Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 206: Điều Bất Ngờ Là

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Những người vây xung quanh đó, từng người một bắt đầu run rẩy và lùi về phía sau.Tuy rằng khoảng cách của bọn họ đủ xa, nhưng giờ khắc này vẫn bị khí tức của Thẩm chó hoang làm cho ngạt thở, không thể không quỳ trên mặt đất."Tao không tin mày không chết, hừ hừ hừ hừ! ", Điều đáng sợ hon nữa là sau khi Thấm chó hoang thiêu đốt huyết khí, hắn không lựa chọn sử dụng võ công, cũng không vung nắm đấm, mà cả người lao về phía Tô Minh.Hắn đem cơ thế mình trởthành viên đạn, trở thành một loại vũ khí.Đây chính là điểm thông minh của Thấm chó hoang.Bởi vì khi còn nhỏ, hắn đã từng liều mạng chiến đấu với những con thú đáng sợ kia, thân thể được trau dồi và rèn luyện cực kỳ khủng bố.Thậm chí, đã mất đi cảm giác đau đớn.Hắn muốn dùng sở trường lớn nhất liều mạng tới cùng với Tô Minh để đổi lấy một chút hi vọng sống.Mặt khác, hắn không dùng võ công, không cầm búa, khôngdùng nắm đấm, chỉ lao thẳng về phía Tô Minh, không có trở ngại cùng trở lực, có thể đạt được tốc độ nhanh nhất.Tốc độ này mang đến lực quán tính khủng khiếp, đây cũng là một ưu thế.Hơn nữa, hắn dự kiến nếu như cùng Tô Minh va chạm sinh tử như vậy, cơ hội sống sót của chính mình còn có khả năng lớn hơn Tô Minh.Bởi vì thân thể này từng hấp thu máu của con trăn kỳ quái kia, đã biến thành thân thể cường tráng hơn người bình thường rất nhiều, dồi dào sứcsống.Đáng tiếc, Thẩm chó hoang có tính toán tốt, nhưng Tô Minh cũng không kém.Tốc độ va chạm của Thẩm chó hoang cùng điếm sáng quả thực rất nhanh, không thể ngờ được!Nhưng tốc độ xuất kiếm của Tô Minh còn nhanh hơn.Chỉ mất một phần mười nhịp thở.Một thanh kiếm được tuôn ra.Thanh kiếm này nhắm chính xác vào tim của Thấm chó hoang, có thể xuyên thủng tim của hắn.Kiếm phong rút ra, chói mắt vô cùng.Chỉ một đường kiếm như vậy cũng đủ chứng tỏ sức mạnh tuyệt đối của Tô Minh, người tu luyện cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ hay thậm chí là trung kỳ cũng rất khó có thể khóa chặt mục tiêu một cách chuẩn xác như vậy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.Nhưng!Điều bất ngờ là!Thẩm chó hoang lại cười tàn nhẫn, trong nụ cười còn có chút khát máu cùng đắc ý."Không ngờ mày sẽ dùng kiếm nhằm vào điểm trí mạng của tao, quả nhiên là phương pháp tốt, bình thường mày có thể trực tiếp giết tao, khiến cho tao chưa kịp đụng vào mày đã chết, đáng tiếc trái tim của tao không giống so với người bình thường", đáy lòng Thấm chó hoang vô cùng kích động, kích động đến phát điên.Vị trí trái tim của hắn khác với người thường, và nó đã trởthường", đáy lòng Thâm chó hoang vô cùng kích động, kích động đến phát điên.Vị trí trái tim của hắn khác với người thường, và nó đã trở thành chìa khóa quyết định thắng bại, sự sống và cái chết.Cùng lúc đó.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Những người vây xung quanh đó, từng người một bắt đầu run rẩy và lùi về phía sau.Tuy rằng khoảng cách của bọn họ đủ xa, nhưng giờ khắc này vẫn bị khí tức của Thẩm chó hoang làm cho ngạt thở, không thể không quỳ trên mặt đất."Tao không tin mày không chết, hừ hừ hừ hừ! ", Điều đáng sợ hon nữa là sau khi Thấm chó hoang thiêu đốt huyết khí, hắn không lựa chọn sử dụng võ công, cũng không vung nắm đấm, mà cả người lao về phía Tô Minh.Hắn đem cơ thế mình trởthành viên đạn, trở thành một loại vũ khí.Đây chính là điểm thông minh của Thấm chó hoang.Bởi vì khi còn nhỏ, hắn đã từng liều mạng chiến đấu với những con thú đáng sợ kia, thân thể được trau dồi và rèn luyện cực kỳ khủng bố.Thậm chí, đã mất đi cảm giác đau đớn.Hắn muốn dùng sở trường lớn nhất liều mạng tới cùng với Tô Minh để đổi lấy một chút hi vọng sống.Mặt khác, hắn không dùng võ công, không cầm búa, khôngdùng nắm đấm, chỉ lao thẳng về phía Tô Minh, không có trở ngại cùng trở lực, có thể đạt được tốc độ nhanh nhất.Tốc độ này mang đến lực quán tính khủng khiếp, đây cũng là một ưu thế.Hơn nữa, hắn dự kiến nếu như cùng Tô Minh va chạm sinh tử như vậy, cơ hội sống sót của chính mình còn có khả năng lớn hơn Tô Minh.Bởi vì thân thể này từng hấp thu máu của con trăn kỳ quái kia, đã biến thành thân thể cường tráng hơn người bình thường rất nhiều, dồi dào sứcsống.Đáng tiếc, Thẩm chó hoang có tính toán tốt, nhưng Tô Minh cũng không kém.Tốc độ va chạm của Thẩm chó hoang cùng điếm sáng quả thực rất nhanh, không thể ngờ được!Nhưng tốc độ xuất kiếm của Tô Minh còn nhanh hơn.Chỉ mất một phần mười nhịp thở.Một thanh kiếm được tuôn ra.Thanh kiếm này nhắm chính xác vào tim của Thấm chó hoang, có thể xuyên thủng tim của hắn.Kiếm phong rút ra, chói mắt vô cùng.Chỉ một đường kiếm như vậy cũng đủ chứng tỏ sức mạnh tuyệt đối của Tô Minh, người tu luyện cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ hay thậm chí là trung kỳ cũng rất khó có thể khóa chặt mục tiêu một cách chuẩn xác như vậy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.Nhưng!Điều bất ngờ là!Thẩm chó hoang lại cười tàn nhẫn, trong nụ cười còn có chút khát máu cùng đắc ý."Không ngờ mày sẽ dùng kiếm nhằm vào điểm trí mạng của tao, quả nhiên là phương pháp tốt, bình thường mày có thể trực tiếp giết tao, khiến cho tao chưa kịp đụng vào mày đã chết, đáng tiếc trái tim của tao không giống so với người bình thường", đáy lòng Thấm chó hoang vô cùng kích động, kích động đến phát điên.Vị trí trái tim của hắn khác với người thường, và nó đã trởthường", đáy lòng Thâm chó hoang vô cùng kích động, kích động đến phát điên.Vị trí trái tim của hắn khác với người thường, và nó đã trở thành chìa khóa quyết định thắng bại, sự sống và cái chết.Cùng lúc đó.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Những người vây xung quanh đó, từng người một bắt đầu run rẩy và lùi về phía sau.Tuy rằng khoảng cách của bọn họ đủ xa, nhưng giờ khắc này vẫn bị khí tức của Thẩm chó hoang làm cho ngạt thở, không thể không quỳ trên mặt đất."Tao không tin mày không chết, hừ hừ hừ hừ! ", Điều đáng sợ hon nữa là sau khi Thấm chó hoang thiêu đốt huyết khí, hắn không lựa chọn sử dụng võ công, cũng không vung nắm đấm, mà cả người lao về phía Tô Minh.Hắn đem cơ thế mình trởthành viên đạn, trở thành một loại vũ khí.Đây chính là điểm thông minh của Thấm chó hoang.Bởi vì khi còn nhỏ, hắn đã từng liều mạng chiến đấu với những con thú đáng sợ kia, thân thể được trau dồi và rèn luyện cực kỳ khủng bố.Thậm chí, đã mất đi cảm giác đau đớn.Hắn muốn dùng sở trường lớn nhất liều mạng tới cùng với Tô Minh để đổi lấy một chút hi vọng sống.Mặt khác, hắn không dùng võ công, không cầm búa, khôngdùng nắm đấm, chỉ lao thẳng về phía Tô Minh, không có trở ngại cùng trở lực, có thể đạt được tốc độ nhanh nhất.Tốc độ này mang đến lực quán tính khủng khiếp, đây cũng là một ưu thế.Hơn nữa, hắn dự kiến nếu như cùng Tô Minh va chạm sinh tử như vậy, cơ hội sống sót của chính mình còn có khả năng lớn hơn Tô Minh.Bởi vì thân thể này từng hấp thu máu của con trăn kỳ quái kia, đã biến thành thân thể cường tráng hơn người bình thường rất nhiều, dồi dào sứcsống.Đáng tiếc, Thẩm chó hoang có tính toán tốt, nhưng Tô Minh cũng không kém.Tốc độ va chạm của Thẩm chó hoang cùng điếm sáng quả thực rất nhanh, không thể ngờ được!Nhưng tốc độ xuất kiếm của Tô Minh còn nhanh hơn.Chỉ mất một phần mười nhịp thở.Một thanh kiếm được tuôn ra.Thanh kiếm này nhắm chính xác vào tim của Thấm chó hoang, có thể xuyên thủng tim của hắn.Kiếm phong rút ra, chói mắt vô cùng.Chỉ một đường kiếm như vậy cũng đủ chứng tỏ sức mạnh tuyệt đối của Tô Minh, người tu luyện cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ hay thậm chí là trung kỳ cũng rất khó có thể khóa chặt mục tiêu một cách chuẩn xác như vậy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.Nhưng!Điều bất ngờ là!Thẩm chó hoang lại cười tàn nhẫn, trong nụ cười còn có chút khát máu cùng đắc ý."Không ngờ mày sẽ dùng kiếm nhằm vào điểm trí mạng của tao, quả nhiên là phương pháp tốt, bình thường mày có thể trực tiếp giết tao, khiến cho tao chưa kịp đụng vào mày đã chết, đáng tiếc trái tim của tao không giống so với người bình thường", đáy lòng Thấm chó hoang vô cùng kích động, kích động đến phát điên.Vị trí trái tim của hắn khác với người thường, và nó đã trởthường", đáy lòng Thâm chó hoang vô cùng kích động, kích động đến phát điên.Vị trí trái tim của hắn khác với người thường, và nó đã trở thành chìa khóa quyết định thắng bại, sự sống và cái chết.Cùng lúc đó.

Chương 206: Điều Bất Ngờ Là