Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 184: Thật Đáng Sợ
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Là hội đâu giá lớn nhất, lâu đời nhất, cũng có quyền uy nhất Hoa Hạ, Tiêu Nhược Dư nói vậy chẳng khác nào bôi đen hội đấu giá Tứ Đỉnh, thật là quá tùy hứng."Cô Tiêu, tôi kính trọng cô nhưng dù sao hội đấu giá Tứ Đỉnh cũng không phải của mình cô, chỉ một câu nói của cô đãquyết định người có quyền sở hữu của cây nhân sâm này, đã vậy còn không chịu nói ra rốt cuộc là bảo vật gì? Như vậy hẳn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng cùng uy quyền của hội đi?", Công Tôn Thần sầm mặt nói.Hắn cắn mãi không chịu buông.Không ít người gật đầu, cảm thấy Công Tôn Thần nói rất có lý.Lúc này hành vi ương ngạnh, vô lý của Tiêu Nhược Dư thật sự chẳng khác nào hủy đi danh tiếng của hội đấu giá Tứ Đỉnh."Haha! ", Tiêu Nhược Dư khinh thường cười.Cô ta giơ tayđể lộ ra một chiếc nhẫn ngọc: "Hội đấu giá Tứ Đỉnh đúng là của một mình tôi! Lúc trước tôi là cô chủ của hội đấu giá Tứ Đỉnh, hai tháng trước bố tôi từ chức nên hiện tại tôi chính là chủ nhân của hội!"Nghe vậy, tất cả mọi người đều nuốt nước bọt.Thật đáng sợ.Địa vị của Tiêu Nhược Dư ở hội đấu giá Tứ Đỉnh còn cao hơn tưởng tượng của bọn họ."Chuyện này! ", Công Tôn Thần cảm thấy ức chế, vô cùng ức chế, đến mức còn có cảmgiác muốn khóc.Hắn thở hổn hển, não bộ như bị thiếu oxi, mắt trợn trừng.Lúc này, Cơ Khâm đột nhiên lên tiếng:"Cô Tiêu, như tôi được biết thì sàn đấu giá là một sân chơi""Nói cách khác, vật đấu giá hoàn toàn không thuộc về hội đấu giá mà là thuộc về người bán gửi gắm cho hội đem đấu giá."Khi đấu giá thành công thì hội đấu giá có thể nhận được một phần hoa hồng"."Trong tình huống này, hội đấu giá Tứ Đỉnh đúng là thuộc về một mình cô Tiêu nhưng cô Tiêu lại vì lý do cá nhân mà hạ giá vật phẩm, giao cho người không xứng đáng khi chưa có sự đồng ý của người bán, đồng nghĩa với việc làm tổn hại đến lợi ích của chủ sở hữu vật phấm, như vậy hẳn là đã vi phạm đạo đức và nguyên tắc kinh doanh, đúng chu?"
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Là hội đâu giá lớn nhất, lâu đời nhất, cũng có quyền uy nhất Hoa Hạ, Tiêu Nhược Dư nói vậy chẳng khác nào bôi đen hội đấu giá Tứ Đỉnh, thật là quá tùy hứng."Cô Tiêu, tôi kính trọng cô nhưng dù sao hội đấu giá Tứ Đỉnh cũng không phải của mình cô, chỉ một câu nói của cô đãquyết định người có quyền sở hữu của cây nhân sâm này, đã vậy còn không chịu nói ra rốt cuộc là bảo vật gì? Như vậy hẳn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng cùng uy quyền của hội đi?", Công Tôn Thần sầm mặt nói.Hắn cắn mãi không chịu buông.Không ít người gật đầu, cảm thấy Công Tôn Thần nói rất có lý.Lúc này hành vi ương ngạnh, vô lý của Tiêu Nhược Dư thật sự chẳng khác nào hủy đi danh tiếng của hội đấu giá Tứ Đỉnh."Haha! ", Tiêu Nhược Dư khinh thường cười.Cô ta giơ tayđể lộ ra một chiếc nhẫn ngọc: "Hội đấu giá Tứ Đỉnh đúng là của một mình tôi! Lúc trước tôi là cô chủ của hội đấu giá Tứ Đỉnh, hai tháng trước bố tôi từ chức nên hiện tại tôi chính là chủ nhân của hội!"Nghe vậy, tất cả mọi người đều nuốt nước bọt.Thật đáng sợ.Địa vị của Tiêu Nhược Dư ở hội đấu giá Tứ Đỉnh còn cao hơn tưởng tượng của bọn họ."Chuyện này! ", Công Tôn Thần cảm thấy ức chế, vô cùng ức chế, đến mức còn có cảmgiác muốn khóc.Hắn thở hổn hển, não bộ như bị thiếu oxi, mắt trợn trừng.Lúc này, Cơ Khâm đột nhiên lên tiếng:"Cô Tiêu, như tôi được biết thì sàn đấu giá là một sân chơi""Nói cách khác, vật đấu giá hoàn toàn không thuộc về hội đấu giá mà là thuộc về người bán gửi gắm cho hội đem đấu giá."Khi đấu giá thành công thì hội đấu giá có thể nhận được một phần hoa hồng"."Trong tình huống này, hội đấu giá Tứ Đỉnh đúng là thuộc về một mình cô Tiêu nhưng cô Tiêu lại vì lý do cá nhân mà hạ giá vật phẩm, giao cho người không xứng đáng khi chưa có sự đồng ý của người bán, đồng nghĩa với việc làm tổn hại đến lợi ích của chủ sở hữu vật phấm, như vậy hẳn là đã vi phạm đạo đức và nguyên tắc kinh doanh, đúng chu?"
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Là hội đâu giá lớn nhất, lâu đời nhất, cũng có quyền uy nhất Hoa Hạ, Tiêu Nhược Dư nói vậy chẳng khác nào bôi đen hội đấu giá Tứ Đỉnh, thật là quá tùy hứng."Cô Tiêu, tôi kính trọng cô nhưng dù sao hội đấu giá Tứ Đỉnh cũng không phải của mình cô, chỉ một câu nói của cô đãquyết định người có quyền sở hữu của cây nhân sâm này, đã vậy còn không chịu nói ra rốt cuộc là bảo vật gì? Như vậy hẳn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng cùng uy quyền của hội đi?", Công Tôn Thần sầm mặt nói.Hắn cắn mãi không chịu buông.Không ít người gật đầu, cảm thấy Công Tôn Thần nói rất có lý.Lúc này hành vi ương ngạnh, vô lý của Tiêu Nhược Dư thật sự chẳng khác nào hủy đi danh tiếng của hội đấu giá Tứ Đỉnh."Haha! ", Tiêu Nhược Dư khinh thường cười.Cô ta giơ tayđể lộ ra một chiếc nhẫn ngọc: "Hội đấu giá Tứ Đỉnh đúng là của một mình tôi! Lúc trước tôi là cô chủ của hội đấu giá Tứ Đỉnh, hai tháng trước bố tôi từ chức nên hiện tại tôi chính là chủ nhân của hội!"Nghe vậy, tất cả mọi người đều nuốt nước bọt.Thật đáng sợ.Địa vị của Tiêu Nhược Dư ở hội đấu giá Tứ Đỉnh còn cao hơn tưởng tượng của bọn họ."Chuyện này! ", Công Tôn Thần cảm thấy ức chế, vô cùng ức chế, đến mức còn có cảmgiác muốn khóc.Hắn thở hổn hển, não bộ như bị thiếu oxi, mắt trợn trừng.Lúc này, Cơ Khâm đột nhiên lên tiếng:"Cô Tiêu, như tôi được biết thì sàn đấu giá là một sân chơi""Nói cách khác, vật đấu giá hoàn toàn không thuộc về hội đấu giá mà là thuộc về người bán gửi gắm cho hội đem đấu giá."Khi đấu giá thành công thì hội đấu giá có thể nhận được một phần hoa hồng"."Trong tình huống này, hội đấu giá Tứ Đỉnh đúng là thuộc về một mình cô Tiêu nhưng cô Tiêu lại vì lý do cá nhân mà hạ giá vật phẩm, giao cho người không xứng đáng khi chưa có sự đồng ý của người bán, đồng nghĩa với việc làm tổn hại đến lợi ích của chủ sở hữu vật phấm, như vậy hẳn là đã vi phạm đạo đức và nguyên tắc kinh doanh, đúng chu?"