Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 268: Con Khốn

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhanh đến mức ngay cả dì Cầm và Tiêu Nhược Dư đều không nhìn rõ.Họ chỉ nghe được âm thanh rất nhỏ lại vô cùng dồn dập phá vỡ không khí."Rắc!"Sau đó, thanh đao đâm thẳng vào tấm thủy tinh trên cửa sổ sát đất nằm bên phải tiền sảnh.Thanh đao cắm sâu tới ngập nửa chuôi.Tiêu Nhược Dư há miệng, cảm thấy mình bị hoa mắt.Sao...!Sao có thể?Rốt cuộc sức lực của anh phải mạnh đến mức nào? Tấm thủy tinh đó là kính cường lực cấp một, ngay cả đạn cũng không thể xuyên qua được!Tiêu Nhược Dư thậm chí còn muốn chửi bậy!Không những thế cô ta còn lờ mờ thấy được trên thân thanh đao đen cắm vào thủy tinh còn có vệt lõm hình 5 ngón tay.Đó là dấu vết mà Tô Minh đế lại!Rốt cuộc sức lực của một người phải mạnh mẽ hung tàn đến mức nào mới có thể lưu lại dấu tay trên một thanh đao được rèn giũa, đúc luyện trăm ngàn lần, lại còn được thêm vào vật liệu làm tăng độ cứng chứ?Phong Minh hơi sợ hãi, hắn ta cảm thấy đối diện với mình không phải là người mà là một hung thú vô cùng tàn nhẫn.Khí thế của Tô Minh quá mạnh mẽ.Những thanh đao, kiếm đó đều do Tiêu Nhược Dư sưu tầm, dù sao hội Tứ Đỉnh cũng là hội đấu giá, không thiếu bảo vật.Mấy thanh binh khí này không được coi là cao cấp nhưng cũng không kém, thậm chí vẻ ngoài còn rất đẹp nên được bày trong sảnh làm trang sức.Phong Minh nhìn vào một thanh đao dài trong số đó.Phong Minh khi có đao và khi không có đao là hai người hoàn toàn khác nhau!Bởi vì hắn ta là đao tu.Phong Minh rốt cuộc vẫn là Phong Minh, hắn ta không phải công tử bột hay tên vô dụng, nghĩ là làm, không hề do dự.Hắn ta lộn vòng trên đất, xông thẳng về phía bên trái giá binh khí như một cơn gió.Tốc độ vô cùng nhanh."Tô Minh, hắn định...", Tiêu Nhược Dư vô thức nhắc nhở Tô Minh đáng tiếc vẫn không kịp.Tốc độ của Phong Minh quánhanh, hắn ta đã lấy được một thanh kiếm dài rồi.Lại có được vũ khí khiến tinh thần Phong Minh thả lỏng hơn nhiều."Tô Minh, sao anh không ngăn cản? Hắn là đao tu đấy!”, Tiêu Nhược Dư có hơi trách móc cùng sốt ruột mà nói với Tô Minh."Con khốn”, Phong Minh thầm chửi Tiêu Nhược Dư, cả người hắn ta lại đứng đối diện với Tô Minh, mau chóng điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất, mắt nhìn chằm chằm vào anh, không chớp lấy một cái.Tô Minh cười nhat.Ngăn Phong Minh cầm đao? Cần thiết sao? Hắn ta có đao hay không thì đối với anh cũng không khác mấy."Cậu Tô, tôi thừa nhận là tôi đánh giá sai anh rồi.Tôi xin lỗi vì hành xi hỗn láo của mình lúc trước.Chúng ta làm bạn đi? Anh xem, tôi và anh đều là thiên vị sơ kỳ, cần gì phải so đo với nhau?", Phong Minh nói.Hắn ta cười khổ, như thể thật sự biết mình sai rồi.Nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy thanh kiếm trong tay hắn tahơi rung lên..

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhanh đến mức ngay cả dì Cầm và Tiêu Nhược Dư đều không nhìn rõ.Họ chỉ nghe được âm thanh rất nhỏ lại vô cùng dồn dập phá vỡ không khí."Rắc!"Sau đó, thanh đao đâm thẳng vào tấm thủy tinh trên cửa sổ sát đất nằm bên phải tiền sảnh.Thanh đao cắm sâu tới ngập nửa chuôi.Tiêu Nhược Dư há miệng, cảm thấy mình bị hoa mắt.Sao...!Sao có thể?Rốt cuộc sức lực của anh phải mạnh đến mức nào? Tấm thủy tinh đó là kính cường lực cấp một, ngay cả đạn cũng không thể xuyên qua được!Tiêu Nhược Dư thậm chí còn muốn chửi bậy!Không những thế cô ta còn lờ mờ thấy được trên thân thanh đao đen cắm vào thủy tinh còn có vệt lõm hình 5 ngón tay.Đó là dấu vết mà Tô Minh đế lại!Rốt cuộc sức lực của một người phải mạnh mẽ hung tàn đến mức nào mới có thể lưu lại dấu tay trên một thanh đao được rèn giũa, đúc luyện trăm ngàn lần, lại còn được thêm vào vật liệu làm tăng độ cứng chứ?Phong Minh hơi sợ hãi, hắn ta cảm thấy đối diện với mình không phải là người mà là một hung thú vô cùng tàn nhẫn.Khí thế của Tô Minh quá mạnh mẽ.Những thanh đao, kiếm đó đều do Tiêu Nhược Dư sưu tầm, dù sao hội Tứ Đỉnh cũng là hội đấu giá, không thiếu bảo vật.Mấy thanh binh khí này không được coi là cao cấp nhưng cũng không kém, thậm chí vẻ ngoài còn rất đẹp nên được bày trong sảnh làm trang sức.Phong Minh nhìn vào một thanh đao dài trong số đó.Phong Minh khi có đao và khi không có đao là hai người hoàn toàn khác nhau!Bởi vì hắn ta là đao tu.Phong Minh rốt cuộc vẫn là Phong Minh, hắn ta không phải công tử bột hay tên vô dụng, nghĩ là làm, không hề do dự.Hắn ta lộn vòng trên đất, xông thẳng về phía bên trái giá binh khí như một cơn gió.Tốc độ vô cùng nhanh."Tô Minh, hắn định...", Tiêu Nhược Dư vô thức nhắc nhở Tô Minh đáng tiếc vẫn không kịp.Tốc độ của Phong Minh quánhanh, hắn ta đã lấy được một thanh kiếm dài rồi.Lại có được vũ khí khiến tinh thần Phong Minh thả lỏng hơn nhiều."Tô Minh, sao anh không ngăn cản? Hắn là đao tu đấy!”, Tiêu Nhược Dư có hơi trách móc cùng sốt ruột mà nói với Tô Minh."Con khốn”, Phong Minh thầm chửi Tiêu Nhược Dư, cả người hắn ta lại đứng đối diện với Tô Minh, mau chóng điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất, mắt nhìn chằm chằm vào anh, không chớp lấy một cái.Tô Minh cười nhat.Ngăn Phong Minh cầm đao? Cần thiết sao? Hắn ta có đao hay không thì đối với anh cũng không khác mấy."Cậu Tô, tôi thừa nhận là tôi đánh giá sai anh rồi.Tôi xin lỗi vì hành xi hỗn láo của mình lúc trước.Chúng ta làm bạn đi? Anh xem, tôi và anh đều là thiên vị sơ kỳ, cần gì phải so đo với nhau?", Phong Minh nói.Hắn ta cười khổ, như thể thật sự biết mình sai rồi.Nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy thanh kiếm trong tay hắn tahơi rung lên..

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhanh đến mức ngay cả dì Cầm và Tiêu Nhược Dư đều không nhìn rõ.Họ chỉ nghe được âm thanh rất nhỏ lại vô cùng dồn dập phá vỡ không khí."Rắc!"Sau đó, thanh đao đâm thẳng vào tấm thủy tinh trên cửa sổ sát đất nằm bên phải tiền sảnh.Thanh đao cắm sâu tới ngập nửa chuôi.Tiêu Nhược Dư há miệng, cảm thấy mình bị hoa mắt.Sao...!Sao có thể?Rốt cuộc sức lực của anh phải mạnh đến mức nào? Tấm thủy tinh đó là kính cường lực cấp một, ngay cả đạn cũng không thể xuyên qua được!Tiêu Nhược Dư thậm chí còn muốn chửi bậy!Không những thế cô ta còn lờ mờ thấy được trên thân thanh đao đen cắm vào thủy tinh còn có vệt lõm hình 5 ngón tay.Đó là dấu vết mà Tô Minh đế lại!Rốt cuộc sức lực của một người phải mạnh mẽ hung tàn đến mức nào mới có thể lưu lại dấu tay trên một thanh đao được rèn giũa, đúc luyện trăm ngàn lần, lại còn được thêm vào vật liệu làm tăng độ cứng chứ?Phong Minh hơi sợ hãi, hắn ta cảm thấy đối diện với mình không phải là người mà là một hung thú vô cùng tàn nhẫn.Khí thế của Tô Minh quá mạnh mẽ.Những thanh đao, kiếm đó đều do Tiêu Nhược Dư sưu tầm, dù sao hội Tứ Đỉnh cũng là hội đấu giá, không thiếu bảo vật.Mấy thanh binh khí này không được coi là cao cấp nhưng cũng không kém, thậm chí vẻ ngoài còn rất đẹp nên được bày trong sảnh làm trang sức.Phong Minh nhìn vào một thanh đao dài trong số đó.Phong Minh khi có đao và khi không có đao là hai người hoàn toàn khác nhau!Bởi vì hắn ta là đao tu.Phong Minh rốt cuộc vẫn là Phong Minh, hắn ta không phải công tử bột hay tên vô dụng, nghĩ là làm, không hề do dự.Hắn ta lộn vòng trên đất, xông thẳng về phía bên trái giá binh khí như một cơn gió.Tốc độ vô cùng nhanh."Tô Minh, hắn định...", Tiêu Nhược Dư vô thức nhắc nhở Tô Minh đáng tiếc vẫn không kịp.Tốc độ của Phong Minh quánhanh, hắn ta đã lấy được một thanh kiếm dài rồi.Lại có được vũ khí khiến tinh thần Phong Minh thả lỏng hơn nhiều."Tô Minh, sao anh không ngăn cản? Hắn là đao tu đấy!”, Tiêu Nhược Dư có hơi trách móc cùng sốt ruột mà nói với Tô Minh."Con khốn”, Phong Minh thầm chửi Tiêu Nhược Dư, cả người hắn ta lại đứng đối diện với Tô Minh, mau chóng điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất, mắt nhìn chằm chằm vào anh, không chớp lấy một cái.Tô Minh cười nhat.Ngăn Phong Minh cầm đao? Cần thiết sao? Hắn ta có đao hay không thì đối với anh cũng không khác mấy."Cậu Tô, tôi thừa nhận là tôi đánh giá sai anh rồi.Tôi xin lỗi vì hành xi hỗn láo của mình lúc trước.Chúng ta làm bạn đi? Anh xem, tôi và anh đều là thiên vị sơ kỳ, cần gì phải so đo với nhau?", Phong Minh nói.Hắn ta cười khổ, như thể thật sự biết mình sai rồi.Nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy thanh kiếm trong tay hắn tahơi rung lên..

Chương 268: Con Khốn