Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 201: Sinh Tử Với Những Con Dã Thú

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Từ đầu đến cuối, thậm chíngay cả hô hấp cũng không hề thay đổi.Ung dung đến mức khó tin.Thành thật mà nói, loại người như Thấm Dã quả thực không tầm thường, xuất chiêu bất ngờ, những phương thức tấn công cực kỳ mê hoặc và khủng bố, coi như người tu luyện võ đạo cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ cũng không quá.Đáng tiếc, hắn lại gặp phải Tô Minh.Người khác nhìn không thấu thân hình Thẩm Dã xoay chuyến xung quanh, nhưng Tô Minh lạinhìn thấy rõ.Người khác không nghe được động tĩnh, Tô Minh lại có thể nghe thấy.Tô Minh có thể cảm nhận được chân khí chuyến động cực kỳ nhỏ mà người khác không thể cảm nhận được.Cho nên, Thẩm Dã mạnh như một con hổ, nhưng Tô Minh chỉ xem như một trò cười."Không thể nào!!!", tiếng gầm quỷ dị của Thẩm Dã phá vỡ bầu không khí im lặng.Khuôn mặt xấu xí vốn chichít sẹo lại phủ đầy sự hung hăng dữ tợn càng trở nên khó coi hơn.Búa của hắn, trước nay chưa có ai có thể tiếp được.Là một trong những tuyệt chiêu của hắn.Đừng xem lúc trước hắn chế giễu, coi thường Tô Minh, thật ra hắn biết rõ Tô Minh có thế nghiền chết Thẩm Hạc, tuyệt đối không phải người tầm thường, cho nên, đến lúc giao chiến, hắn chú ý 200 phần trăm, sau đó tấn công bằng cái búa này.Nhưng trước mắt!Đây là ảo giác sao? Hay là ác mộng?Thẩm Dã tựa như một con chó hoang không chịu được mùa hè nóng gắt, há miệng thở dốc.Ai cũng không thể nghĩ ra.Tô Minh làm sao có thể phán đoán hướng tấn công của hắn một cách chính xác như vậy giữa tầng tầng lớp lớp mê hoặc.Chưa kể Tô Minh đón lấy chiếc búa, ngay cả bước chân cũng không hề dịch chuyển, thật sự không có cả năng!Cái búa này của hắn nặng hơn 50.000 cân.Hắn vẫn có một bí mật, bí mật này là lý do lớn nhất khiến hắn có thể trở nên mạnh mẽ đáng kinh ngạc như vậy, bởi vì sức mạnh của hắn khác hẳn những người bình thường.Khi còn nhỏ, hắn từng sống trong một khu rừng ở Huyền Linh Sơn và gặp phải vô số quái thú, những vết sẹo trên người hắn đều do những con dã thú đó để lại.Và phương thức chiến đấu như dã thú, cũng là lúc nhỏ hắn học được qua vô số trận chiến sinh tử với những con dã thú.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Từ đầu đến cuối, thậm chíngay cả hô hấp cũng không hề thay đổi.Ung dung đến mức khó tin.Thành thật mà nói, loại người như Thấm Dã quả thực không tầm thường, xuất chiêu bất ngờ, những phương thức tấn công cực kỳ mê hoặc và khủng bố, coi như người tu luyện võ đạo cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ cũng không quá.Đáng tiếc, hắn lại gặp phải Tô Minh.Người khác nhìn không thấu thân hình Thẩm Dã xoay chuyến xung quanh, nhưng Tô Minh lạinhìn thấy rõ.Người khác không nghe được động tĩnh, Tô Minh lại có thể nghe thấy.Tô Minh có thể cảm nhận được chân khí chuyến động cực kỳ nhỏ mà người khác không thể cảm nhận được.Cho nên, Thẩm Dã mạnh như một con hổ, nhưng Tô Minh chỉ xem như một trò cười."Không thể nào!!!", tiếng gầm quỷ dị của Thẩm Dã phá vỡ bầu không khí im lặng.Khuôn mặt xấu xí vốn chichít sẹo lại phủ đầy sự hung hăng dữ tợn càng trở nên khó coi hơn.Búa của hắn, trước nay chưa có ai có thể tiếp được.Là một trong những tuyệt chiêu của hắn.Đừng xem lúc trước hắn chế giễu, coi thường Tô Minh, thật ra hắn biết rõ Tô Minh có thế nghiền chết Thẩm Hạc, tuyệt đối không phải người tầm thường, cho nên, đến lúc giao chiến, hắn chú ý 200 phần trăm, sau đó tấn công bằng cái búa này.Nhưng trước mắt!Đây là ảo giác sao? Hay là ác mộng?Thẩm Dã tựa như một con chó hoang không chịu được mùa hè nóng gắt, há miệng thở dốc.Ai cũng không thể nghĩ ra.Tô Minh làm sao có thể phán đoán hướng tấn công của hắn một cách chính xác như vậy giữa tầng tầng lớp lớp mê hoặc.Chưa kể Tô Minh đón lấy chiếc búa, ngay cả bước chân cũng không hề dịch chuyển, thật sự không có cả năng!Cái búa này của hắn nặng hơn 50.000 cân.Hắn vẫn có một bí mật, bí mật này là lý do lớn nhất khiến hắn có thể trở nên mạnh mẽ đáng kinh ngạc như vậy, bởi vì sức mạnh của hắn khác hẳn những người bình thường.Khi còn nhỏ, hắn từng sống trong một khu rừng ở Huyền Linh Sơn và gặp phải vô số quái thú, những vết sẹo trên người hắn đều do những con dã thú đó để lại.Và phương thức chiến đấu như dã thú, cũng là lúc nhỏ hắn học được qua vô số trận chiến sinh tử với những con dã thú.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Từ đầu đến cuối, thậm chíngay cả hô hấp cũng không hề thay đổi.Ung dung đến mức khó tin.Thành thật mà nói, loại người như Thấm Dã quả thực không tầm thường, xuất chiêu bất ngờ, những phương thức tấn công cực kỳ mê hoặc và khủng bố, coi như người tu luyện võ đạo cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ cũng không quá.Đáng tiếc, hắn lại gặp phải Tô Minh.Người khác nhìn không thấu thân hình Thẩm Dã xoay chuyến xung quanh, nhưng Tô Minh lạinhìn thấy rõ.Người khác không nghe được động tĩnh, Tô Minh lại có thể nghe thấy.Tô Minh có thể cảm nhận được chân khí chuyến động cực kỳ nhỏ mà người khác không thể cảm nhận được.Cho nên, Thẩm Dã mạnh như một con hổ, nhưng Tô Minh chỉ xem như một trò cười."Không thể nào!!!", tiếng gầm quỷ dị của Thẩm Dã phá vỡ bầu không khí im lặng.Khuôn mặt xấu xí vốn chichít sẹo lại phủ đầy sự hung hăng dữ tợn càng trở nên khó coi hơn.Búa của hắn, trước nay chưa có ai có thể tiếp được.Là một trong những tuyệt chiêu của hắn.Đừng xem lúc trước hắn chế giễu, coi thường Tô Minh, thật ra hắn biết rõ Tô Minh có thế nghiền chết Thẩm Hạc, tuyệt đối không phải người tầm thường, cho nên, đến lúc giao chiến, hắn chú ý 200 phần trăm, sau đó tấn công bằng cái búa này.Nhưng trước mắt!Đây là ảo giác sao? Hay là ác mộng?Thẩm Dã tựa như một con chó hoang không chịu được mùa hè nóng gắt, há miệng thở dốc.Ai cũng không thể nghĩ ra.Tô Minh làm sao có thể phán đoán hướng tấn công của hắn một cách chính xác như vậy giữa tầng tầng lớp lớp mê hoặc.Chưa kể Tô Minh đón lấy chiếc búa, ngay cả bước chân cũng không hề dịch chuyển, thật sự không có cả năng!Cái búa này của hắn nặng hơn 50.000 cân.Hắn vẫn có một bí mật, bí mật này là lý do lớn nhất khiến hắn có thể trở nên mạnh mẽ đáng kinh ngạc như vậy, bởi vì sức mạnh của hắn khác hẳn những người bình thường.Khi còn nhỏ, hắn từng sống trong một khu rừng ở Huyền Linh Sơn và gặp phải vô số quái thú, những vết sẹo trên người hắn đều do những con dã thú đó để lại.Và phương thức chiến đấu như dã thú, cũng là lúc nhỏ hắn học được qua vô số trận chiến sinh tử với những con dã thú.

Chương 201: Sinh Tử Với Những Con Dã Thú