Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 192: Chặn Đòn Phản Công

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khoảng cách giữa Tô Minh và Thẩm Hạc chỉ tầm 3,4m nhưng hố trảo của Thấm Hạc chưa cần dùng đến nửa hơi thở đã đến trước mặt Tô Minh rồi.Luồng khí sắc bén nổi lên từ dấu vết đó càng khiến mọi người ở đây run rẩy, luồng khí như xuyên thủng da đầu.Đúng là mạnh quá đi!Cơ Khâm và Công Tôn Lưu nhìn thấy vậy thì sắc mặt đều biến đối...Nhưng đúng lúc này, TôMinh cũng ra tay.Anh nghiêng người né tránh hổ trảo.Đồng thời, anh hơi cong chân lên, khuỷu tay phải giơ lên.Khuỷu tay hướng từ dưới lên trên mang theo lực khủng khiếp rồi đập về phía ngực của Thẩm Hạc.Thẩm Hạc vốn tưởng rằng hổ trảo của mình có thể lấy mạng của Tô Minh rồi nhưng đâu có thể ngờ...Trong chớp mắt, Tô Minh có thể tránh đươc?Thấm Hạc nhìn thấy vậy mà đờ người ra.Đừng thấy Tô Minh nghiêng người né tránh như một động tác đơn giản mà ai cũng có thể làm được.Chứ trên thực tế, Thấm Hạc là người hiểu rõ hổ trảo của mình có lực như thế nào, tốc độ và độ chuấn xác ra sao? Ông ta biết rõ hổ trảo này không dễ tránh.Ngay cả cậu chủ nhà mình là người ở cảnh giới tông sư cũng không thể tránh được.Nhưng sao Tô Minh lại dễ dàng làm được?Không chỉ vậy, Tô Minh còn phản công bằng khuỷu tay.Thẩm Hạc vốn không coi Tô Minh ra gì nhưng lúc này ông ta đã thay đổi suy nghĩ của mình.Ông ta cảm nhận được khuỷu tay của Tô Minh đập vào ngực mình, ồng ta không hề do dự mà nắm bàn tay còn lại thành quyền cước rồi đập về phía Tô Minh, với ý đồ ngăn lại đòn phản công từ khuỷu tay của Tô Minh.Và ông ta...!Đã làm được!"Bụp...", khuỷu tay của Tô Minh chỉ còn cách ngực Thẩm Hạc với khoảng cách 3cm thì đã bị Thẩm Hạc dùng quyền cước ngăn lạiHai người cứ giằng co một hồi lâu, tiếng va chạm cũng không lớn.Nhưng...Trong lúc va chạm, con ngươi trong đôi mắt già nua của Thẩm Hạc như sắp nổ tung, ông ta chỉ cảm thấy quyền cước của mình dường như như bị đánh nát, dường như bị máy ép thủy lực nghiền nát."Hắn...!Hắn...!Sức mạnh của hắn...!Không phải của con người...".Đã lâu Thẩm Hạc không kinh hãi như vậy.di chết một người ở dưới chân.Mặc dù ông ta không thể hiểu nổi sao một người trẻ tuổi tầm hơn 20 tuổi sao lại có được thực lực võ đạo như này? Nhưng thực tế thì vẫn là thực tế.Lúc ông ta hét rống lên thì có thế thấy được, từng ngụm máu tươi kèm cả xương vỡ vụn đều phụt ra.Còn quyền cước chặn đòn phản công bằng khuỷu tay của Tô Minh thì lúc này máu thịt lẫn lộn, xương nát vỡ vụn, nhìn mà kinh hãi..

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khoảng cách giữa Tô Minh và Thẩm Hạc chỉ tầm 3,4m nhưng hố trảo của Thấm Hạc chưa cần dùng đến nửa hơi thở đã đến trước mặt Tô Minh rồi.Luồng khí sắc bén nổi lên từ dấu vết đó càng khiến mọi người ở đây run rẩy, luồng khí như xuyên thủng da đầu.Đúng là mạnh quá đi!Cơ Khâm và Công Tôn Lưu nhìn thấy vậy thì sắc mặt đều biến đối...Nhưng đúng lúc này, TôMinh cũng ra tay.Anh nghiêng người né tránh hổ trảo.Đồng thời, anh hơi cong chân lên, khuỷu tay phải giơ lên.Khuỷu tay hướng từ dưới lên trên mang theo lực khủng khiếp rồi đập về phía ngực của Thẩm Hạc.Thẩm Hạc vốn tưởng rằng hổ trảo của mình có thể lấy mạng của Tô Minh rồi nhưng đâu có thể ngờ...Trong chớp mắt, Tô Minh có thể tránh đươc?Thấm Hạc nhìn thấy vậy mà đờ người ra.Đừng thấy Tô Minh nghiêng người né tránh như một động tác đơn giản mà ai cũng có thể làm được.Chứ trên thực tế, Thấm Hạc là người hiểu rõ hổ trảo của mình có lực như thế nào, tốc độ và độ chuấn xác ra sao? Ông ta biết rõ hổ trảo này không dễ tránh.Ngay cả cậu chủ nhà mình là người ở cảnh giới tông sư cũng không thể tránh được.Nhưng sao Tô Minh lại dễ dàng làm được?Không chỉ vậy, Tô Minh còn phản công bằng khuỷu tay.Thẩm Hạc vốn không coi Tô Minh ra gì nhưng lúc này ông ta đã thay đổi suy nghĩ của mình.Ông ta cảm nhận được khuỷu tay của Tô Minh đập vào ngực mình, ồng ta không hề do dự mà nắm bàn tay còn lại thành quyền cước rồi đập về phía Tô Minh, với ý đồ ngăn lại đòn phản công từ khuỷu tay của Tô Minh.Và ông ta...!Đã làm được!"Bụp...", khuỷu tay của Tô Minh chỉ còn cách ngực Thẩm Hạc với khoảng cách 3cm thì đã bị Thẩm Hạc dùng quyền cước ngăn lạiHai người cứ giằng co một hồi lâu, tiếng va chạm cũng không lớn.Nhưng...Trong lúc va chạm, con ngươi trong đôi mắt già nua của Thẩm Hạc như sắp nổ tung, ông ta chỉ cảm thấy quyền cước của mình dường như như bị đánh nát, dường như bị máy ép thủy lực nghiền nát."Hắn...!Hắn...!Sức mạnh của hắn...!Không phải của con người...".Đã lâu Thẩm Hạc không kinh hãi như vậy.di chết một người ở dưới chân.Mặc dù ông ta không thể hiểu nổi sao một người trẻ tuổi tầm hơn 20 tuổi sao lại có được thực lực võ đạo như này? Nhưng thực tế thì vẫn là thực tế.Lúc ông ta hét rống lên thì có thế thấy được, từng ngụm máu tươi kèm cả xương vỡ vụn đều phụt ra.Còn quyền cước chặn đòn phản công bằng khuỷu tay của Tô Minh thì lúc này máu thịt lẫn lộn, xương nát vỡ vụn, nhìn mà kinh hãi..

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khoảng cách giữa Tô Minh và Thẩm Hạc chỉ tầm 3,4m nhưng hố trảo của Thấm Hạc chưa cần dùng đến nửa hơi thở đã đến trước mặt Tô Minh rồi.Luồng khí sắc bén nổi lên từ dấu vết đó càng khiến mọi người ở đây run rẩy, luồng khí như xuyên thủng da đầu.Đúng là mạnh quá đi!Cơ Khâm và Công Tôn Lưu nhìn thấy vậy thì sắc mặt đều biến đối...Nhưng đúng lúc này, TôMinh cũng ra tay.Anh nghiêng người né tránh hổ trảo.Đồng thời, anh hơi cong chân lên, khuỷu tay phải giơ lên.Khuỷu tay hướng từ dưới lên trên mang theo lực khủng khiếp rồi đập về phía ngực của Thẩm Hạc.Thẩm Hạc vốn tưởng rằng hổ trảo của mình có thể lấy mạng của Tô Minh rồi nhưng đâu có thể ngờ...Trong chớp mắt, Tô Minh có thể tránh đươc?Thấm Hạc nhìn thấy vậy mà đờ người ra.Đừng thấy Tô Minh nghiêng người né tránh như một động tác đơn giản mà ai cũng có thể làm được.Chứ trên thực tế, Thấm Hạc là người hiểu rõ hổ trảo của mình có lực như thế nào, tốc độ và độ chuấn xác ra sao? Ông ta biết rõ hổ trảo này không dễ tránh.Ngay cả cậu chủ nhà mình là người ở cảnh giới tông sư cũng không thể tránh được.Nhưng sao Tô Minh lại dễ dàng làm được?Không chỉ vậy, Tô Minh còn phản công bằng khuỷu tay.Thẩm Hạc vốn không coi Tô Minh ra gì nhưng lúc này ông ta đã thay đổi suy nghĩ của mình.Ông ta cảm nhận được khuỷu tay của Tô Minh đập vào ngực mình, ồng ta không hề do dự mà nắm bàn tay còn lại thành quyền cước rồi đập về phía Tô Minh, với ý đồ ngăn lại đòn phản công từ khuỷu tay của Tô Minh.Và ông ta...!Đã làm được!"Bụp...", khuỷu tay của Tô Minh chỉ còn cách ngực Thẩm Hạc với khoảng cách 3cm thì đã bị Thẩm Hạc dùng quyền cước ngăn lạiHai người cứ giằng co một hồi lâu, tiếng va chạm cũng không lớn.Nhưng...Trong lúc va chạm, con ngươi trong đôi mắt già nua của Thẩm Hạc như sắp nổ tung, ông ta chỉ cảm thấy quyền cước của mình dường như như bị đánh nát, dường như bị máy ép thủy lực nghiền nát."Hắn...!Hắn...!Sức mạnh của hắn...!Không phải của con người...".Đã lâu Thẩm Hạc không kinh hãi như vậy.di chết một người ở dưới chân.Mặc dù ông ta không thể hiểu nổi sao một người trẻ tuổi tầm hơn 20 tuổi sao lại có được thực lực võ đạo như này? Nhưng thực tế thì vẫn là thực tế.Lúc ông ta hét rống lên thì có thế thấy được, từng ngụm máu tươi kèm cả xương vỡ vụn đều phụt ra.Còn quyền cước chặn đòn phản công bằng khuỷu tay của Tô Minh thì lúc này máu thịt lẫn lộn, xương nát vỡ vụn, nhìn mà kinh hãi..

Chương 192: Chặn Đòn Phản Công