Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 267: Kể Cả Mày Cùng Cảnh Giới Với Tao Thì Đã Sao

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong đầu hắn ta như vang lên tiếng nổ lớn.Hắn ta lập tức phản ứng lại.Mình nhìn nhầm rồi, thằng nhóc ở giới thế tục trước mặt mình là một cường giả, là yêu nghiệt ngoài sức tưởng tượng...Trong lúc nguy hiểm cực độ, Phong Minh theo bản năng giơ tay lên nắm chặt lấy thanh đao phía sau lưng mình rồi chém ra."Bụp...", cảm giác như tiếng gầm của ma quỷ đang đượchiện thực hóa, mùi máu tanh xông lên mũi.Khi thanh đao chém ra thì cả phòng dường như sắp bị nghiền nát.Thanh đao màu đen, dài chưa đến 10Ocm, rộng tầm 15cm nhưng rất dày, phải chừng 2cm.Phong Minh dựa vào kinh nghiệm chiến đấu của mình nên vung cánh tay, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, chân khí gào thét, điều khiển thanh đao nặng chém về trước."Kể cả mày cùng cảnh giới với tao thì đã sao? Kinh nghiệm chiến đấu của Phong Minh tao đâu phải là thứ mày có thể tưởng tượng được? Giao đấu với ông mày thì chỉ có tay không quyền rỗng thôi! Chết đi!", Phong Minh nghĩ thầm, trong đôi mắt âm trầm lóe lên sát ý khủng khiếp.Thanh đao lướt nhanh, ma sát với không khí tạo lên âm thanh chói tai, nhiệt độ trong không khí trở nên nóng hầm hập.là yếu tố quyết định thắng thua, một chiêu là đủ để có kết quả rồi.Nhưng...Cảm xúc lo lắng, tiếc nuối, hụt hẫng vừa dâng lên trong lòng hai người.Thì đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho nghệt ra.Khung cảnh như đang bị nhấn nút tạm dừng.Tay Tô Minh đã tóm được thanh đao đen.Tóm lấy sống đao."Anh...", vẻ mặt Phong Minh thay đổi.Kinh hãi!Hắn ta vô thức dùng lực, huy động chân khí truyền vào đao muốn tiếp tục di chuyến lưỡi đao chém Tô Minh.Nhưng vô dụng.Thanh đao như thế bị phong ấn.Hắn ta không thể dịch chuyển nổi nó."Đao tốt đấy nhưng đáng tiếc, trình độ dùng đao của anhquá kém", Tô Minh bình thản nói.Đồng thời, anh đột nhiên dùng sức.Năm ngón tay anh như đâm sâu vào trong thân đao, nắm thật chặt lấy nó.Tô Minh nhấn mạnh ngón tay.Tay của Phong Minh cảm nhận được một cơn đau đớn không gì sánh nổi.Bàn tay nắm lấy chuôi đao của hắn ta bởi vì run lên mà không thể nắm chặt lấy nó được nữa.Hắn ta buông tay.Thanh đao rơi vào tay Tô Minh.Phong Minh sửng sốt!Đối phương dùng tay không để đỡ đao? Hơn nữa còn cướp lấy thanh đao từ tay hắn ta? Chuyện này...!Chuyện này đối với một đao tu mà nói thì là một sự sỉ nhục không gì sánh được!Cảm giác nhục nhã khiến tinh thần võ đạo của Phong Minh như muốn sụp đổ.Hắn ta nhìn chằm chằm Tô Minh, đồng tử co chặt.Bị sỉ nhục một cách ác liệt khiến sự tức giận và sát khí của hắn ta bốc lên ngùn ngụt đến nỗi khiến người ta cảmtưởng như nó sắp hóa thành thực thể vậy."Vút...", mà Tô Minh sau khi cướp được thanh đao thì không thèm liếc một cái, anh ghét bỏ vung tay lên, ném thanh đao đi.Tốc độ rất nhanh..

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong đầu hắn ta như vang lên tiếng nổ lớn.Hắn ta lập tức phản ứng lại.Mình nhìn nhầm rồi, thằng nhóc ở giới thế tục trước mặt mình là một cường giả, là yêu nghiệt ngoài sức tưởng tượng...Trong lúc nguy hiểm cực độ, Phong Minh theo bản năng giơ tay lên nắm chặt lấy thanh đao phía sau lưng mình rồi chém ra."Bụp...", cảm giác như tiếng gầm của ma quỷ đang đượchiện thực hóa, mùi máu tanh xông lên mũi.Khi thanh đao chém ra thì cả phòng dường như sắp bị nghiền nát.Thanh đao màu đen, dài chưa đến 10Ocm, rộng tầm 15cm nhưng rất dày, phải chừng 2cm.Phong Minh dựa vào kinh nghiệm chiến đấu của mình nên vung cánh tay, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, chân khí gào thét, điều khiển thanh đao nặng chém về trước."Kể cả mày cùng cảnh giới với tao thì đã sao? Kinh nghiệm chiến đấu của Phong Minh tao đâu phải là thứ mày có thể tưởng tượng được? Giao đấu với ông mày thì chỉ có tay không quyền rỗng thôi! Chết đi!", Phong Minh nghĩ thầm, trong đôi mắt âm trầm lóe lên sát ý khủng khiếp.Thanh đao lướt nhanh, ma sát với không khí tạo lên âm thanh chói tai, nhiệt độ trong không khí trở nên nóng hầm hập.là yếu tố quyết định thắng thua, một chiêu là đủ để có kết quả rồi.Nhưng...Cảm xúc lo lắng, tiếc nuối, hụt hẫng vừa dâng lên trong lòng hai người.Thì đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho nghệt ra.Khung cảnh như đang bị nhấn nút tạm dừng.Tay Tô Minh đã tóm được thanh đao đen.Tóm lấy sống đao."Anh...", vẻ mặt Phong Minh thay đổi.Kinh hãi!Hắn ta vô thức dùng lực, huy động chân khí truyền vào đao muốn tiếp tục di chuyến lưỡi đao chém Tô Minh.Nhưng vô dụng.Thanh đao như thế bị phong ấn.Hắn ta không thể dịch chuyển nổi nó."Đao tốt đấy nhưng đáng tiếc, trình độ dùng đao của anhquá kém", Tô Minh bình thản nói.Đồng thời, anh đột nhiên dùng sức.Năm ngón tay anh như đâm sâu vào trong thân đao, nắm thật chặt lấy nó.Tô Minh nhấn mạnh ngón tay.Tay của Phong Minh cảm nhận được một cơn đau đớn không gì sánh nổi.Bàn tay nắm lấy chuôi đao của hắn ta bởi vì run lên mà không thể nắm chặt lấy nó được nữa.Hắn ta buông tay.Thanh đao rơi vào tay Tô Minh.Phong Minh sửng sốt!Đối phương dùng tay không để đỡ đao? Hơn nữa còn cướp lấy thanh đao từ tay hắn ta? Chuyện này...!Chuyện này đối với một đao tu mà nói thì là một sự sỉ nhục không gì sánh được!Cảm giác nhục nhã khiến tinh thần võ đạo của Phong Minh như muốn sụp đổ.Hắn ta nhìn chằm chằm Tô Minh, đồng tử co chặt.Bị sỉ nhục một cách ác liệt khiến sự tức giận và sát khí của hắn ta bốc lên ngùn ngụt đến nỗi khiến người ta cảmtưởng như nó sắp hóa thành thực thể vậy."Vút...", mà Tô Minh sau khi cướp được thanh đao thì không thèm liếc một cái, anh ghét bỏ vung tay lên, ném thanh đao đi.Tốc độ rất nhanh..

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong đầu hắn ta như vang lên tiếng nổ lớn.Hắn ta lập tức phản ứng lại.Mình nhìn nhầm rồi, thằng nhóc ở giới thế tục trước mặt mình là một cường giả, là yêu nghiệt ngoài sức tưởng tượng...Trong lúc nguy hiểm cực độ, Phong Minh theo bản năng giơ tay lên nắm chặt lấy thanh đao phía sau lưng mình rồi chém ra."Bụp...", cảm giác như tiếng gầm của ma quỷ đang đượchiện thực hóa, mùi máu tanh xông lên mũi.Khi thanh đao chém ra thì cả phòng dường như sắp bị nghiền nát.Thanh đao màu đen, dài chưa đến 10Ocm, rộng tầm 15cm nhưng rất dày, phải chừng 2cm.Phong Minh dựa vào kinh nghiệm chiến đấu của mình nên vung cánh tay, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, chân khí gào thét, điều khiển thanh đao nặng chém về trước."Kể cả mày cùng cảnh giới với tao thì đã sao? Kinh nghiệm chiến đấu của Phong Minh tao đâu phải là thứ mày có thể tưởng tượng được? Giao đấu với ông mày thì chỉ có tay không quyền rỗng thôi! Chết đi!", Phong Minh nghĩ thầm, trong đôi mắt âm trầm lóe lên sát ý khủng khiếp.Thanh đao lướt nhanh, ma sát với không khí tạo lên âm thanh chói tai, nhiệt độ trong không khí trở nên nóng hầm hập.là yếu tố quyết định thắng thua, một chiêu là đủ để có kết quả rồi.Nhưng...Cảm xúc lo lắng, tiếc nuối, hụt hẫng vừa dâng lên trong lòng hai người.Thì đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho nghệt ra.Khung cảnh như đang bị nhấn nút tạm dừng.Tay Tô Minh đã tóm được thanh đao đen.Tóm lấy sống đao."Anh...", vẻ mặt Phong Minh thay đổi.Kinh hãi!Hắn ta vô thức dùng lực, huy động chân khí truyền vào đao muốn tiếp tục di chuyến lưỡi đao chém Tô Minh.Nhưng vô dụng.Thanh đao như thế bị phong ấn.Hắn ta không thể dịch chuyển nổi nó."Đao tốt đấy nhưng đáng tiếc, trình độ dùng đao của anhquá kém", Tô Minh bình thản nói.Đồng thời, anh đột nhiên dùng sức.Năm ngón tay anh như đâm sâu vào trong thân đao, nắm thật chặt lấy nó.Tô Minh nhấn mạnh ngón tay.Tay của Phong Minh cảm nhận được một cơn đau đớn không gì sánh nổi.Bàn tay nắm lấy chuôi đao của hắn ta bởi vì run lên mà không thể nắm chặt lấy nó được nữa.Hắn ta buông tay.Thanh đao rơi vào tay Tô Minh.Phong Minh sửng sốt!Đối phương dùng tay không để đỡ đao? Hơn nữa còn cướp lấy thanh đao từ tay hắn ta? Chuyện này...!Chuyện này đối với một đao tu mà nói thì là một sự sỉ nhục không gì sánh được!Cảm giác nhục nhã khiến tinh thần võ đạo của Phong Minh như muốn sụp đổ.Hắn ta nhìn chằm chằm Tô Minh, đồng tử co chặt.Bị sỉ nhục một cách ác liệt khiến sự tức giận và sát khí của hắn ta bốc lên ngùn ngụt đến nỗi khiến người ta cảmtưởng như nó sắp hóa thành thực thể vậy."Vút...", mà Tô Minh sau khi cướp được thanh đao thì không thèm liếc một cái, anh ghét bỏ vung tay lên, ném thanh đao đi.Tốc độ rất nhanh..

Chương 267: Kể Cả Mày Cùng Cảnh Giới Với Tao Thì Đã Sao