Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 262: Dự Định Sẽ Hại Chết Cô Ta
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… "Bí mật"."Anh Tô là người của giới thế tục nhỉ?", Phong Minh đột nhiên hỏi."Đúng vậy!""Anh có hiểu thân phận của Tiêu Nhược Dư không? Cô ấy là chủ nhân của đấu giá Tứ Đỉnh, là tổng hội đấu giá Tứ Đỉnh ở Huyền Linh Sơn", khóe miệng Phong Minh nhếch lên, nói.Đây là lời cảnh cáo Tô Minh đừng ‘cóc ghẻ đòi ăn thịt thiênnga.Hắn ta muốn nói, mày chỉ là thằng ranh ở giới thế tục, đừng có ý gì với Tiêu Nhược Dư."Đủ rồi! Phong Minh! ở đây không hoan nghênh anh! Anh đi đi”, Tiêu Nhược Dư nổi nóng, quát.Cô ta không nghe nổi những lời nói quỷ dị của Phong Minh.Tô Minh đã cho cô ta được hồi sinh, là đại ân nhân của cô ta, vậy mà Phong Minh nói mấy lời cảnh cáo rồi còn chế giễu Tô Minh, làm sao cô ta không giận cho được?"Tiêu Nhược Dư! Cái vị trí chủ nhân của đấu giá Tứ Đỉnh còn không biết làm được mấy ngày nữa, nếu như không có nhà họ Phong ủng hộ thì cô không là gì đâu", Phong Minh nhìn chằm chằm vào Tiêu Nhược Dư, quát.Phong Minh có vẻ muốn trở mặt, bởi hắn ta thấy Tiêu Nhược Dư không biết điều.Nếu đã như vậy thì không còn gì để dây dưa nữa."Phong Minh! Anh cút ra ngoài cho tôi! Đừng có ý gì với tôi nữa! Tiêu Nhược Dư này mất thân phận hội trưởng cũng không sao, tôi cũng sẽ khônglàm con rối cho nhà họ Phong của anh đâu", Tiêu Nhược Dư nói dứt khoát từng câu từng chữ.Nếu đã trở mặt rồi thì trở mặt luôn."Cô! ", Phong Minh không thế ngờ Tiêu Nhược Dư lại cứng rắn như vậy? Khiến hắn ta rất mất mặt.Vì vậy hắn ta liền nhìn về phía dì Cầm, nói: "Dì Cầm! Dì là người lớn tuổi của đấu giá Tứ Đỉnh mà không nói gì sao? Tiêu Nhược Dư còn trẻ tuổi không hiểu gì đã đành, nhưng dì thì phải hiểu chứ? Ha ha! TiêuNhược Dư không coi trọng vị trí hội trưởng, vậy thì cô ta có coi trọng mạng sống của mình không?"Phong Minh nghiến răng nghiến lợi cười nói.Hắn ta nói mà giọng điệu vô cùng tàn nhẫn.Dựa vào thân phận con gái của hội trưởng tiền nhiệm, Tiêu Nhược Dư hoặc là phải nắm quyền trong tay hoặc là phải chết, chứ cô ta không còn lựa chọn nào khác.Cứ tưởng rằng Tiêu Nhược Dư định lui về thì sẽ an toàn? Nhưng để nhổ cỏ tận gốc mà mấy vị trưởng lão dự định sẽ hại chết cô ta.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… "Bí mật"."Anh Tô là người của giới thế tục nhỉ?", Phong Minh đột nhiên hỏi."Đúng vậy!""Anh có hiểu thân phận của Tiêu Nhược Dư không? Cô ấy là chủ nhân của đấu giá Tứ Đỉnh, là tổng hội đấu giá Tứ Đỉnh ở Huyền Linh Sơn", khóe miệng Phong Minh nhếch lên, nói.Đây là lời cảnh cáo Tô Minh đừng ‘cóc ghẻ đòi ăn thịt thiênnga.Hắn ta muốn nói, mày chỉ là thằng ranh ở giới thế tục, đừng có ý gì với Tiêu Nhược Dư."Đủ rồi! Phong Minh! ở đây không hoan nghênh anh! Anh đi đi”, Tiêu Nhược Dư nổi nóng, quát.Cô ta không nghe nổi những lời nói quỷ dị của Phong Minh.Tô Minh đã cho cô ta được hồi sinh, là đại ân nhân của cô ta, vậy mà Phong Minh nói mấy lời cảnh cáo rồi còn chế giễu Tô Minh, làm sao cô ta không giận cho được?"Tiêu Nhược Dư! Cái vị trí chủ nhân của đấu giá Tứ Đỉnh còn không biết làm được mấy ngày nữa, nếu như không có nhà họ Phong ủng hộ thì cô không là gì đâu", Phong Minh nhìn chằm chằm vào Tiêu Nhược Dư, quát.Phong Minh có vẻ muốn trở mặt, bởi hắn ta thấy Tiêu Nhược Dư không biết điều.Nếu đã như vậy thì không còn gì để dây dưa nữa."Phong Minh! Anh cút ra ngoài cho tôi! Đừng có ý gì với tôi nữa! Tiêu Nhược Dư này mất thân phận hội trưởng cũng không sao, tôi cũng sẽ khônglàm con rối cho nhà họ Phong của anh đâu", Tiêu Nhược Dư nói dứt khoát từng câu từng chữ.Nếu đã trở mặt rồi thì trở mặt luôn."Cô! ", Phong Minh không thế ngờ Tiêu Nhược Dư lại cứng rắn như vậy? Khiến hắn ta rất mất mặt.Vì vậy hắn ta liền nhìn về phía dì Cầm, nói: "Dì Cầm! Dì là người lớn tuổi của đấu giá Tứ Đỉnh mà không nói gì sao? Tiêu Nhược Dư còn trẻ tuổi không hiểu gì đã đành, nhưng dì thì phải hiểu chứ? Ha ha! TiêuNhược Dư không coi trọng vị trí hội trưởng, vậy thì cô ta có coi trọng mạng sống của mình không?"Phong Minh nghiến răng nghiến lợi cười nói.Hắn ta nói mà giọng điệu vô cùng tàn nhẫn.Dựa vào thân phận con gái của hội trưởng tiền nhiệm, Tiêu Nhược Dư hoặc là phải nắm quyền trong tay hoặc là phải chết, chứ cô ta không còn lựa chọn nào khác.Cứ tưởng rằng Tiêu Nhược Dư định lui về thì sẽ an toàn? Nhưng để nhổ cỏ tận gốc mà mấy vị trưởng lão dự định sẽ hại chết cô ta.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… "Bí mật"."Anh Tô là người của giới thế tục nhỉ?", Phong Minh đột nhiên hỏi."Đúng vậy!""Anh có hiểu thân phận của Tiêu Nhược Dư không? Cô ấy là chủ nhân của đấu giá Tứ Đỉnh, là tổng hội đấu giá Tứ Đỉnh ở Huyền Linh Sơn", khóe miệng Phong Minh nhếch lên, nói.Đây là lời cảnh cáo Tô Minh đừng ‘cóc ghẻ đòi ăn thịt thiênnga.Hắn ta muốn nói, mày chỉ là thằng ranh ở giới thế tục, đừng có ý gì với Tiêu Nhược Dư."Đủ rồi! Phong Minh! ở đây không hoan nghênh anh! Anh đi đi”, Tiêu Nhược Dư nổi nóng, quát.Cô ta không nghe nổi những lời nói quỷ dị của Phong Minh.Tô Minh đã cho cô ta được hồi sinh, là đại ân nhân của cô ta, vậy mà Phong Minh nói mấy lời cảnh cáo rồi còn chế giễu Tô Minh, làm sao cô ta không giận cho được?"Tiêu Nhược Dư! Cái vị trí chủ nhân của đấu giá Tứ Đỉnh còn không biết làm được mấy ngày nữa, nếu như không có nhà họ Phong ủng hộ thì cô không là gì đâu", Phong Minh nhìn chằm chằm vào Tiêu Nhược Dư, quát.Phong Minh có vẻ muốn trở mặt, bởi hắn ta thấy Tiêu Nhược Dư không biết điều.Nếu đã như vậy thì không còn gì để dây dưa nữa."Phong Minh! Anh cút ra ngoài cho tôi! Đừng có ý gì với tôi nữa! Tiêu Nhược Dư này mất thân phận hội trưởng cũng không sao, tôi cũng sẽ khônglàm con rối cho nhà họ Phong của anh đâu", Tiêu Nhược Dư nói dứt khoát từng câu từng chữ.Nếu đã trở mặt rồi thì trở mặt luôn."Cô! ", Phong Minh không thế ngờ Tiêu Nhược Dư lại cứng rắn như vậy? Khiến hắn ta rất mất mặt.Vì vậy hắn ta liền nhìn về phía dì Cầm, nói: "Dì Cầm! Dì là người lớn tuổi của đấu giá Tứ Đỉnh mà không nói gì sao? Tiêu Nhược Dư còn trẻ tuổi không hiểu gì đã đành, nhưng dì thì phải hiểu chứ? Ha ha! TiêuNhược Dư không coi trọng vị trí hội trưởng, vậy thì cô ta có coi trọng mạng sống của mình không?"Phong Minh nghiến răng nghiến lợi cười nói.Hắn ta nói mà giọng điệu vô cùng tàn nhẫn.Dựa vào thân phận con gái của hội trưởng tiền nhiệm, Tiêu Nhược Dư hoặc là phải nắm quyền trong tay hoặc là phải chết, chứ cô ta không còn lựa chọn nào khác.Cứ tưởng rằng Tiêu Nhược Dư định lui về thì sẽ an toàn? Nhưng để nhổ cỏ tận gốc mà mấy vị trưởng lão dự định sẽ hại chết cô ta.