Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 200: Trong Điện Quang Hỏa Thạch

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Mặc cho Thấm Dã uốn éo như thế nào, dư ảnh di chuyển xung quanh ra làm sao.Địch không động, ta cũng không động."Dì Cầm, rốt cuộc Tô Minh có nắm chắc không? Hay là không biết phải làm sao rồi?", Tiêu Nhược Dư hỏi."Khó mà nói được", dì Cầm lắc đầu.Đúng lúc này.Đột nhiên.Thẩm Dã lượn lờ ước chừng hơn mười nhịp thở, rốt cuộc cũng xuất chiêu.Màn xuất chiêu của hắn một lần nữa nằm ngoài ý nghĩ của tất cả mọi người, hắn không hề tấn công bằng quyền cước.càng không tới gần Tô Minh, mà là cầm một cái búa nặng!!!Một cái búa nặng, đột ngột tấn công về phía của Tô Minh.Phá vỡ không khí.Tốc độ chiếc búa quá nhanh.Và hết sức bất ngờ.Ngay cả dì Cầm, một cường giả danh tiếng của Thiên Vị cũng không thể ngờ tới.Cộng thêm Thẩm Dã đã lượn lờ bên người Tô Minh rất gần, búa nặng bổ tới gần như đã chạm vào Tô Minh.Sao có thể ngăn cản?Mặt khác, đúng lúc này chiếc búa từ phía sau nhắm ngay vào cổ Tô Minh, một góc đủ hiểm độc."Không hay rồi!", khuôn mặt của Tiêu Nhược Dư biến đổi, dì Cầm cũng không kém phần, lúc này dì Cầm muốn cứu người, nhưng không kịp nữa rồi!Sắc mặt Diệp Mộ Cẩn lập tức trắng bệch, quên cả việc kêu lên."Hắc hắc hắc! ", Thẩm Dã bật ra một tiếng cười đắc ý và cực kỳ tàn nhẫn, thanh âm giống như tiếng chó hoang, chói tai vô cùng, mang đến cho người ta cảm giác rất khó chịu.Nhưng.Trong điện quang hỏa thạch.Ai có thể ngờ rằng Tô Minh dường như đã sớm dự liệu từ trước, bước chân khẽ nhúc nhích, sắc mặt không có thay đổi!Giơ tay lên, cứ như vậy bắt lấy không trung.Hình ảnh lập tức đóng băng.Chiếc búa nặng màu đen đã bị Tô Minh tóm chặt.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Mặc cho Thấm Dã uốn éo như thế nào, dư ảnh di chuyển xung quanh ra làm sao.Địch không động, ta cũng không động."Dì Cầm, rốt cuộc Tô Minh có nắm chắc không? Hay là không biết phải làm sao rồi?", Tiêu Nhược Dư hỏi."Khó mà nói được", dì Cầm lắc đầu.Đúng lúc này.Đột nhiên.Thẩm Dã lượn lờ ước chừng hơn mười nhịp thở, rốt cuộc cũng xuất chiêu.Màn xuất chiêu của hắn một lần nữa nằm ngoài ý nghĩ của tất cả mọi người, hắn không hề tấn công bằng quyền cước.càng không tới gần Tô Minh, mà là cầm một cái búa nặng!!!Một cái búa nặng, đột ngột tấn công về phía của Tô Minh.Phá vỡ không khí.Tốc độ chiếc búa quá nhanh.Và hết sức bất ngờ.Ngay cả dì Cầm, một cường giả danh tiếng của Thiên Vị cũng không thể ngờ tới.Cộng thêm Thẩm Dã đã lượn lờ bên người Tô Minh rất gần, búa nặng bổ tới gần như đã chạm vào Tô Minh.Sao có thể ngăn cản?Mặt khác, đúng lúc này chiếc búa từ phía sau nhắm ngay vào cổ Tô Minh, một góc đủ hiểm độc."Không hay rồi!", khuôn mặt của Tiêu Nhược Dư biến đổi, dì Cầm cũng không kém phần, lúc này dì Cầm muốn cứu người, nhưng không kịp nữa rồi!Sắc mặt Diệp Mộ Cẩn lập tức trắng bệch, quên cả việc kêu lên."Hắc hắc hắc! ", Thẩm Dã bật ra một tiếng cười đắc ý và cực kỳ tàn nhẫn, thanh âm giống như tiếng chó hoang, chói tai vô cùng, mang đến cho người ta cảm giác rất khó chịu.Nhưng.Trong điện quang hỏa thạch.Ai có thể ngờ rằng Tô Minh dường như đã sớm dự liệu từ trước, bước chân khẽ nhúc nhích, sắc mặt không có thay đổi!Giơ tay lên, cứ như vậy bắt lấy không trung.Hình ảnh lập tức đóng băng.Chiếc búa nặng màu đen đã bị Tô Minh tóm chặt.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Mặc cho Thấm Dã uốn éo như thế nào, dư ảnh di chuyển xung quanh ra làm sao.Địch không động, ta cũng không động."Dì Cầm, rốt cuộc Tô Minh có nắm chắc không? Hay là không biết phải làm sao rồi?", Tiêu Nhược Dư hỏi."Khó mà nói được", dì Cầm lắc đầu.Đúng lúc này.Đột nhiên.Thẩm Dã lượn lờ ước chừng hơn mười nhịp thở, rốt cuộc cũng xuất chiêu.Màn xuất chiêu của hắn một lần nữa nằm ngoài ý nghĩ của tất cả mọi người, hắn không hề tấn công bằng quyền cước.càng không tới gần Tô Minh, mà là cầm một cái búa nặng!!!Một cái búa nặng, đột ngột tấn công về phía của Tô Minh.Phá vỡ không khí.Tốc độ chiếc búa quá nhanh.Và hết sức bất ngờ.Ngay cả dì Cầm, một cường giả danh tiếng của Thiên Vị cũng không thể ngờ tới.Cộng thêm Thẩm Dã đã lượn lờ bên người Tô Minh rất gần, búa nặng bổ tới gần như đã chạm vào Tô Minh.Sao có thể ngăn cản?Mặt khác, đúng lúc này chiếc búa từ phía sau nhắm ngay vào cổ Tô Minh, một góc đủ hiểm độc."Không hay rồi!", khuôn mặt của Tiêu Nhược Dư biến đổi, dì Cầm cũng không kém phần, lúc này dì Cầm muốn cứu người, nhưng không kịp nữa rồi!Sắc mặt Diệp Mộ Cẩn lập tức trắng bệch, quên cả việc kêu lên."Hắc hắc hắc! ", Thẩm Dã bật ra một tiếng cười đắc ý và cực kỳ tàn nhẫn, thanh âm giống như tiếng chó hoang, chói tai vô cùng, mang đến cho người ta cảm giác rất khó chịu.Nhưng.Trong điện quang hỏa thạch.Ai có thể ngờ rằng Tô Minh dường như đã sớm dự liệu từ trước, bước chân khẽ nhúc nhích, sắc mặt không có thay đổi!Giơ tay lên, cứ như vậy bắt lấy không trung.Hình ảnh lập tức đóng băng.Chiếc búa nặng màu đen đã bị Tô Minh tóm chặt.

Chương 200: Trong Điện Quang Hỏa Thạch