Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 210: Vô Sỉ Cực Kỳ Vô Sỉ
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Cơ Khâm vẫn đang tiếp tục toan tính của mình.Hắn ta đoán chừng, Tô Minh chỉ cần không phải bị điên, chỉ cần không bị ngốc thì chắc chắn sẽ không dám giết chết Thấm Tịch, Thấm Tịch chắc chắn sẽ được sống tiếp.Nếu đã như thế, hắn ta đứng ra nói đỡ cho Thẩm Tịch, Thấm Tịch chắc chắn sẽ rất cảm kích, Thẩm Tịch sẽ nợ hắn một món nợ nhân tình, rõ là hắn khi không lại chiếm được món hời.Thẩm Tịch nợ hắn món nợ nhân tình, cũng tương đương với nhà họ Thẩm, thậm chí cả ThấmBăng Tuyền đã nợ hắn.Món nợ này rất có giá trị."Ha ha! cậu Cơ thực sự muốn cứu cậu Thẩm sao?", Tô Minh bỡn cợt.Cơ Khâm vẫn luôn có toan tính, khá là thú vị, cho rằng anh không nhìn ra hay sao? Cho rằng tất cả mọi người đều ngớ ngẩn hết hay sao? Nếu đã thích toan tính như thế vậy thì anh sẽ cho hắn ta một cơ hội.Tô Minh không có tốt bụng như thế, tên Cơ Khâm này từ lúc trong buổi đấu giá đã cố ý chĩa mũi nhọn về phía mình rồi, mìnhvẫn chưa quên đâu, hơn nữa Cơ Khâm vân luôn âm thâm giữ thái độ thù địch với mình, đến mình còn cảm nhận được."Đương nhiên", Cơ Khâm gật đầu khẳng định.ở phía xa, Thấm Tịch ngẩng đầu lên nhìn về phía Cơ Khâm bằng ánh mắt đầy cảm kích.Lúc này, có thế đứng ra nói đỡ cho mình, giúp đd mình, hắn ta cảm kích từ tận đáy lòng."Cậu Cơ nếu như đã muốn cứu cậu Thẩm, không bằng thành tâm hơn một chút, chỉ cần cậu Cơ có thể quỳ xuống cầu xinhộ cho cậu Thẩm thì tôi sẽ bỏ qua cho cậu Thẩm", Tô Minh cất lời, mỉm cười bỡn cợt.Dứt khoát đào một cái hố thật to.Mặt Cơ Khâm tức khắc đỏ lựng!!!Hết đỏ rồi chuyển thành trắng bệch, còn có chút xanh lét.Ăn trộm gà không xong còn mất thêm nắm gạo, sao mà nghĩ được Tô Minh lại vô sỉ như thế? Lại! lại đưa ra yêu cầu như vậy, cứ thế kéo hắn ta xuống nước cùng.Giờ thì hay rồi, Cơ Khâm tiến thoái lưỡng nan.Bây giờ nếu muốn cứu người thì phải quỳ xuống, một khi quỳ xuống thì cái mặt này của hắn còn có mặt mũi của nhà họ Cơ biết để vào đâu, sẽ trớ thành trò cười của cả Hoa Hạ này.Nếu như không muốn quỳ thì Thẩm Tịch ắt phải chết, như là trách nhiệm đã đổ hết lên người hắn vậy, đến lúc đó ngườinhà họ Thấm và Thẩm Băng Tuyền đều sẽ hận mình! dù gì mình vốn dĩ có thế cứu được Thấm Tịch.Lời này của Tô Minh vừa nói xong đã dứt khoát đem sự sống chết của Thẩm Tịch trói chặt lên người hắn ta rồi.Vô sỉ, cực kỳ vô sỉ.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Cơ Khâm vẫn đang tiếp tục toan tính của mình.Hắn ta đoán chừng, Tô Minh chỉ cần không phải bị điên, chỉ cần không bị ngốc thì chắc chắn sẽ không dám giết chết Thấm Tịch, Thấm Tịch chắc chắn sẽ được sống tiếp.Nếu đã như thế, hắn ta đứng ra nói đỡ cho Thẩm Tịch, Thấm Tịch chắc chắn sẽ rất cảm kích, Thẩm Tịch sẽ nợ hắn một món nợ nhân tình, rõ là hắn khi không lại chiếm được món hời.Thẩm Tịch nợ hắn món nợ nhân tình, cũng tương đương với nhà họ Thẩm, thậm chí cả ThấmBăng Tuyền đã nợ hắn.Món nợ này rất có giá trị."Ha ha! cậu Cơ thực sự muốn cứu cậu Thẩm sao?", Tô Minh bỡn cợt.Cơ Khâm vẫn luôn có toan tính, khá là thú vị, cho rằng anh không nhìn ra hay sao? Cho rằng tất cả mọi người đều ngớ ngẩn hết hay sao? Nếu đã thích toan tính như thế vậy thì anh sẽ cho hắn ta một cơ hội.Tô Minh không có tốt bụng như thế, tên Cơ Khâm này từ lúc trong buổi đấu giá đã cố ý chĩa mũi nhọn về phía mình rồi, mìnhvẫn chưa quên đâu, hơn nữa Cơ Khâm vân luôn âm thâm giữ thái độ thù địch với mình, đến mình còn cảm nhận được."Đương nhiên", Cơ Khâm gật đầu khẳng định.ở phía xa, Thấm Tịch ngẩng đầu lên nhìn về phía Cơ Khâm bằng ánh mắt đầy cảm kích.Lúc này, có thế đứng ra nói đỡ cho mình, giúp đd mình, hắn ta cảm kích từ tận đáy lòng."Cậu Cơ nếu như đã muốn cứu cậu Thẩm, không bằng thành tâm hơn một chút, chỉ cần cậu Cơ có thể quỳ xuống cầu xinhộ cho cậu Thẩm thì tôi sẽ bỏ qua cho cậu Thẩm", Tô Minh cất lời, mỉm cười bỡn cợt.Dứt khoát đào một cái hố thật to.Mặt Cơ Khâm tức khắc đỏ lựng!!!Hết đỏ rồi chuyển thành trắng bệch, còn có chút xanh lét.Ăn trộm gà không xong còn mất thêm nắm gạo, sao mà nghĩ được Tô Minh lại vô sỉ như thế? Lại! lại đưa ra yêu cầu như vậy, cứ thế kéo hắn ta xuống nước cùng.Giờ thì hay rồi, Cơ Khâm tiến thoái lưỡng nan.Bây giờ nếu muốn cứu người thì phải quỳ xuống, một khi quỳ xuống thì cái mặt này của hắn còn có mặt mũi của nhà họ Cơ biết để vào đâu, sẽ trớ thành trò cười của cả Hoa Hạ này.Nếu như không muốn quỳ thì Thẩm Tịch ắt phải chết, như là trách nhiệm đã đổ hết lên người hắn vậy, đến lúc đó ngườinhà họ Thấm và Thẩm Băng Tuyền đều sẽ hận mình! dù gì mình vốn dĩ có thế cứu được Thấm Tịch.Lời này của Tô Minh vừa nói xong đã dứt khoát đem sự sống chết của Thẩm Tịch trói chặt lên người hắn ta rồi.Vô sỉ, cực kỳ vô sỉ.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Cơ Khâm vẫn đang tiếp tục toan tính của mình.Hắn ta đoán chừng, Tô Minh chỉ cần không phải bị điên, chỉ cần không bị ngốc thì chắc chắn sẽ không dám giết chết Thấm Tịch, Thấm Tịch chắc chắn sẽ được sống tiếp.Nếu đã như thế, hắn ta đứng ra nói đỡ cho Thẩm Tịch, Thấm Tịch chắc chắn sẽ rất cảm kích, Thẩm Tịch sẽ nợ hắn một món nợ nhân tình, rõ là hắn khi không lại chiếm được món hời.Thẩm Tịch nợ hắn món nợ nhân tình, cũng tương đương với nhà họ Thẩm, thậm chí cả ThấmBăng Tuyền đã nợ hắn.Món nợ này rất có giá trị."Ha ha! cậu Cơ thực sự muốn cứu cậu Thẩm sao?", Tô Minh bỡn cợt.Cơ Khâm vẫn luôn có toan tính, khá là thú vị, cho rằng anh không nhìn ra hay sao? Cho rằng tất cả mọi người đều ngớ ngẩn hết hay sao? Nếu đã thích toan tính như thế vậy thì anh sẽ cho hắn ta một cơ hội.Tô Minh không có tốt bụng như thế, tên Cơ Khâm này từ lúc trong buổi đấu giá đã cố ý chĩa mũi nhọn về phía mình rồi, mìnhvẫn chưa quên đâu, hơn nữa Cơ Khâm vân luôn âm thâm giữ thái độ thù địch với mình, đến mình còn cảm nhận được."Đương nhiên", Cơ Khâm gật đầu khẳng định.ở phía xa, Thấm Tịch ngẩng đầu lên nhìn về phía Cơ Khâm bằng ánh mắt đầy cảm kích.Lúc này, có thế đứng ra nói đỡ cho mình, giúp đd mình, hắn ta cảm kích từ tận đáy lòng."Cậu Cơ nếu như đã muốn cứu cậu Thẩm, không bằng thành tâm hơn một chút, chỉ cần cậu Cơ có thể quỳ xuống cầu xinhộ cho cậu Thẩm thì tôi sẽ bỏ qua cho cậu Thẩm", Tô Minh cất lời, mỉm cười bỡn cợt.Dứt khoát đào một cái hố thật to.Mặt Cơ Khâm tức khắc đỏ lựng!!!Hết đỏ rồi chuyển thành trắng bệch, còn có chút xanh lét.Ăn trộm gà không xong còn mất thêm nắm gạo, sao mà nghĩ được Tô Minh lại vô sỉ như thế? Lại! lại đưa ra yêu cầu như vậy, cứ thế kéo hắn ta xuống nước cùng.Giờ thì hay rồi, Cơ Khâm tiến thoái lưỡng nan.Bây giờ nếu muốn cứu người thì phải quỳ xuống, một khi quỳ xuống thì cái mặt này của hắn còn có mặt mũi của nhà họ Cơ biết để vào đâu, sẽ trớ thành trò cười của cả Hoa Hạ này.Nếu như không muốn quỳ thì Thẩm Tịch ắt phải chết, như là trách nhiệm đã đổ hết lên người hắn vậy, đến lúc đó ngườinhà họ Thấm và Thẩm Băng Tuyền đều sẽ hận mình! dù gì mình vốn dĩ có thế cứu được Thấm Tịch.Lời này của Tô Minh vừa nói xong đã dứt khoát đem sự sống chết của Thẩm Tịch trói chặt lên người hắn ta rồi.Vô sỉ, cực kỳ vô sỉ.