Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 209: Không Ai Dám Chọc Vào!
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… "Không ngờ được, đường đường là con trai dòng chính của nhà họ Thấm lại quỳ xuống đất cầu xin tha thứ như thế này, đồ vô dụng", Diệp Mộ cấn đi đến bên cạnh Tô Minh khẽ nói.Diệp Mộ Cẩn rất vui vẻ, vừa rồi Tô Minh không chết, quả thực đã mang đến sự ngạc nhiên và vui sướng tột độ cho cô ta, trái tim cuối cùng cũng trớ về vị trí vốn có của nó, giờ khắc này, quét mắt nhìn sang ThẩmTịch ở cách đó khá xa mà cảm thấy vô cùng đáng ghét."Ha ha, đừng coi thường người ta như vậy, cậu Thẩm là một người khiến người ta kính phục đó, biết tiến biết lùi, lúc này vì muốn giữ được mạng sống mà bằng lòng quỳ xuống, thật là thông minh quá! Anh ta hiểu rất rõ, chỉ cần có thế được sống, việc sau này ai sẽ nói trước được điều gì? Nói không chừng còn có thể trả thù nữa đó!", Tô Minh cười nói, anh đã nhìn thấu Thẩm Tịch từ lâu.Quả nhiên, mặt Thẩm Tịch liền trắng bệnh."Cậu Thấm, đáng tiếc là chiêu này không có tác dụng với tôi", Tô Minh cười."Anh! ", Thấm Tịch nghiến răng, biết kế hoạch giả bộ vô dụng quỳ xuống xin tha thứ của mình thất bại rồi: "Tô Minh, chị của tôi là Thẩm Băng Tuyền!!!”Thẩm Tịch không còn đường lui nữa, giọng nói khàn đặc.Chỉ còn biết uy hiếp."Anh giết tôi, chị của tôi chắc chắn sẽ trả thù cho tôi, ngược lại, nếu như hôm nay anh tha cho tôi, tôi có thể thề sẽkhông bao giờ gây phiền phức cho anh nữa, thậm chí còn bồi thường cho anh năm mươi tỷ tiền mặt! ", khát vọng sống của Thẩm Tịch cực kỳ mãnh liệt."Tô Minh, chị của anh ta rất là yêu nghiệt! ", Lạc Thu Thuỷ nhỏ giọng nhắc nhở Tô Minh."Vậy sao?", Tô Minh mỉm cười.Xem ra, Tô Minh dường như thực sự muốn tha cho Thấm Tịch, điều này cũng hợp với suy nghĩ của đám cậu ấm cô chiêu ở đây, dù gì, ba chữ Thẩm Băng Tuyền này thực sự đáng sợ, là Thiếu tông chủ của Chân Diễm tông!Không ai dám chọc vào!Giết em trai của cô ta, ắt sẽ bị truy sát đến cùng trời cuối đất!"Cậu Tô, hay là việc ngày hôm nay đến đây thôi, oan gia nên giải chứ không nên kết thù, Thẩm Hạc chết rồi, Thẩm chó hoang cũng chết rồi, cục tức này cũng trút được tương đối rồi chứ? Nếu như cậu Thẩm còn bằng lòng bồi thường thì cũng đã có lòng rồi.Hay là Cậu Tô nể mặt Cơ mỗ tôi, bỏ qua cho cậu Thẩm một lần", Cơ Khâm cũng mở miệng nói.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… "Không ngờ được, đường đường là con trai dòng chính của nhà họ Thấm lại quỳ xuống đất cầu xin tha thứ như thế này, đồ vô dụng", Diệp Mộ cấn đi đến bên cạnh Tô Minh khẽ nói.Diệp Mộ Cẩn rất vui vẻ, vừa rồi Tô Minh không chết, quả thực đã mang đến sự ngạc nhiên và vui sướng tột độ cho cô ta, trái tim cuối cùng cũng trớ về vị trí vốn có của nó, giờ khắc này, quét mắt nhìn sang ThẩmTịch ở cách đó khá xa mà cảm thấy vô cùng đáng ghét."Ha ha, đừng coi thường người ta như vậy, cậu Thẩm là một người khiến người ta kính phục đó, biết tiến biết lùi, lúc này vì muốn giữ được mạng sống mà bằng lòng quỳ xuống, thật là thông minh quá! Anh ta hiểu rất rõ, chỉ cần có thế được sống, việc sau này ai sẽ nói trước được điều gì? Nói không chừng còn có thể trả thù nữa đó!", Tô Minh cười nói, anh đã nhìn thấu Thẩm Tịch từ lâu.Quả nhiên, mặt Thẩm Tịch liền trắng bệnh."Cậu Thấm, đáng tiếc là chiêu này không có tác dụng với tôi", Tô Minh cười."Anh! ", Thấm Tịch nghiến răng, biết kế hoạch giả bộ vô dụng quỳ xuống xin tha thứ của mình thất bại rồi: "Tô Minh, chị của tôi là Thẩm Băng Tuyền!!!”Thẩm Tịch không còn đường lui nữa, giọng nói khàn đặc.Chỉ còn biết uy hiếp."Anh giết tôi, chị của tôi chắc chắn sẽ trả thù cho tôi, ngược lại, nếu như hôm nay anh tha cho tôi, tôi có thể thề sẽkhông bao giờ gây phiền phức cho anh nữa, thậm chí còn bồi thường cho anh năm mươi tỷ tiền mặt! ", khát vọng sống của Thẩm Tịch cực kỳ mãnh liệt."Tô Minh, chị của anh ta rất là yêu nghiệt! ", Lạc Thu Thuỷ nhỏ giọng nhắc nhở Tô Minh."Vậy sao?", Tô Minh mỉm cười.Xem ra, Tô Minh dường như thực sự muốn tha cho Thấm Tịch, điều này cũng hợp với suy nghĩ của đám cậu ấm cô chiêu ở đây, dù gì, ba chữ Thẩm Băng Tuyền này thực sự đáng sợ, là Thiếu tông chủ của Chân Diễm tông!Không ai dám chọc vào!Giết em trai của cô ta, ắt sẽ bị truy sát đến cùng trời cuối đất!"Cậu Tô, hay là việc ngày hôm nay đến đây thôi, oan gia nên giải chứ không nên kết thù, Thẩm Hạc chết rồi, Thẩm chó hoang cũng chết rồi, cục tức này cũng trút được tương đối rồi chứ? Nếu như cậu Thẩm còn bằng lòng bồi thường thì cũng đã có lòng rồi.Hay là Cậu Tô nể mặt Cơ mỗ tôi, bỏ qua cho cậu Thẩm một lần", Cơ Khâm cũng mở miệng nói.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… "Không ngờ được, đường đường là con trai dòng chính của nhà họ Thấm lại quỳ xuống đất cầu xin tha thứ như thế này, đồ vô dụng", Diệp Mộ cấn đi đến bên cạnh Tô Minh khẽ nói.Diệp Mộ Cẩn rất vui vẻ, vừa rồi Tô Minh không chết, quả thực đã mang đến sự ngạc nhiên và vui sướng tột độ cho cô ta, trái tim cuối cùng cũng trớ về vị trí vốn có của nó, giờ khắc này, quét mắt nhìn sang ThẩmTịch ở cách đó khá xa mà cảm thấy vô cùng đáng ghét."Ha ha, đừng coi thường người ta như vậy, cậu Thẩm là một người khiến người ta kính phục đó, biết tiến biết lùi, lúc này vì muốn giữ được mạng sống mà bằng lòng quỳ xuống, thật là thông minh quá! Anh ta hiểu rất rõ, chỉ cần có thế được sống, việc sau này ai sẽ nói trước được điều gì? Nói không chừng còn có thể trả thù nữa đó!", Tô Minh cười nói, anh đã nhìn thấu Thẩm Tịch từ lâu.Quả nhiên, mặt Thẩm Tịch liền trắng bệnh."Cậu Thấm, đáng tiếc là chiêu này không có tác dụng với tôi", Tô Minh cười."Anh! ", Thấm Tịch nghiến răng, biết kế hoạch giả bộ vô dụng quỳ xuống xin tha thứ của mình thất bại rồi: "Tô Minh, chị của tôi là Thẩm Băng Tuyền!!!”Thẩm Tịch không còn đường lui nữa, giọng nói khàn đặc.Chỉ còn biết uy hiếp."Anh giết tôi, chị của tôi chắc chắn sẽ trả thù cho tôi, ngược lại, nếu như hôm nay anh tha cho tôi, tôi có thể thề sẽkhông bao giờ gây phiền phức cho anh nữa, thậm chí còn bồi thường cho anh năm mươi tỷ tiền mặt! ", khát vọng sống của Thẩm Tịch cực kỳ mãnh liệt."Tô Minh, chị của anh ta rất là yêu nghiệt! ", Lạc Thu Thuỷ nhỏ giọng nhắc nhở Tô Minh."Vậy sao?", Tô Minh mỉm cười.Xem ra, Tô Minh dường như thực sự muốn tha cho Thấm Tịch, điều này cũng hợp với suy nghĩ của đám cậu ấm cô chiêu ở đây, dù gì, ba chữ Thẩm Băng Tuyền này thực sự đáng sợ, là Thiếu tông chủ của Chân Diễm tông!Không ai dám chọc vào!Giết em trai của cô ta, ắt sẽ bị truy sát đến cùng trời cuối đất!"Cậu Tô, hay là việc ngày hôm nay đến đây thôi, oan gia nên giải chứ không nên kết thù, Thẩm Hạc chết rồi, Thẩm chó hoang cũng chết rồi, cục tức này cũng trút được tương đối rồi chứ? Nếu như cậu Thẩm còn bằng lòng bồi thường thì cũng đã có lòng rồi.Hay là Cậu Tô nể mặt Cơ mỗ tôi, bỏ qua cho cậu Thẩm một lần", Cơ Khâm cũng mở miệng nói.