Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 261: Trao Đổi

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Ngoài ra, khí tức của Tiêu Nhược Dư cũng đạt đến cảnh giới bán bộ thiên vị.Vết thương kiếm ý của Tiêu Nhược Dư cũng đã khỏi.Đúng là chữa trị được rồi sao?Phong Minh ngây người ra nhưng đôi mắt hắn ta rất nhanh tràn ngập vẻ ghen tỵ điên cuồng.Bởi vì sắc mặt Tiêu Nhược Dư đỏ ửng, trên mặt còn có mồ hôi...Dáng vẻ đó sao giống kiểu cô ta và Tô Minh vừa làm động tác gì tiêu hao thể lực?Giống quá đi!Hơn nữa, có thể thấy Tiêu Nhược Dư có chút xấu hổ.Lúc hai người đi ra, Tiêu Nhược Dư còn đứng sát bên cạnh Tô Minh."Cô chủ, cô...”, trong giọng nói của dì Cầm có phần kích động.Có nằm mơ bà ta cũng luônmong muốn cô chủ khôi phục lại thực lực và có thể xóa bỏ được vết sẹo.Dần dần theo thời gian, bà ta càng lúc càng tuyệt vọng và không dám ôm hy vọng gì.Ai có thể ngờ...Ông trời có mắt!Ngoài vẻ kích động còn có sự chấn động.Thật không ngờ Tô Minh đã làm được việc không ai ngờ tới, Tô Minh là thần tiên sao?"Sao anh lại đến đây?", Tiêu Nhược Dư nhìn về phía Phong Minh mà có chút kinh ngạc.Nói một cách công bằng thì Phong Minh rất ưu tú, bất luận về thực lực hay xuất thân, kể cả ngoại hình cũng xuất sắc, cũng có thể coi là xứng với mình.Nhưng Tiêu Nhược Dư lại ghét hắn ta đến tận xương tủy.Cô ta biết rõ những tính toán của Phong Minh và nhà họ Phong.Cô ta rất ghét hôn nhân của mình bị pha trộn quá nhiều lợi ích vào đó."Nếu không đến thì sao biết được Nhược Dư của chúng ta có bản lĩnh như này? Không ngờ lại tìm một người đàn ông lạ rồi dễ dàng để hắn trị thương và sẹo cho”, Phong Minh cười nói, cònchen thêm một câu với vẻ kỳ quái: "Chúc mừng nhé!"Nói xong, hắn ta nhìn về phía Tô Minh, nói: "Anh Tô! cảm ơn những gì anh đã làm với Nhược Dư".Dáng vẻ đó giống như lấy tư cách là người đàn ông của Tiêu Nhược Dư.Tiêu Nhược Dư nghe thấy vậy thì lập tức chau mày."Chỉ là trao đổi giữa tôi và cô ta thôi", Tô Minh cười, nói."Trao đổi? Cụ thể là trao đổi cái gì vậy?", Phong Minh nhìn Tô Minh chằm chằm, ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Ngoài ra, khí tức của Tiêu Nhược Dư cũng đạt đến cảnh giới bán bộ thiên vị.Vết thương kiếm ý của Tiêu Nhược Dư cũng đã khỏi.Đúng là chữa trị được rồi sao?Phong Minh ngây người ra nhưng đôi mắt hắn ta rất nhanh tràn ngập vẻ ghen tỵ điên cuồng.Bởi vì sắc mặt Tiêu Nhược Dư đỏ ửng, trên mặt còn có mồ hôi...Dáng vẻ đó sao giống kiểu cô ta và Tô Minh vừa làm động tác gì tiêu hao thể lực?Giống quá đi!Hơn nữa, có thể thấy Tiêu Nhược Dư có chút xấu hổ.Lúc hai người đi ra, Tiêu Nhược Dư còn đứng sát bên cạnh Tô Minh."Cô chủ, cô...”, trong giọng nói của dì Cầm có phần kích động.Có nằm mơ bà ta cũng luônmong muốn cô chủ khôi phục lại thực lực và có thể xóa bỏ được vết sẹo.Dần dần theo thời gian, bà ta càng lúc càng tuyệt vọng và không dám ôm hy vọng gì.Ai có thể ngờ...Ông trời có mắt!Ngoài vẻ kích động còn có sự chấn động.Thật không ngờ Tô Minh đã làm được việc không ai ngờ tới, Tô Minh là thần tiên sao?"Sao anh lại đến đây?", Tiêu Nhược Dư nhìn về phía Phong Minh mà có chút kinh ngạc.Nói một cách công bằng thì Phong Minh rất ưu tú, bất luận về thực lực hay xuất thân, kể cả ngoại hình cũng xuất sắc, cũng có thể coi là xứng với mình.Nhưng Tiêu Nhược Dư lại ghét hắn ta đến tận xương tủy.Cô ta biết rõ những tính toán của Phong Minh và nhà họ Phong.Cô ta rất ghét hôn nhân của mình bị pha trộn quá nhiều lợi ích vào đó."Nếu không đến thì sao biết được Nhược Dư của chúng ta có bản lĩnh như này? Không ngờ lại tìm một người đàn ông lạ rồi dễ dàng để hắn trị thương và sẹo cho”, Phong Minh cười nói, cònchen thêm một câu với vẻ kỳ quái: "Chúc mừng nhé!"Nói xong, hắn ta nhìn về phía Tô Minh, nói: "Anh Tô! cảm ơn những gì anh đã làm với Nhược Dư".Dáng vẻ đó giống như lấy tư cách là người đàn ông của Tiêu Nhược Dư.Tiêu Nhược Dư nghe thấy vậy thì lập tức chau mày."Chỉ là trao đổi giữa tôi và cô ta thôi", Tô Minh cười, nói."Trao đổi? Cụ thể là trao đổi cái gì vậy?", Phong Minh nhìn Tô Minh chằm chằm, ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Ngoài ra, khí tức của Tiêu Nhược Dư cũng đạt đến cảnh giới bán bộ thiên vị.Vết thương kiếm ý của Tiêu Nhược Dư cũng đã khỏi.Đúng là chữa trị được rồi sao?Phong Minh ngây người ra nhưng đôi mắt hắn ta rất nhanh tràn ngập vẻ ghen tỵ điên cuồng.Bởi vì sắc mặt Tiêu Nhược Dư đỏ ửng, trên mặt còn có mồ hôi...Dáng vẻ đó sao giống kiểu cô ta và Tô Minh vừa làm động tác gì tiêu hao thể lực?Giống quá đi!Hơn nữa, có thể thấy Tiêu Nhược Dư có chút xấu hổ.Lúc hai người đi ra, Tiêu Nhược Dư còn đứng sát bên cạnh Tô Minh."Cô chủ, cô...”, trong giọng nói của dì Cầm có phần kích động.Có nằm mơ bà ta cũng luônmong muốn cô chủ khôi phục lại thực lực và có thể xóa bỏ được vết sẹo.Dần dần theo thời gian, bà ta càng lúc càng tuyệt vọng và không dám ôm hy vọng gì.Ai có thể ngờ...Ông trời có mắt!Ngoài vẻ kích động còn có sự chấn động.Thật không ngờ Tô Minh đã làm được việc không ai ngờ tới, Tô Minh là thần tiên sao?"Sao anh lại đến đây?", Tiêu Nhược Dư nhìn về phía Phong Minh mà có chút kinh ngạc.Nói một cách công bằng thì Phong Minh rất ưu tú, bất luận về thực lực hay xuất thân, kể cả ngoại hình cũng xuất sắc, cũng có thể coi là xứng với mình.Nhưng Tiêu Nhược Dư lại ghét hắn ta đến tận xương tủy.Cô ta biết rõ những tính toán của Phong Minh và nhà họ Phong.Cô ta rất ghét hôn nhân của mình bị pha trộn quá nhiều lợi ích vào đó."Nếu không đến thì sao biết được Nhược Dư của chúng ta có bản lĩnh như này? Không ngờ lại tìm một người đàn ông lạ rồi dễ dàng để hắn trị thương và sẹo cho”, Phong Minh cười nói, cònchen thêm một câu với vẻ kỳ quái: "Chúc mừng nhé!"Nói xong, hắn ta nhìn về phía Tô Minh, nói: "Anh Tô! cảm ơn những gì anh đã làm với Nhược Dư".Dáng vẻ đó giống như lấy tư cách là người đàn ông của Tiêu Nhược Dư.Tiêu Nhược Dư nghe thấy vậy thì lập tức chau mày."Chỉ là trao đổi giữa tôi và cô ta thôi", Tô Minh cười, nói."Trao đổi? Cụ thể là trao đổi cái gì vậy?", Phong Minh nhìn Tô Minh chằm chằm, ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng.

Chương 261: Trao Đổi