Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 241

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Trong hàng ngàn ánh mắt kinh ngạc, không ngờ! Quyền ấn lại chiếm ưu thế!"Một lực phá vỡ mọi quy luật! Khi sức mạnh đạt đến một mức độ nhất định thì chả cần biết bà có võ kỹ gì", Tô Minhthầm nghĩ."Chuyện này! ", Dương trưởng lão căn bản không thể chấp nhận nổi, toàn thân run rẩy.Bà ta dốc hết sức triển khai kiếm quang trong "Vân Thần Thập Lục Kiếm" mà giờ đây biến thành hư vô như vậy sao?Bình thường bà ta không mấy khi sử dụng "Vân Thần Thập Lục Kiếm".Bởi vì mặc dù chiêu này mạnh không tướng nổi nhưng nó cũng tiêu hao lượng lớn năng lượng.Vì vậy, lúc này bà ta như bị hút hết chân khí, sắc mặt tái nhợt!Chiêu thức gần như liều mạng này chỉ khi đứng trước trận chiến sinh tử thật sự bà ta mới dùng.Nhưng hiệu quả thì!Chết tiệt!Cuối cùng thì Dương trưởng lão cũng bị dọa đến nỗi ngạt thở, sắc mặt cũng tái nhợt đến nỗi không còn giọt máu.Trong nháy mắt mà quyền ấn đã lao tới phía trước bà ta.Mắt thấy quyền ấn sắp đập Dương trướng lão thành nhiều mảnh, sắp chôn vùi bà ta.Bà ta đã có thể cảm nhận được mùi của chết chóc.Kể cả bà ta không muốn thì cũng chỉ có thể dùng đến cách bảo vệ cuối cùng.Bà ta lập tức tháo vòng tay trên tay trái mình ra rồi ném về phía trước, miệng còn lẩm bẩm câu thần chú gì đó.Ngay lập tức, chiếc vòng tay thoạt nhìn tưởng bình thường nhưng liền tràn ngập ánh sáng màu xanh, giống như chiếc ô được mở ra, tròn xoe, đường kính 2m, mờ mờ ảo ảo chắn trước mặt Dương trướng lão.Quyền ấn cũng vừa đúng lúc chạm phải ánh sáng mờ ảo đó.Màn ánh sáng có hình dáng như chiếc ô không ngừng run rẩy, ánh sáng màu xanh biến mất ba phần nhưng cũng coi như ngăn được.Cuối cùng thì quyền ấn của Tô Minh cũng biến mất.Dương trưởng lão lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau khi thở phào thì bà ta cảm thấy vô cùng đau đớn và sợ hãi.Đau là vì bà đã dùng đến cách để bảo toàn tính mạng cho mình.Chiếc vòng tay màu xanhnày là linh khí phòng ngự hiếm thấy nhưng chỉ còn lại ba lần phòng ngự, dùng một lần thì giảm đi một lần rồi.Vậy thì làm sao không đau cho được?Còn sợ hãi thì sao? Bà ta cảm thấy sợ hãi thực lực của Tô Minh.

Trong hàng ngàn ánh mắt kinh ngạc, không ngờ! Quyền ấn lại chiếm ưu thế!

"Một lực phá vỡ mọi quy luật! Khi sức mạnh đạt đến một mức độ nhất định thì chả cần biết bà có võ kỹ gì", Tô Minh

thầm nghĩ.

"Chuyện này! ", Dương trưởng lão căn bản không thể chấp nhận nổi, toàn thân run rẩy.

Bà ta dốc hết sức triển khai kiếm quang trong "Vân Thần Thập Lục Kiếm" mà giờ đây biến thành hư vô như vậy sao?

Bình thường bà ta không mấy khi sử dụng "Vân Thần Thập Lục Kiếm".

Bởi vì mặc dù chiêu này mạnh không tướng nổi nhưng nó cũng tiêu hao lượng lớn năng lượng.

Vì vậy, lúc này bà ta như bị hút hết chân khí, sắc mặt tái nhợt!

Chiêu thức gần như liều mạng này chỉ khi đứng trước trận chiến sinh tử thật sự bà ta mới dùng.

Nhưng hiệu quả thì!

Chết tiệt!

Cuối cùng thì Dương trưởng lão cũng bị dọa đến nỗi ngạt thở, sắc mặt cũng tái nhợt đến nỗi không còn giọt máu.

Trong nháy mắt mà quyền ấn đã lao tới phía trước bà ta.

Mắt thấy quyền ấn sắp đập Dương trướng lão thành nhiều mảnh, sắp chôn vùi bà ta.

Bà ta đã có thể cảm nhận được mùi của chết chóc.

Kể cả bà ta không muốn thì cũng chỉ có thể dùng đến cách bảo vệ cuối cùng.

Bà ta lập tức tháo vòng tay trên tay trái mình ra rồi ném về phía trước, miệng còn lẩm bẩm câu thần chú gì đó.

Ngay lập tức, chiếc vòng tay thoạt nhìn tưởng bình thường nhưng liền tràn ngập ánh sáng màu xanh, giống như chiếc ô được mở ra, tròn xoe, đường kính 2m, mờ mờ ảo ảo chắn trước mặt Dương trướng lão.

Quyền ấn cũng vừa đúng lúc chạm phải ánh sáng mờ ảo đó.

Màn ánh sáng có hình dáng như chiếc ô không ngừng run rẩy, ánh sáng màu xanh biến mất ba phần nhưng cũng coi như ngăn được.

Cuối cùng thì quyền ấn của Tô Minh cũng biến mất.

Dương trưởng lão lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau khi thở phào thì bà ta cảm thấy vô cùng đau đớn và sợ hãi.

Đau là vì bà đã dùng đến cách để bảo toàn tính mạng cho mình.

Chiếc vòng tay màu xanh

này là linh khí phòng ngự hiếm thấy nhưng chỉ còn lại ba lần phòng ngự, dùng một lần thì giảm đi một lần rồi.

Vậy thì làm sao không đau cho được?

Còn sợ hãi thì sao? Bà ta cảm thấy sợ hãi thực lực của Tô Minh.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Trong hàng ngàn ánh mắt kinh ngạc, không ngờ! Quyền ấn lại chiếm ưu thế!"Một lực phá vỡ mọi quy luật! Khi sức mạnh đạt đến một mức độ nhất định thì chả cần biết bà có võ kỹ gì", Tô Minhthầm nghĩ."Chuyện này! ", Dương trưởng lão căn bản không thể chấp nhận nổi, toàn thân run rẩy.Bà ta dốc hết sức triển khai kiếm quang trong "Vân Thần Thập Lục Kiếm" mà giờ đây biến thành hư vô như vậy sao?Bình thường bà ta không mấy khi sử dụng "Vân Thần Thập Lục Kiếm".Bởi vì mặc dù chiêu này mạnh không tướng nổi nhưng nó cũng tiêu hao lượng lớn năng lượng.Vì vậy, lúc này bà ta như bị hút hết chân khí, sắc mặt tái nhợt!Chiêu thức gần như liều mạng này chỉ khi đứng trước trận chiến sinh tử thật sự bà ta mới dùng.Nhưng hiệu quả thì!Chết tiệt!Cuối cùng thì Dương trưởng lão cũng bị dọa đến nỗi ngạt thở, sắc mặt cũng tái nhợt đến nỗi không còn giọt máu.Trong nháy mắt mà quyền ấn đã lao tới phía trước bà ta.Mắt thấy quyền ấn sắp đập Dương trướng lão thành nhiều mảnh, sắp chôn vùi bà ta.Bà ta đã có thể cảm nhận được mùi của chết chóc.Kể cả bà ta không muốn thì cũng chỉ có thể dùng đến cách bảo vệ cuối cùng.Bà ta lập tức tháo vòng tay trên tay trái mình ra rồi ném về phía trước, miệng còn lẩm bẩm câu thần chú gì đó.Ngay lập tức, chiếc vòng tay thoạt nhìn tưởng bình thường nhưng liền tràn ngập ánh sáng màu xanh, giống như chiếc ô được mở ra, tròn xoe, đường kính 2m, mờ mờ ảo ảo chắn trước mặt Dương trướng lão.Quyền ấn cũng vừa đúng lúc chạm phải ánh sáng mờ ảo đó.Màn ánh sáng có hình dáng như chiếc ô không ngừng run rẩy, ánh sáng màu xanh biến mất ba phần nhưng cũng coi như ngăn được.Cuối cùng thì quyền ấn của Tô Minh cũng biến mất.Dương trưởng lão lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau khi thở phào thì bà ta cảm thấy vô cùng đau đớn và sợ hãi.Đau là vì bà đã dùng đến cách để bảo toàn tính mạng cho mình.Chiếc vòng tay màu xanhnày là linh khí phòng ngự hiếm thấy nhưng chỉ còn lại ba lần phòng ngự, dùng một lần thì giảm đi một lần rồi.Vậy thì làm sao không đau cho được?Còn sợ hãi thì sao? Bà ta cảm thấy sợ hãi thực lực của Tô Minh.

Chương 241