Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 240
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Công Tôn Thần nhìn thấy vậy thì sắc mặt từ kích động giờ đây biến thành màu xám xịt."Chết tiệt! Sao lại mạnh như vậy?", Dương trưởng lão thầm mắng một câu.Bản thân bà ta cũng thấy bất ngờ.Mặc dù trước đó bà ta cảm nhận được nỗi uy hiếp trong quyền ấn của Tô Minh nhưng không ngờ quyền ấn của đối phương lại mạnh đến mức này.Theo như bà ta thấy, "Vân Thủy Kiếm" của mình đánh ra chí ít cũng có thể đánh lại quyền ấn của Tô Minh nhưng không ngờ!Dương trưởng lão sợ đến nỗi sởn gai ốc.Quyền ấn cách mình càng lúc càng gần, bà ta thật sự cảm nhận được sinh tử cận kề."Vân Thần Thập Lục Kiếm", Dương trưởng lão cắn răng, hít một hơi thật sâu.Bà ta cũng không để ý đến những cái khác mà giơ kiếm dài trong tay lên, xoay cổ tay thật mạnh.Ngay lập tức, kiếm quyết như gào thét, chân khí trong cơ thể cũng dâng trào."Xoẹt, xoẹt, xoẹt! ", trong khoảng thời gian có hạn, Dương trưởng lão vung kiếm dài trong tay lên.Hiệu ứng hình ảnh vô cùng khác thường.Một thanh kiếm như hóa thành chục triệu thanh kiếm, kiếm ảnh di chuyến, lưỡi kiếm sắc bén, kiếm âm như tiếng sấm.Từng lưỡi kiếm như có linh hồn tổ hợp lại thành lưỡi kiếm lớn.Khí tức phát ra cũng không ngừng sục sôi, như sắp trào ra đến nơi, giống như quả boom sắp nổ tung.Những kiếm tu như Diệp Phù cảm nhận rõ ràng thanh kiếm trong tay mình như bị thần phục."Đi!", lúc kiếm thế đạt được ngưỡng nhất định thì Dương trưởng lão đột nhiên ngẩng đầu lên rồi vung kiếm ra tiếp.Kiếm quang phát ra như ánh sáng mặt trời chiếu xuống khiến viện võ đạo như biến thành màutrắng.Lưỡi kiếm lớn, gầm rú, dữ tợn, hung hăng lao về trước, va chạm với quyền ấn của Tô Minh trong không trung."Cheng, cheng, cheng! ".Vừa đập vào nhau thì đã nghe thấy tiếng vỡ vụn.
Công Tôn Thần nhìn thấy vậy thì sắc mặt từ kích động giờ đây biến thành màu xám xịt.
"Chết tiệt! Sao lại mạnh như vậy?", Dương trưởng lão thầm mắng một câu.
Bản thân bà ta cũng thấy bất ngờ.
Mặc dù trước đó bà ta cảm nhận được nỗi uy hiếp trong quyền ấn của Tô Minh nhưng không ngờ quyền ấn của đối phương lại mạnh đến mức này.
Theo như bà ta thấy, "Vân Thủy Kiếm" của mình đánh ra chí ít cũng có thể đánh lại quyền ấn của Tô Minh nhưng không ngờ!
Dương trưởng lão sợ đến nỗi sởn gai ốc.
Quyền ấn cách mình càng lúc càng gần, bà ta thật sự cảm nhận được sinh tử cận kề.
"Vân Thần Thập Lục Kiếm", Dương trưởng lão cắn răng, hít một hơi thật sâu.
Bà ta cũng không để ý đến những cái khác mà giơ kiếm dài trong tay lên, xoay cổ tay thật mạnh.
Ngay lập tức, kiếm quyết như gào thét, chân khí trong cơ thể cũng dâng trào.
"Xoẹt, xoẹt, xoẹt! ", trong khoảng thời gian có hạn, Dương trưởng lão vung kiếm dài trong tay lên.
Hiệu ứng hình ảnh vô cùng khác thường.
Một thanh kiếm như hóa thành chục triệu thanh kiếm, kiếm ảnh di chuyến, lưỡi kiếm sắc bén, kiếm âm như tiếng sấm.
Từng lưỡi kiếm như có linh hồn tổ hợp lại thành lưỡi kiếm lớn.
Khí tức phát ra cũng không ngừng sục sôi, như sắp trào ra đến nơi, giống như quả boom sắp nổ tung.
Những kiếm tu như Diệp Phù cảm nhận rõ ràng thanh kiếm trong tay mình như bị thần phục.
"Đi!", lúc kiếm thế đạt được ngưỡng nhất định thì Dương trưởng lão đột nhiên ngẩng đầu lên rồi vung kiếm ra tiếp.
Kiếm quang phát ra như ánh sáng mặt trời chiếu xuống khiến viện võ đạo như biến thành màu
trắng.
Lưỡi kiếm lớn, gầm rú, dữ tợn, hung hăng lao về trước, va chạm với quyền ấn của Tô Minh trong không trung.
"Cheng, cheng, cheng! ".
Vừa đập vào nhau thì đã nghe thấy tiếng vỡ vụn.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Công Tôn Thần nhìn thấy vậy thì sắc mặt từ kích động giờ đây biến thành màu xám xịt."Chết tiệt! Sao lại mạnh như vậy?", Dương trưởng lão thầm mắng một câu.Bản thân bà ta cũng thấy bất ngờ.Mặc dù trước đó bà ta cảm nhận được nỗi uy hiếp trong quyền ấn của Tô Minh nhưng không ngờ quyền ấn của đối phương lại mạnh đến mức này.Theo như bà ta thấy, "Vân Thủy Kiếm" của mình đánh ra chí ít cũng có thể đánh lại quyền ấn của Tô Minh nhưng không ngờ!Dương trưởng lão sợ đến nỗi sởn gai ốc.Quyền ấn cách mình càng lúc càng gần, bà ta thật sự cảm nhận được sinh tử cận kề."Vân Thần Thập Lục Kiếm", Dương trưởng lão cắn răng, hít một hơi thật sâu.Bà ta cũng không để ý đến những cái khác mà giơ kiếm dài trong tay lên, xoay cổ tay thật mạnh.Ngay lập tức, kiếm quyết như gào thét, chân khí trong cơ thể cũng dâng trào."Xoẹt, xoẹt, xoẹt! ", trong khoảng thời gian có hạn, Dương trưởng lão vung kiếm dài trong tay lên.Hiệu ứng hình ảnh vô cùng khác thường.Một thanh kiếm như hóa thành chục triệu thanh kiếm, kiếm ảnh di chuyến, lưỡi kiếm sắc bén, kiếm âm như tiếng sấm.Từng lưỡi kiếm như có linh hồn tổ hợp lại thành lưỡi kiếm lớn.Khí tức phát ra cũng không ngừng sục sôi, như sắp trào ra đến nơi, giống như quả boom sắp nổ tung.Những kiếm tu như Diệp Phù cảm nhận rõ ràng thanh kiếm trong tay mình như bị thần phục."Đi!", lúc kiếm thế đạt được ngưỡng nhất định thì Dương trưởng lão đột nhiên ngẩng đầu lên rồi vung kiếm ra tiếp.Kiếm quang phát ra như ánh sáng mặt trời chiếu xuống khiến viện võ đạo như biến thành màutrắng.Lưỡi kiếm lớn, gầm rú, dữ tợn, hung hăng lao về trước, va chạm với quyền ấn của Tô Minh trong không trung."Cheng, cheng, cheng! ".Vừa đập vào nhau thì đã nghe thấy tiếng vỡ vụn.