Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 144: Chuông Tử Thần Đang Lao Về Phía Họ
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Ba quyền tấn công liên tiếp, cuối cùng chiếc chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng với ánh sáng vàng lấp lánh cũng bắt đầurung lắc, đều như kiểu sắp vỡ nứt.Những trận pháp tấn công xếp chồng trên thân chuông cũng bị quyền ấn đập cho mờ đi, nhìn bằng mắt thường sẽ không thấy được.Đám người Lam Trung đờ người ra.Còn đám Lam Lại và Lam Lâm cũng ngây người tại chỗ.Truy cập n hayhȯ.cȯm để đọc chương sớm nhấtNgay cả đám Diệp Mộ Cẩn và Lam Tuyết cũng thế.Tất cả mọi người đều biến thành kẻ ngốc, con ngươi như sắp bay ra ngoài, cảnh tượng khủng khiếp và những hình ảnhchấn động kia như đập vào đầu, vào tư duy và tiềm thức của họ, khiến họ không chịu nổi mà như sắp sụp đổ.Chiến thần! Xem chương mới nhất tại лhayhȯ。cȯmLúc này họ chỉ nghĩ đến hai từ này mà thôi!"Ha ha! Thiêu đốt huyết khí ư? Liều mạng ư? Không đủ đâu! vẫn chưa đủ đâu đám phế vật ạ! Chết đi!", sau những quyền tấn công liên tiếp, Tô Minh bật cười ha hả rồi chửi mắng không chút kiêng kị.Đột nhiên anh tiến lại gần chiếc chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng.Dưới ánh mắt của những người đang co rúm và không ngừng run rấy, Tô Minh đột nhiên giơ tay ra nắm chặt lấy một tay nắm ở trên vách chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng.Anh nắm chặt, nắm một cách chắc chắn.Trong lúc nắm chặt, anh còn dùng lực mạnh.Sức mạnh cuồn cuộn dâng trào làm thay đổi hướng vận hành và quỹ đạo mà đám người Lam Trung đã đẩy chiếc chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng."Phù! ", chiếc chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng vốn đang đập về phía Tô Minh thì lúc này đã bị Tô Minh ném ngược lại.Chiếc chuông đi theo hướng ngang rồi đập về phía 8 người của Lam Trung."Không! ", đám Lam Trung tuyệt vọng hét lên, trong đôi mắt già nua phản chiếu lại hình ảnh chiếc chuông tử thần đang lao về phía họ.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Ba quyền tấn công liên tiếp, cuối cùng chiếc chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng với ánh sáng vàng lấp lánh cũng bắt đầurung lắc, đều như kiểu sắp vỡ nứt.Những trận pháp tấn công xếp chồng trên thân chuông cũng bị quyền ấn đập cho mờ đi, nhìn bằng mắt thường sẽ không thấy được.Đám người Lam Trung đờ người ra.Còn đám Lam Lại và Lam Lâm cũng ngây người tại chỗ.Truy cập n hayhȯ.cȯm để đọc chương sớm nhấtNgay cả đám Diệp Mộ Cẩn và Lam Tuyết cũng thế.Tất cả mọi người đều biến thành kẻ ngốc, con ngươi như sắp bay ra ngoài, cảnh tượng khủng khiếp và những hình ảnhchấn động kia như đập vào đầu, vào tư duy và tiềm thức của họ, khiến họ không chịu nổi mà như sắp sụp đổ.Chiến thần! Xem chương mới nhất tại лhayhȯ。cȯmLúc này họ chỉ nghĩ đến hai từ này mà thôi!"Ha ha! Thiêu đốt huyết khí ư? Liều mạng ư? Không đủ đâu! vẫn chưa đủ đâu đám phế vật ạ! Chết đi!", sau những quyền tấn công liên tiếp, Tô Minh bật cười ha hả rồi chửi mắng không chút kiêng kị.Đột nhiên anh tiến lại gần chiếc chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng.Dưới ánh mắt của những người đang co rúm và không ngừng run rấy, Tô Minh đột nhiên giơ tay ra nắm chặt lấy một tay nắm ở trên vách chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng.Anh nắm chặt, nắm một cách chắc chắn.Trong lúc nắm chặt, anh còn dùng lực mạnh.Sức mạnh cuồn cuộn dâng trào làm thay đổi hướng vận hành và quỹ đạo mà đám người Lam Trung đã đẩy chiếc chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng."Phù! ", chiếc chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng vốn đang đập về phía Tô Minh thì lúc này đã bị Tô Minh ném ngược lại.Chiếc chuông đi theo hướng ngang rồi đập về phía 8 người của Lam Trung."Không! ", đám Lam Trung tuyệt vọng hét lên, trong đôi mắt già nua phản chiếu lại hình ảnh chiếc chuông tử thần đang lao về phía họ.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Ba quyền tấn công liên tiếp, cuối cùng chiếc chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng với ánh sáng vàng lấp lánh cũng bắt đầurung lắc, đều như kiểu sắp vỡ nứt.Những trận pháp tấn công xếp chồng trên thân chuông cũng bị quyền ấn đập cho mờ đi, nhìn bằng mắt thường sẽ không thấy được.Đám người Lam Trung đờ người ra.Còn đám Lam Lại và Lam Lâm cũng ngây người tại chỗ.Truy cập n hayhȯ.cȯm để đọc chương sớm nhấtNgay cả đám Diệp Mộ Cẩn và Lam Tuyết cũng thế.Tất cả mọi người đều biến thành kẻ ngốc, con ngươi như sắp bay ra ngoài, cảnh tượng khủng khiếp và những hình ảnhchấn động kia như đập vào đầu, vào tư duy và tiềm thức của họ, khiến họ không chịu nổi mà như sắp sụp đổ.Chiến thần! Xem chương mới nhất tại лhayhȯ。cȯmLúc này họ chỉ nghĩ đến hai từ này mà thôi!"Ha ha! Thiêu đốt huyết khí ư? Liều mạng ư? Không đủ đâu! vẫn chưa đủ đâu đám phế vật ạ! Chết đi!", sau những quyền tấn công liên tiếp, Tô Minh bật cười ha hả rồi chửi mắng không chút kiêng kị.Đột nhiên anh tiến lại gần chiếc chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng.Dưới ánh mắt của những người đang co rúm và không ngừng run rấy, Tô Minh đột nhiên giơ tay ra nắm chặt lấy một tay nắm ở trên vách chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng.Anh nắm chặt, nắm một cách chắc chắn.Trong lúc nắm chặt, anh còn dùng lực mạnh.Sức mạnh cuồn cuộn dâng trào làm thay đổi hướng vận hành và quỹ đạo mà đám người Lam Trung đã đẩy chiếc chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng."Phù! ", chiếc chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng vốn đang đập về phía Tô Minh thì lúc này đã bị Tô Minh ném ngược lại.Chiếc chuông đi theo hướng ngang rồi đập về phía 8 người của Lam Trung."Không! ", đám Lam Trung tuyệt vọng hét lên, trong đôi mắt già nua phản chiếu lại hình ảnh chiếc chuông tử thần đang lao về phía họ.