Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 237

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Một lát sau, Dương trưởng lão đột nhiên giải phóng khí tức của bản thân mình, giải phóng khí tức cảnh giới thiên vị hậu kỳ.Việc giải phóng này khiến cả viện võ đạo dường như bị kéo vào không gian khủng khiếp và lạnh lẽo, dường như bỗng chốc trở nên tối om, không khí cũng không lưu động được.Dường như tất cả mọi người đều cảm thấy cổ mình như bị kẹt cứng lại, không thể thở nổi.Mạnh!Quá mạnh!Mạnh ngoài sức tưởng tượng!Đôi mắt đẹp của Diệp Mộ Cẩn trợn trừng lên, cô ta vô cùng kinh ngạc.Cô ta cũng đoán được người phụ nữ trung niên này rất mạnh nhưng đúng là đánh giá bà ta thấp quá rồi.Cô ta cảm giác mình không thể nhúc nhích, giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, huyết khí toàn thân như đang chảy ngược.Phải biết rằng cô ta đang ở cảnh giới tông sư.Mấy trăm người của viện võ đạo nhà họ Diệp vốn cách đó khá xa nhưng lúc này ai nấy đều như sắp ngã sấp xuống đất, nếu như không có ý chí lớn và sự kiên trì thì khéo không trụ nổi.Đám người Diệp Phù, Chu Khánh Di và Diệp Võ mặt không còn sắc máu, đều há hốc mồm kinh hãi.Đây là lần đầu tiên họ cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp khiến người ta tuyệt vọng."Xong! Xong rồi!”, người vui nhất phải kể đến Công Tôn Thần.Lúc mà Dương trưởng lão giải phóng khí tức thì hắn biết mười Tô Minh cũng không phảilà đối thủ của Dương trưởng lão.Nếu như không phải sợ mình vô lễ khiến cô Hứa chán ghét thì hắn đã cười ngoác mồm rồi."Chàng trai! Nếu cậu vẫn còn muốn giao đấu thì cậu có thế ra tay", trong không gian yên tĩnh, Dương trưởng lão thản nhiên nói."Đồ khốn kia! Đầu hàng đi”, Hứa Như Ý cũng kích động, dường như nhìn thấy cảnh tượng Tô Minh bị mình đưa đến cửu Hư Tông rồi mỗi ngày bị mình bắt nạt và đánh vào mông."Vậy thì mong bà hãy cẩn thận”, Tô Minh nói.Đồng thời lúc này Tô Minh cũng giơ tay lên, một quyền đánh ra.Quyền này vô cùng bá đạo, vô cùng khí thế như quyền của Đế Vương.Quyền cước vô cùng kiên định, sự kiên định như muốn chinh phục.Không chỉ vậy, quyền ấn vừa đánh ra thì khí tức mà Dương trưởng lão giải phóng ra liền biến mất, cảm giác như dung nham nóng chảy vào hồ nước vàlàm hồ nước bốc hơi.Quyền ấn của Tô Minh là màu đỏ nhạt, lấp lánh tròn xoe, dường như có vô số ngọn lửa sát khí đang bùng cháy.Trên thực tế, với quyền này của Tô Minh thì võ kỹ gì cũng vô dụng.

Một lát sau, Dương trưởng lão đột nhiên giải phóng khí tức của bản thân mình, giải phóng khí tức cảnh giới thiên vị hậu kỳ.

Việc giải phóng này khiến cả viện võ đạo dường như bị kéo vào không gian khủng khiếp và lạnh lẽo, dường như bỗng chốc trở nên tối om, không khí cũng không lưu động được.

Dường như tất cả mọi người đều cảm thấy cổ mình như bị kẹt cứng lại, không thể thở nổi.

Mạnh!

Quá mạnh!

Mạnh ngoài sức tưởng tượng!

Đôi mắt đẹp của Diệp Mộ Cẩn trợn trừng lên, cô ta vô cùng kinh ngạc.

Cô ta cũng đoán được người phụ nữ trung niên này rất mạnh nhưng đúng là đánh giá bà ta thấp quá rồi.

Cô ta cảm giác mình không thể nhúc nhích, giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, huyết khí toàn thân như đang chảy ngược.

Phải biết rằng cô ta đang ở cảnh giới tông sư.

Mấy trăm người của viện võ đạo nhà họ Diệp vốn cách đó khá xa nhưng lúc này ai nấy đều như sắp ngã sấp xuống đất, nếu như không có ý chí lớn và sự kiên trì thì khéo không trụ nổi.

Đám người Diệp Phù, Chu Khánh Di và Diệp Võ mặt không còn sắc máu, đều há hốc mồm kinh hãi.

Đây là lần đầu tiên họ cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp khiến người ta tuyệt vọng.

"Xong! Xong rồi!”, người vui nhất phải kể đến Công Tôn Thần.

Lúc mà Dương trưởng lão giải phóng khí tức thì hắn biết mười Tô Minh cũng không phải

là đối thủ của Dương trưởng lão.

Nếu như không phải sợ mình vô lễ khiến cô Hứa chán ghét thì hắn đã cười ngoác mồm rồi.

"Chàng trai! Nếu cậu vẫn còn muốn giao đấu thì cậu có thế ra tay", trong không gian yên tĩnh, Dương trưởng lão thản nhiên nói.

"Đồ khốn kia! Đầu hàng đi”, Hứa Như Ý cũng kích động, dường như nhìn thấy cảnh tượng Tô Minh bị mình đưa đến cửu Hư Tông rồi mỗi ngày bị mình bắt nạt và đánh vào mông.

"Vậy thì mong bà hãy cẩn thận”, Tô Minh nói.

Đồng thời lúc này Tô Minh cũng giơ tay lên, một quyền đánh ra.

Quyền này vô cùng bá đạo, vô cùng khí thế như quyền của Đế Vương.

Quyền cước vô cùng kiên định, sự kiên định như muốn chinh phục.

Không chỉ vậy, quyền ấn vừa đánh ra thì khí tức mà Dương trưởng lão giải phóng ra liền biến mất, cảm giác như dung nham nóng chảy vào hồ nước và

làm hồ nước bốc hơi.

Quyền ấn của Tô Minh là màu đỏ nhạt, lấp lánh tròn xoe, dường như có vô số ngọn lửa sát khí đang bùng cháy.

Trên thực tế, với quyền này của Tô Minh thì võ kỹ gì cũng vô dụng.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Một lát sau, Dương trưởng lão đột nhiên giải phóng khí tức của bản thân mình, giải phóng khí tức cảnh giới thiên vị hậu kỳ.Việc giải phóng này khiến cả viện võ đạo dường như bị kéo vào không gian khủng khiếp và lạnh lẽo, dường như bỗng chốc trở nên tối om, không khí cũng không lưu động được.Dường như tất cả mọi người đều cảm thấy cổ mình như bị kẹt cứng lại, không thể thở nổi.Mạnh!Quá mạnh!Mạnh ngoài sức tưởng tượng!Đôi mắt đẹp của Diệp Mộ Cẩn trợn trừng lên, cô ta vô cùng kinh ngạc.Cô ta cũng đoán được người phụ nữ trung niên này rất mạnh nhưng đúng là đánh giá bà ta thấp quá rồi.Cô ta cảm giác mình không thể nhúc nhích, giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, huyết khí toàn thân như đang chảy ngược.Phải biết rằng cô ta đang ở cảnh giới tông sư.Mấy trăm người của viện võ đạo nhà họ Diệp vốn cách đó khá xa nhưng lúc này ai nấy đều như sắp ngã sấp xuống đất, nếu như không có ý chí lớn và sự kiên trì thì khéo không trụ nổi.Đám người Diệp Phù, Chu Khánh Di và Diệp Võ mặt không còn sắc máu, đều há hốc mồm kinh hãi.Đây là lần đầu tiên họ cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp khiến người ta tuyệt vọng."Xong! Xong rồi!”, người vui nhất phải kể đến Công Tôn Thần.Lúc mà Dương trưởng lão giải phóng khí tức thì hắn biết mười Tô Minh cũng không phảilà đối thủ của Dương trưởng lão.Nếu như không phải sợ mình vô lễ khiến cô Hứa chán ghét thì hắn đã cười ngoác mồm rồi."Chàng trai! Nếu cậu vẫn còn muốn giao đấu thì cậu có thế ra tay", trong không gian yên tĩnh, Dương trưởng lão thản nhiên nói."Đồ khốn kia! Đầu hàng đi”, Hứa Như Ý cũng kích động, dường như nhìn thấy cảnh tượng Tô Minh bị mình đưa đến cửu Hư Tông rồi mỗi ngày bị mình bắt nạt và đánh vào mông."Vậy thì mong bà hãy cẩn thận”, Tô Minh nói.Đồng thời lúc này Tô Minh cũng giơ tay lên, một quyền đánh ra.Quyền này vô cùng bá đạo, vô cùng khí thế như quyền của Đế Vương.Quyền cước vô cùng kiên định, sự kiên định như muốn chinh phục.Không chỉ vậy, quyền ấn vừa đánh ra thì khí tức mà Dương trưởng lão giải phóng ra liền biến mất, cảm giác như dung nham nóng chảy vào hồ nước vàlàm hồ nước bốc hơi.Quyền ấn của Tô Minh là màu đỏ nhạt, lấp lánh tròn xoe, dường như có vô số ngọn lửa sát khí đang bùng cháy.Trên thực tế, với quyền này của Tô Minh thì võ kỹ gì cũng vô dụng.

Chương 237