Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 207: Còn Có Chút Hiếu Kỳ
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… “Phụt”Kiếm của Tô Minh từ phía trước đâm xuyên qua người của Thẩm chó hoang.Thẩm chó hoang chẳng hề mảy may tỏ ra sợ hãi hoặc né tránh, hẳn mặc kệ thanh kiếm đâm xuyên qua người mình.Mà theo đà thanh kiếm đâm xuyên qua ngực hắn, cơ thể hắn cũng va chạm cực mạnh vào người Tô Minh."Cuối cùng, người phải chết vẫn là mày", Thẩm chó hoang gào thét điên cuồng, trong tiếng tru tréo của hắn!Rầm!!!Cơ thế của hắn và Tô Minh va chạm mạnh vào nhau.Phát ra một âm thanh trầm đục.Cú va chạm tương đối khủng khiếp, luồng không khí bị bật ra sau cú va chạm lan toả cả ra xung quanh, mang theo hơi thở chết chóc.Mức độ va chạm quá thựckhông khác gì cú va chạm của hai chiếc xe lao nhanh vào nhau với vân tốc 120 km/h mà không hề đạp phanh.Đám người Cơ Khâm, Công Tôn Thần đều sáng cả mắt lên.Sáng rực.Hầu như không thể ngờ được, lại có cú lật ngược tình thế như vậy.Bọn họ tận mắt nhìn thấy Thẩm chó hoang dùng sức mạnh thế nào, tốc độ ra sao để va chạm với Tô Minh, Tô Minh chắc chắn phải chết không có gì để bàn cãi nữa.Va chạm thế này, cho dù là một con voi thì cũng sẽ bị đâm cho nát bấy ngũ tạng lục phủ."Tốt! Tốt!! Tốt!!!", Thẩm Tịch kích động muốn khóc, liên tiếp gào lên ba chữ tốt, hươ hươ nắm tay, cảm giác kích động giống như một tên ăn mày bỗng nhiên trúng thưởng một trăm triệu vậy."Tô Minh! ", Diệp Mộ Cẩn hét lên thất thanh, âm thanh chói tai, cô ta đã mất kiềm chế, cơ thể bắt đầu run lên bần bật như thể sắp sửa ngất xỉu đến nơi! nước mắt rơi lã chã không ngừng.Nhưng đúng vào lúc này."Mày! ", sau khi Thẩm chó hoang va chạm với Tô Minh thì bật lùi lại ba, bốn bước rồi! rồi! rồi ngã gục xuống.Thẩm chó hoang nửa quỳ trên mặt đất, há mồm liên tục hộc máu, lục phủ ngũ tạng của hắn ta đã bị đâm đến nát nhừ, xương sườn của hắn cũng đã gãy hết.Thẩm chó hoang không cam tâm ngẩng đầu, cảm nhận sinh mệnh dần dần trượt ra khỏi cơ thể, không dám tin nhìn chằm chằm vào Tô Minh, trong lòng hắn là nỗi hoảng sợ đặc quánh và không cam tâm! Còn có chút hiếu kỳ?
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… “Phụt”Kiếm của Tô Minh từ phía trước đâm xuyên qua người của Thẩm chó hoang.Thẩm chó hoang chẳng hề mảy may tỏ ra sợ hãi hoặc né tránh, hẳn mặc kệ thanh kiếm đâm xuyên qua người mình.Mà theo đà thanh kiếm đâm xuyên qua ngực hắn, cơ thể hắn cũng va chạm cực mạnh vào người Tô Minh."Cuối cùng, người phải chết vẫn là mày", Thẩm chó hoang gào thét điên cuồng, trong tiếng tru tréo của hắn!Rầm!!!Cơ thế của hắn và Tô Minh va chạm mạnh vào nhau.Phát ra một âm thanh trầm đục.Cú va chạm tương đối khủng khiếp, luồng không khí bị bật ra sau cú va chạm lan toả cả ra xung quanh, mang theo hơi thở chết chóc.Mức độ va chạm quá thựckhông khác gì cú va chạm của hai chiếc xe lao nhanh vào nhau với vân tốc 120 km/h mà không hề đạp phanh.Đám người Cơ Khâm, Công Tôn Thần đều sáng cả mắt lên.Sáng rực.Hầu như không thể ngờ được, lại có cú lật ngược tình thế như vậy.Bọn họ tận mắt nhìn thấy Thẩm chó hoang dùng sức mạnh thế nào, tốc độ ra sao để va chạm với Tô Minh, Tô Minh chắc chắn phải chết không có gì để bàn cãi nữa.Va chạm thế này, cho dù là một con voi thì cũng sẽ bị đâm cho nát bấy ngũ tạng lục phủ."Tốt! Tốt!! Tốt!!!", Thẩm Tịch kích động muốn khóc, liên tiếp gào lên ba chữ tốt, hươ hươ nắm tay, cảm giác kích động giống như một tên ăn mày bỗng nhiên trúng thưởng một trăm triệu vậy."Tô Minh! ", Diệp Mộ Cẩn hét lên thất thanh, âm thanh chói tai, cô ta đã mất kiềm chế, cơ thể bắt đầu run lên bần bật như thể sắp sửa ngất xỉu đến nơi! nước mắt rơi lã chã không ngừng.Nhưng đúng vào lúc này."Mày! ", sau khi Thẩm chó hoang va chạm với Tô Minh thì bật lùi lại ba, bốn bước rồi! rồi! rồi ngã gục xuống.Thẩm chó hoang nửa quỳ trên mặt đất, há mồm liên tục hộc máu, lục phủ ngũ tạng của hắn ta đã bị đâm đến nát nhừ, xương sườn của hắn cũng đã gãy hết.Thẩm chó hoang không cam tâm ngẩng đầu, cảm nhận sinh mệnh dần dần trượt ra khỏi cơ thể, không dám tin nhìn chằm chằm vào Tô Minh, trong lòng hắn là nỗi hoảng sợ đặc quánh và không cam tâm! Còn có chút hiếu kỳ?
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… “Phụt”Kiếm của Tô Minh từ phía trước đâm xuyên qua người của Thẩm chó hoang.Thẩm chó hoang chẳng hề mảy may tỏ ra sợ hãi hoặc né tránh, hẳn mặc kệ thanh kiếm đâm xuyên qua người mình.Mà theo đà thanh kiếm đâm xuyên qua ngực hắn, cơ thể hắn cũng va chạm cực mạnh vào người Tô Minh."Cuối cùng, người phải chết vẫn là mày", Thẩm chó hoang gào thét điên cuồng, trong tiếng tru tréo của hắn!Rầm!!!Cơ thế của hắn và Tô Minh va chạm mạnh vào nhau.Phát ra một âm thanh trầm đục.Cú va chạm tương đối khủng khiếp, luồng không khí bị bật ra sau cú va chạm lan toả cả ra xung quanh, mang theo hơi thở chết chóc.Mức độ va chạm quá thựckhông khác gì cú va chạm của hai chiếc xe lao nhanh vào nhau với vân tốc 120 km/h mà không hề đạp phanh.Đám người Cơ Khâm, Công Tôn Thần đều sáng cả mắt lên.Sáng rực.Hầu như không thể ngờ được, lại có cú lật ngược tình thế như vậy.Bọn họ tận mắt nhìn thấy Thẩm chó hoang dùng sức mạnh thế nào, tốc độ ra sao để va chạm với Tô Minh, Tô Minh chắc chắn phải chết không có gì để bàn cãi nữa.Va chạm thế này, cho dù là một con voi thì cũng sẽ bị đâm cho nát bấy ngũ tạng lục phủ."Tốt! Tốt!! Tốt!!!", Thẩm Tịch kích động muốn khóc, liên tiếp gào lên ba chữ tốt, hươ hươ nắm tay, cảm giác kích động giống như một tên ăn mày bỗng nhiên trúng thưởng một trăm triệu vậy."Tô Minh! ", Diệp Mộ Cẩn hét lên thất thanh, âm thanh chói tai, cô ta đã mất kiềm chế, cơ thể bắt đầu run lên bần bật như thể sắp sửa ngất xỉu đến nơi! nước mắt rơi lã chã không ngừng.Nhưng đúng vào lúc này."Mày! ", sau khi Thẩm chó hoang va chạm với Tô Minh thì bật lùi lại ba, bốn bước rồi! rồi! rồi ngã gục xuống.Thẩm chó hoang nửa quỳ trên mặt đất, há mồm liên tục hộc máu, lục phủ ngũ tạng của hắn ta đã bị đâm đến nát nhừ, xương sườn của hắn cũng đã gãy hết.Thẩm chó hoang không cam tâm ngẩng đầu, cảm nhận sinh mệnh dần dần trượt ra khỏi cơ thể, không dám tin nhìn chằm chằm vào Tô Minh, trong lòng hắn là nỗi hoảng sợ đặc quánh và không cam tâm! Còn có chút hiếu kỳ?