Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 183: Không Thể Đắc Tội Được
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Một lúc lâu sau.Tiêu Nhược Dư đứng lên, chậm rãi nói: "Cậu Tô ra giá cao nhất, chúc mừng anh đấu giá thành công cây nhân sâm 1000 năm này".Nghe vậy, Tô Minh thầm nghĩ: "Xem ra cô Tiêu này có địa vị rất cao ở hội đấu giá Tứ Đỉnh".Nếu không cô ta không có tư cách trực tiếp tuyên bố anh đã đấu giá thành công.Dù sao điều anh hứa với Tiêu Nhược Dư là giúp cô thay da đổi thịt, gần như sống lại lần nữa, nhưng với cả hội đấu giá Tứ Đỉnh mà nói nửa tấm bản đồ linh mạch cùng hàn thiết nặng vẫn đáng giá hơn.Tô Minh cũng đang đánh cược địa vị của Tiêu Nhược Dư trong hội đấu giá Tứ Đỉnh, quả nhiên anh thắng rồi."Nói không chừng cô ta còn là cô chủ của hội đấu giá này".Cùng lúc đó."Cái gì?", Công Tôn Thần bùng nổ, mặt xanh lè: "Tiêu Nhược Dư, dựa vào đâu? Rất CUỘC hắn đã đưa ra bảo bối gì? Cô nói đi!"Công Tôn Thần giận đến mất khôn, không gọi "cô Tiêu" mà gọi thẳng luôn tên Tiêu Nhược Dư.Hắn phẫn nộ mà chất vấn.Thịt đến miệng còn rơi mất, hắn sao có thể cam tâm?"Cậu Công Tôn có vẻ hơi mất lịch sự rồi", Tiêu Nhược Dưnhìn hắn nói.Công Tôn Thần bị cô ta liếc nhìn một cái thì như bị tạt cho một thau nước lạnh dập tắt lửa giận, chỉ còn cảm thấy lạnh lẽo.Có lời đồn rằng Tiêu Nhược Dư là cô chủ của hội đấu giá Tứ Đỉnh, thân phận không đơn giản.Không thể đắc tội được.Công Tôn Thần hít sâu, áp chế lửa giận đang bùng lên trong lòng, chắp tay nói: "Xin cô Tiêu lượng thứ cho sự nóng nảy của tôi, đây là hội đấu giá, ai ragiá cao thì được.Rốt cuộc hắn đã đưa ra bảo vật gì mà có thể đáng giá hơn 50 tỷ hiện kim cùng nửa cân trà đại hồng bào cổ thụ, một mảnh hàn thiết nặng và nửa tấm bản đồ linh mạch chứ? Xin cô Tiêu nói cho rõ ràng để tôi có thua cũng tâm phục khấu phục”.Những người khác cũng vô cùng tò mò mà nhìn Tiêu Nhược Dư!Rốt cuộc Tô Minh đã nói gì với cô ta mà chỉ một câu đã có thể đánh bại được tất cả những bảo vật mà Công Tôn Thần đưa ra."Cậu Công Tôn có phục hay không không quan trọng", nhưng Tiêu Nhược Dư không muốn nói: "Quyết định cuối cùng nằm trong tay tôi".Như này chẳng khác nào đang khinh người.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Một lúc lâu sau.Tiêu Nhược Dư đứng lên, chậm rãi nói: "Cậu Tô ra giá cao nhất, chúc mừng anh đấu giá thành công cây nhân sâm 1000 năm này".Nghe vậy, Tô Minh thầm nghĩ: "Xem ra cô Tiêu này có địa vị rất cao ở hội đấu giá Tứ Đỉnh".Nếu không cô ta không có tư cách trực tiếp tuyên bố anh đã đấu giá thành công.Dù sao điều anh hứa với Tiêu Nhược Dư là giúp cô thay da đổi thịt, gần như sống lại lần nữa, nhưng với cả hội đấu giá Tứ Đỉnh mà nói nửa tấm bản đồ linh mạch cùng hàn thiết nặng vẫn đáng giá hơn.Tô Minh cũng đang đánh cược địa vị của Tiêu Nhược Dư trong hội đấu giá Tứ Đỉnh, quả nhiên anh thắng rồi."Nói không chừng cô ta còn là cô chủ của hội đấu giá này".Cùng lúc đó."Cái gì?", Công Tôn Thần bùng nổ, mặt xanh lè: "Tiêu Nhược Dư, dựa vào đâu? Rất CUỘC hắn đã đưa ra bảo bối gì? Cô nói đi!"Công Tôn Thần giận đến mất khôn, không gọi "cô Tiêu" mà gọi thẳng luôn tên Tiêu Nhược Dư.Hắn phẫn nộ mà chất vấn.Thịt đến miệng còn rơi mất, hắn sao có thể cam tâm?"Cậu Công Tôn có vẻ hơi mất lịch sự rồi", Tiêu Nhược Dưnhìn hắn nói.Công Tôn Thần bị cô ta liếc nhìn một cái thì như bị tạt cho một thau nước lạnh dập tắt lửa giận, chỉ còn cảm thấy lạnh lẽo.Có lời đồn rằng Tiêu Nhược Dư là cô chủ của hội đấu giá Tứ Đỉnh, thân phận không đơn giản.Không thể đắc tội được.Công Tôn Thần hít sâu, áp chế lửa giận đang bùng lên trong lòng, chắp tay nói: "Xin cô Tiêu lượng thứ cho sự nóng nảy của tôi, đây là hội đấu giá, ai ragiá cao thì được.Rốt cuộc hắn đã đưa ra bảo vật gì mà có thể đáng giá hơn 50 tỷ hiện kim cùng nửa cân trà đại hồng bào cổ thụ, một mảnh hàn thiết nặng và nửa tấm bản đồ linh mạch chứ? Xin cô Tiêu nói cho rõ ràng để tôi có thua cũng tâm phục khấu phục”.Những người khác cũng vô cùng tò mò mà nhìn Tiêu Nhược Dư!Rốt cuộc Tô Minh đã nói gì với cô ta mà chỉ một câu đã có thể đánh bại được tất cả những bảo vật mà Công Tôn Thần đưa ra."Cậu Công Tôn có phục hay không không quan trọng", nhưng Tiêu Nhược Dư không muốn nói: "Quyết định cuối cùng nằm trong tay tôi".Như này chẳng khác nào đang khinh người.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Một lúc lâu sau.Tiêu Nhược Dư đứng lên, chậm rãi nói: "Cậu Tô ra giá cao nhất, chúc mừng anh đấu giá thành công cây nhân sâm 1000 năm này".Nghe vậy, Tô Minh thầm nghĩ: "Xem ra cô Tiêu này có địa vị rất cao ở hội đấu giá Tứ Đỉnh".Nếu không cô ta không có tư cách trực tiếp tuyên bố anh đã đấu giá thành công.Dù sao điều anh hứa với Tiêu Nhược Dư là giúp cô thay da đổi thịt, gần như sống lại lần nữa, nhưng với cả hội đấu giá Tứ Đỉnh mà nói nửa tấm bản đồ linh mạch cùng hàn thiết nặng vẫn đáng giá hơn.Tô Minh cũng đang đánh cược địa vị của Tiêu Nhược Dư trong hội đấu giá Tứ Đỉnh, quả nhiên anh thắng rồi."Nói không chừng cô ta còn là cô chủ của hội đấu giá này".Cùng lúc đó."Cái gì?", Công Tôn Thần bùng nổ, mặt xanh lè: "Tiêu Nhược Dư, dựa vào đâu? Rất CUỘC hắn đã đưa ra bảo bối gì? Cô nói đi!"Công Tôn Thần giận đến mất khôn, không gọi "cô Tiêu" mà gọi thẳng luôn tên Tiêu Nhược Dư.Hắn phẫn nộ mà chất vấn.Thịt đến miệng còn rơi mất, hắn sao có thể cam tâm?"Cậu Công Tôn có vẻ hơi mất lịch sự rồi", Tiêu Nhược Dưnhìn hắn nói.Công Tôn Thần bị cô ta liếc nhìn một cái thì như bị tạt cho một thau nước lạnh dập tắt lửa giận, chỉ còn cảm thấy lạnh lẽo.Có lời đồn rằng Tiêu Nhược Dư là cô chủ của hội đấu giá Tứ Đỉnh, thân phận không đơn giản.Không thể đắc tội được.Công Tôn Thần hít sâu, áp chế lửa giận đang bùng lên trong lòng, chắp tay nói: "Xin cô Tiêu lượng thứ cho sự nóng nảy của tôi, đây là hội đấu giá, ai ragiá cao thì được.Rốt cuộc hắn đã đưa ra bảo vật gì mà có thể đáng giá hơn 50 tỷ hiện kim cùng nửa cân trà đại hồng bào cổ thụ, một mảnh hàn thiết nặng và nửa tấm bản đồ linh mạch chứ? Xin cô Tiêu nói cho rõ ràng để tôi có thua cũng tâm phục khấu phục”.Những người khác cũng vô cùng tò mò mà nhìn Tiêu Nhược Dư!Rốt cuộc Tô Minh đã nói gì với cô ta mà chỉ một câu đã có thể đánh bại được tất cả những bảo vật mà Công Tôn Thần đưa ra."Cậu Công Tôn có phục hay không không quan trọng", nhưng Tiêu Nhược Dư không muốn nói: "Quyết định cuối cùng nằm trong tay tôi".Như này chẳng khác nào đang khinh người.