn món Tây Bắc thôi!”, Dương Thanh cười nói.“Anh trai này tốt thật đấy.Mỗi lần anh em tới đây đều không chịu nghe theo em, cứ nhất định phải ăn đồ Tây gì đó, còn nói như vậy mới có khí chất, đúng là ngụy biện”.Thấy Dương Thanh chọn theo khẩu vị mình thích, Tống Hoa Nhã rất vui.“Em nói xấu anh em với anh, không sợ anh em biết sẽ xử tội hả?”, Dương Thanh trêu chọc.Tống Hoa Nhã kiêu ngạo nói: “Anh ấy không nỡ xử tội em đâu!”Nhân viên phục vụ đưa bọn họ tới khu vực món Tây Bắc.Hôm qua lúc tới đây, Dương Thanh đã đi thẳng vào phòng VIP, không hề biết ở đây còn chia ra nhiều khu vực, mỗi khu vực phục vụ khẩu vị khác nhau.Khó trách nơi đây trở thành nơi yêu thích của những người nổi tiếng trên mạng.Tiệm ăn họ Trần vốn là nhà hàng năm sao, lại còn đặc biệt như vậy, đương nhiên sẽ được rất nhiều người chú ý tới.“Anh ơi, ngày mai em phải ra nước ngoài rồi”.Sau khi ngồi vào chỗ, Tống Hoa Nhã buồn bã nói, viền mắt đỏ hoe nhìn Dương Thanh.Bấy giờ anh mới hiểu tại sao Tống Hoa Nhã đột nhiên muốn mời mình ăn cơm, thì ra là để tạm biệt.“Em không muốn ra nước ngoài hả?”, Dương Thanh hỏi.Tống Hoa Nhã khẽ gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Em không muốn đi, nhưng em không muốn xa mẹ và anh trai.Bọn họ đi đâu em sẽ đi theo đó”.Tống Hoa Nhã không ngờ Dương Thanh lại trêu chọc mình, nhịn không được phì cười: “Không ngờ anh còn biết nói đùa”.“Anh nói thật mà! Đến lúc đó cứ để anh em ở lại trông coi sản nghiệp ở nước ngoài giúp anh”, Dương Thanh nói.Nghe có vẻ giống trò đùa nhưng Dương Thanh thực sự có ý định để Tống Hoa Nghĩa ở lại nước ngoài lâu dài.Chỉ là Tống Hoa Nhã lại xem là trò đùa.Chẳng mấy chốc, cả bàn đã đầy ắp món Tây Bắc.Dạo gần đây Dương Thanh gặp phải rất nhiều chuyện, hôm nay mới coi như nhẹ nhõm hơn, nhất là ở cùng Tống Hoa Nhã khiến anh rất thoải mái.Dương Thanh thực sự rất đói bụng, ăn cực nhiều.Còn Tống Hoa Nhã lại chẳng ăn được mấy.“Ăn xong rồi, anh đưa em về nhà!”Cơm nước xong xuôi, Dương Thanh nói với Tống Hoa Nhã.- ---------------------------