Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 194: Ngang Tài Ngang Sức
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Mũi đao sắc nhọn còn chưa chạm đến, có cảm giác tưởng chừng như muốn phá hủy toàn bộ tòa nhà đấu giá phía sau Tô Minh.Thẩm Hạc lúc này đã bùng nổ sức chiến đấu khủng khiếp hơn cảnh giới của mình rất nhiều.Một chiêu như vậy, cho dù Cơ Khâm, Công Tôn Lưu và những người khác không bị khống chế, nhưng sắc mặt đều không khỏi tái nhợt, ánh mắt run rẩy, khiếp sợ vô cùng! cảm thấy da đầu như tê dại! Nguy hiểm đến mức dị thường!"Lúc này mới giống lời nói.Đáng tiếc, người ông đụng vào lại là tôi", Tô Minh tán thưởng mình một câu.Uy lực chiêu thức này củaThấm Hạc có thể giết chết Vương Đạo Khánh trong nháy mắt, có lẽ đây đã đạt đến toàn lực của người tu luyện võ đạo cảnh giới bán bộ Thiên Vị.Nếu là trước khi xuống đáy hồ linh tuyền để dung hợp món bảo vật đó, thì anh vẫn phải hết sức thận trọng...Nhưng bây giờ.Trong mắt anh, nó vẫn chẳng là gì.Trong điện quang hỏa thạch, Tô Minh bá đạo không gì sánh được, mạnh mẽ vang dội,đối mặt với Kim Sắc Trảm Đaosắc nhọn chẳng những không lùi bước mà còn xông lên nghênh đón.Không chỉ có vậy.Anh còn không sử dụng bất kỳ vũ khí nào.Tô Minh rốt cuộc đã xuất quyền!!!Đối đầu.Bằng nắm đấm.Một quyền đánh ra, không hề có bất kỳ nao núng.Thẳng tiến không lùi.Mạnh mẽ cực độ."Có phải...!hơi khinh thường người khác rồi không?1, giọng nói của Tiêu Nhược Dư khẽ run, cạn lời rồi, nắm đấm mà đòi đối đầu với lưỡi đao sắc bén? Đây không phải là điên thì là gì?Dưới ánh nhìn soi mói của tất cả mọi người, dấu quyền của Tô Minh nặng như núi, hung bạo tiến lên, trong chớp mắt đã ở trên không trung chạm trán trực diện với Kim Sắc Trảm Đao sắc nhọn kia."Keng..."Tiếng va chạm của vũ khí vang lên.Khung cảnh dường như bị đóng băng.Nắm đấm của Tô Minh cùng với Kim Sắc Trảm Đao kia thoạt nhìn đều bất động.Lẽ nào...!Hai bên đều cân tài ngang sức?
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Mũi đao sắc nhọn còn chưa chạm đến, có cảm giác tưởng chừng như muốn phá hủy toàn bộ tòa nhà đấu giá phía sau Tô Minh.Thẩm Hạc lúc này đã bùng nổ sức chiến đấu khủng khiếp hơn cảnh giới của mình rất nhiều.Một chiêu như vậy, cho dù Cơ Khâm, Công Tôn Lưu và những người khác không bị khống chế, nhưng sắc mặt đều không khỏi tái nhợt, ánh mắt run rẩy, khiếp sợ vô cùng! cảm thấy da đầu như tê dại! Nguy hiểm đến mức dị thường!"Lúc này mới giống lời nói.Đáng tiếc, người ông đụng vào lại là tôi", Tô Minh tán thưởng mình một câu.Uy lực chiêu thức này củaThấm Hạc có thể giết chết Vương Đạo Khánh trong nháy mắt, có lẽ đây đã đạt đến toàn lực của người tu luyện võ đạo cảnh giới bán bộ Thiên Vị.Nếu là trước khi xuống đáy hồ linh tuyền để dung hợp món bảo vật đó, thì anh vẫn phải hết sức thận trọng...Nhưng bây giờ.Trong mắt anh, nó vẫn chẳng là gì.Trong điện quang hỏa thạch, Tô Minh bá đạo không gì sánh được, mạnh mẽ vang dội,đối mặt với Kim Sắc Trảm Đaosắc nhọn chẳng những không lùi bước mà còn xông lên nghênh đón.Không chỉ có vậy.Anh còn không sử dụng bất kỳ vũ khí nào.Tô Minh rốt cuộc đã xuất quyền!!!Đối đầu.Bằng nắm đấm.Một quyền đánh ra, không hề có bất kỳ nao núng.Thẳng tiến không lùi.Mạnh mẽ cực độ."Có phải...!hơi khinh thường người khác rồi không?1, giọng nói của Tiêu Nhược Dư khẽ run, cạn lời rồi, nắm đấm mà đòi đối đầu với lưỡi đao sắc bén? Đây không phải là điên thì là gì?Dưới ánh nhìn soi mói của tất cả mọi người, dấu quyền của Tô Minh nặng như núi, hung bạo tiến lên, trong chớp mắt đã ở trên không trung chạm trán trực diện với Kim Sắc Trảm Đao sắc nhọn kia."Keng..."Tiếng va chạm của vũ khí vang lên.Khung cảnh dường như bị đóng băng.Nắm đấm của Tô Minh cùng với Kim Sắc Trảm Đao kia thoạt nhìn đều bất động.Lẽ nào...!Hai bên đều cân tài ngang sức?
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Mũi đao sắc nhọn còn chưa chạm đến, có cảm giác tưởng chừng như muốn phá hủy toàn bộ tòa nhà đấu giá phía sau Tô Minh.Thẩm Hạc lúc này đã bùng nổ sức chiến đấu khủng khiếp hơn cảnh giới của mình rất nhiều.Một chiêu như vậy, cho dù Cơ Khâm, Công Tôn Lưu và những người khác không bị khống chế, nhưng sắc mặt đều không khỏi tái nhợt, ánh mắt run rẩy, khiếp sợ vô cùng! cảm thấy da đầu như tê dại! Nguy hiểm đến mức dị thường!"Lúc này mới giống lời nói.Đáng tiếc, người ông đụng vào lại là tôi", Tô Minh tán thưởng mình một câu.Uy lực chiêu thức này củaThấm Hạc có thể giết chết Vương Đạo Khánh trong nháy mắt, có lẽ đây đã đạt đến toàn lực của người tu luyện võ đạo cảnh giới bán bộ Thiên Vị.Nếu là trước khi xuống đáy hồ linh tuyền để dung hợp món bảo vật đó, thì anh vẫn phải hết sức thận trọng...Nhưng bây giờ.Trong mắt anh, nó vẫn chẳng là gì.Trong điện quang hỏa thạch, Tô Minh bá đạo không gì sánh được, mạnh mẽ vang dội,đối mặt với Kim Sắc Trảm Đaosắc nhọn chẳng những không lùi bước mà còn xông lên nghênh đón.Không chỉ có vậy.Anh còn không sử dụng bất kỳ vũ khí nào.Tô Minh rốt cuộc đã xuất quyền!!!Đối đầu.Bằng nắm đấm.Một quyền đánh ra, không hề có bất kỳ nao núng.Thẳng tiến không lùi.Mạnh mẽ cực độ."Có phải...!hơi khinh thường người khác rồi không?1, giọng nói của Tiêu Nhược Dư khẽ run, cạn lời rồi, nắm đấm mà đòi đối đầu với lưỡi đao sắc bén? Đây không phải là điên thì là gì?Dưới ánh nhìn soi mói của tất cả mọi người, dấu quyền của Tô Minh nặng như núi, hung bạo tiến lên, trong chớp mắt đã ở trên không trung chạm trán trực diện với Kim Sắc Trảm Đao sắc nhọn kia."Keng..."Tiếng va chạm của vũ khí vang lên.Khung cảnh dường như bị đóng băng.Nắm đấm của Tô Minh cùng với Kim Sắc Trảm Đao kia thoạt nhìn đều bất động.Lẽ nào...!Hai bên đều cân tài ngang sức?