Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 238: Coi Như Cô Mệnh Lớn Rồi
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Quyền đó có sức nặng hơn 100.000kg.Khi sức mạnh đạt đến một ngưỡng nhất định thì nó có thể thay đổi về chất.Không khí phía trước quyền ấn như biến mất, không có bất cứ sự cản trở nào.Không gian phía trước quyền ấn tự động xuất hiện một lối đi không ma sát...Quyền này của Tô Minh làm thay đổi quy luật không gian.Nhưng quyền này của Tô Minh đã khóa chặt, chỉ khi đối diện với Dương trưởng lão thì những phương hướng và vị trí khác đều không để lọt khí tức.Mọi thứ diễn ra khiến những người khác có mặt ớ đây đều không cảm nhận được sự kinh hãi.Họ chỉ cảm thấy Tô Minh không biết lượng sức mình.Dương trưởng lão bảo Tô Minhcó thể ra tay, vậy mà anh thật sự vung tay múa quyền? Ha ha..."Hự?", Dương trưởng lão ngây người ra.Bà ta là người có tâm thái vô cùng ổn định, đã rất lâu không thấy dao động nhưng lúc này lại không ngừng run rẩy, còn ánh mắt thì chớp liên hồi.Lúc Tô Minh đánh ra quyền này thì bà ta có cảm giác như gặp phải ma.Bởi vì quyền này đã khóa chặt bà ta, bà ta cảm nhận được Sự uy hiếp và đòn chí mạng."Vân Thủy Kiếm!", Dương trưởng lão trực tiếp rút kiếm ra.Một thanh kiếm dài màu trắng bạc sắc bén bay vút ra."Phụp...", lưỡi kiếm thẳng tắp hóa thành kiếm quang rồi lao tới.Lưỡi kiếm sắc bén, trong lúc lưỡi kiếm dao động trong không khí thì cả viện võ đạo có cảm giác như bị chém đứt.Lúc lưỡi kiếm lao về trước thì nó xếp chồng lên nhau như những gọn sóng nước.Bởi vì uy lực quá lớn, xuất chiêu này thì đối phương sẽ chết.Sắc mặt Hứa Như Ý tái nhợt.Bởi cô ta không muốn Tô Minh chết!Lúc này tất nhiên Dương trưởng lão nghe thấy tiếng hét của cô chủ, lúc này bà ta thấy chua xót.Cô chủ của tôi ơi, cô tưởng tôi muốn xuất "Vân Thủy Kiếm” lắm sao? Nhưng nếu không dùng nó thì khéo người chết lại là tôi đấy?Chàng trai này đúng là yêu nghiệt chục triệu năm cũng khó gặp, đúng là chân thần chuyển thế.Thực lực của hắn mạnh đến kinh người."Cô chủ của tôi ơi! Cô dây vào người trẻ tuổi này mà vẫn có thể sống yên ổn thì coi như cô mệnh lớn rồi"..
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quyền đó có sức nặng hơn 100.000kg.
Khi sức mạnh đạt đến một ngưỡng nhất định thì nó có thể thay đổi về chất.
Không khí phía trước quyền ấn như biến mất, không có bất cứ sự cản trở nào.
Không gian phía trước quyền ấn tự động xuất hiện một lối đi không ma sát...
Quyền này của Tô Minh làm thay đổi quy luật không gian.
Nhưng quyền này của Tô Minh đã khóa chặt, chỉ khi đối diện với Dương trưởng lão thì những phương hướng và vị trí khác đều không để lọt khí tức.
Mọi thứ diễn ra khiến những người khác có mặt ớ đây đều không cảm nhận được sự kinh hãi.
Họ chỉ cảm thấy Tô Minh không biết lượng sức mình.
Dương trưởng lão bảo Tô Minh
có thể ra tay, vậy mà anh thật sự vung tay múa quyền? Ha ha...
"Hự?", Dương trưởng lão ngây người ra.
Bà ta là người có tâm thái vô cùng ổn định, đã rất lâu không thấy dao động nhưng lúc này lại không ngừng run rẩy, còn ánh mắt thì chớp liên hồi.
Lúc Tô Minh đánh ra quyền này thì bà ta có cảm giác như gặp phải ma.
Bởi vì quyền này đã khóa chặt bà ta, bà ta cảm nhận được Sự uy hiếp và đòn chí mạng.
"Vân Thủy Kiếm!", Dương trưởng lão trực tiếp rút kiếm ra.
Một thanh kiếm dài màu trắng bạc sắc bén bay vút ra.
"Phụp...", lưỡi kiếm thẳng tắp hóa thành kiếm quang rồi lao tới.
Lưỡi kiếm sắc bén, trong lúc lưỡi kiếm dao động trong không khí thì cả viện võ đạo có cảm giác như bị chém đứt.
Lúc lưỡi kiếm lao về trước thì nó xếp chồng lên nhau như những gọn sóng nước.
Bởi vì uy lực quá lớn, xuất chiêu này thì đối phương sẽ chết.
Sắc mặt Hứa Như Ý tái nhợt.
Bởi cô ta không muốn Tô Minh chết!
Lúc này tất nhiên Dương trưởng lão nghe thấy tiếng hét của cô chủ, lúc này bà ta thấy chua xót.
Cô chủ của tôi ơi, cô tưởng tôi muốn xuất "Vân Thủy Kiếm” lắm sao? Nhưng nếu không dùng nó thì khéo người chết lại là tôi đấy?
Chàng trai này đúng là yêu nghiệt chục triệu năm cũng khó gặp, đúng là chân thần chuyển thế.
Thực lực của hắn mạnh đến kinh người.
"Cô chủ của tôi ơi! Cô dây vào người trẻ tuổi này mà vẫn có thể sống yên ổn thì coi như cô mệnh lớn rồi"..
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Quyền đó có sức nặng hơn 100.000kg.Khi sức mạnh đạt đến một ngưỡng nhất định thì nó có thể thay đổi về chất.Không khí phía trước quyền ấn như biến mất, không có bất cứ sự cản trở nào.Không gian phía trước quyền ấn tự động xuất hiện một lối đi không ma sát...Quyền này của Tô Minh làm thay đổi quy luật không gian.Nhưng quyền này của Tô Minh đã khóa chặt, chỉ khi đối diện với Dương trưởng lão thì những phương hướng và vị trí khác đều không để lọt khí tức.Mọi thứ diễn ra khiến những người khác có mặt ớ đây đều không cảm nhận được sự kinh hãi.Họ chỉ cảm thấy Tô Minh không biết lượng sức mình.Dương trưởng lão bảo Tô Minhcó thể ra tay, vậy mà anh thật sự vung tay múa quyền? Ha ha..."Hự?", Dương trưởng lão ngây người ra.Bà ta là người có tâm thái vô cùng ổn định, đã rất lâu không thấy dao động nhưng lúc này lại không ngừng run rẩy, còn ánh mắt thì chớp liên hồi.Lúc Tô Minh đánh ra quyền này thì bà ta có cảm giác như gặp phải ma.Bởi vì quyền này đã khóa chặt bà ta, bà ta cảm nhận được Sự uy hiếp và đòn chí mạng."Vân Thủy Kiếm!", Dương trưởng lão trực tiếp rút kiếm ra.Một thanh kiếm dài màu trắng bạc sắc bén bay vút ra."Phụp...", lưỡi kiếm thẳng tắp hóa thành kiếm quang rồi lao tới.Lưỡi kiếm sắc bén, trong lúc lưỡi kiếm dao động trong không khí thì cả viện võ đạo có cảm giác như bị chém đứt.Lúc lưỡi kiếm lao về trước thì nó xếp chồng lên nhau như những gọn sóng nước.Bởi vì uy lực quá lớn, xuất chiêu này thì đối phương sẽ chết.Sắc mặt Hứa Như Ý tái nhợt.Bởi cô ta không muốn Tô Minh chết!Lúc này tất nhiên Dương trưởng lão nghe thấy tiếng hét của cô chủ, lúc này bà ta thấy chua xót.Cô chủ của tôi ơi, cô tưởng tôi muốn xuất "Vân Thủy Kiếm” lắm sao? Nhưng nếu không dùng nó thì khéo người chết lại là tôi đấy?Chàng trai này đúng là yêu nghiệt chục triệu năm cũng khó gặp, đúng là chân thần chuyển thế.Thực lực của hắn mạnh đến kinh người."Cô chủ của tôi ơi! Cô dây vào người trẻ tuổi này mà vẫn có thể sống yên ổn thì coi như cô mệnh lớn rồi"..