Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 269: Hắn Chết Chắc Rồi

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Tô Minh không đáp mà im lặng nhìn hắn ta diễn."Cậu Tô, tôi thành tâm thành ý khom lưng xin lỗi anh! Hôm nay, chúng ta không đánh không quen, sau này tôi đến Huyền Linh Sơn nhất định sẽ mời anh đến làm khách!”, Phong Minh tiếp tục nói, thậm chí còn thật sự hơi cong lưng xuống.Nhưng trong lúc không ai nhìn thấy, khuôn mặt hắn ta hiện lên vẻ tàn nhẫn cùng oán hận.Đôt nhiên!Nhân lúc đang khom lưng xuống, Phong Minh bất ngờ ra tay.Rõ ràng còn đang chân thành xin lỗi lại đột nhiên tấn công."Tứ Hải Bát Hoang trảm!", Phong Minh hét lên, đứng thẳng người rồi vung đao.Khuôn mặt hắn ta tràn đầy vẻ tự tin cùng tàn nhẫn.Nhất thời, đao ý khủng khiếp tràn ra vang lên âm thanh như thế rít gào, nó như một con mãnh thú thời thái cổ đang gầm rú!Anh sáng xám đen từ thanh đao dần phóng to như một con rồng đang bay lượn trong không trung rồi chém thẳng về phía Tô Minh.Ánh sáng từ thanh đao cùng đao ý kết hợp với nhau càng lúc càng đến gần Tô Minh, càng lúc càng sắc bén, như thế một lưỡi dao từ trên trời hạ xuống có thể chém đứt mọi thứ.Tứ Hải Bát Hoang Trảm là chiêu thức mà Phong Minh đã tu luyện rất nhiều năm, cũng là con bài tẩy của hắn ta, khi kết hợp với đao ý thì uy lực có thể chiến thắng cả những kẻ thuộc cảnh giới thiên vị trung kỳ."Hắn chết chắc rồi", Phong Minh nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ.Hắn ta vô cùng hưng phấn, có thể giết được kẻ mạnh, thậm chí còn là một thanh niên thiên tài vô cùng mạnh mẽ là chuyện khiến người ta rất có cảm giác thành tựu, không phải sao?Ngay lúc Phong Minh đột nhiên tấn công, vẻ mặt dì Cầm và Tiêu Nhược Dư đều thay đổi, trở nên vô cùng căng thẳng.Thật lòng mà nói, ngay cả dìCầm cũng cảm nhận được sựnguy hiểm của chiêu thức này.Tứ Hải Bát Hoảng trảm đã sắp đánh trúng người Tô Minh, những nhát chém như hóa thành thực thể, khí thế khổng lồ như núi Thái Sơn đổ ập xuống.Cảm tưởng như Tô Minhsắp bị chém thành hai mảnh.Nhưng lúc này anh lại đột nhiên cười.Nụ cười khinh thường.Yếu.Anh vốn cho rằng khi Phong Minh lấy được đao, dùng toàn lực tấn công thì có thể đem đến bất ngờ cho mình nhưng không ngờ!Phong Minh yếu hơn Dương trưởng lão của cửu Hư Tông quá nhiều.Yếu đến mức Tô Minh cònkhông có hứng thú lấy Xích Anh Kiếm của mình ra.Càng đừng nói là dùng đếnkiếm ý.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Tô Minh không đáp mà im lặng nhìn hắn ta diễn."Cậu Tô, tôi thành tâm thành ý khom lưng xin lỗi anh! Hôm nay, chúng ta không đánh không quen, sau này tôi đến Huyền Linh Sơn nhất định sẽ mời anh đến làm khách!”, Phong Minh tiếp tục nói, thậm chí còn thật sự hơi cong lưng xuống.Nhưng trong lúc không ai nhìn thấy, khuôn mặt hắn ta hiện lên vẻ tàn nhẫn cùng oán hận.Đôt nhiên!Nhân lúc đang khom lưng xuống, Phong Minh bất ngờ ra tay.Rõ ràng còn đang chân thành xin lỗi lại đột nhiên tấn công."Tứ Hải Bát Hoang trảm!", Phong Minh hét lên, đứng thẳng người rồi vung đao.Khuôn mặt hắn ta tràn đầy vẻ tự tin cùng tàn nhẫn.Nhất thời, đao ý khủng khiếp tràn ra vang lên âm thanh như thế rít gào, nó như một con mãnh thú thời thái cổ đang gầm rú!Anh sáng xám đen từ thanh đao dần phóng to như một con rồng đang bay lượn trong không trung rồi chém thẳng về phía Tô Minh.Ánh sáng từ thanh đao cùng đao ý kết hợp với nhau càng lúc càng đến gần Tô Minh, càng lúc càng sắc bén, như thế một lưỡi dao từ trên trời hạ xuống có thể chém đứt mọi thứ.Tứ Hải Bát Hoang Trảm là chiêu thức mà Phong Minh đã tu luyện rất nhiều năm, cũng là con bài tẩy của hắn ta, khi kết hợp với đao ý thì uy lực có thể chiến thắng cả những kẻ thuộc cảnh giới thiên vị trung kỳ."Hắn chết chắc rồi", Phong Minh nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ.Hắn ta vô cùng hưng phấn, có thể giết được kẻ mạnh, thậm chí còn là một thanh niên thiên tài vô cùng mạnh mẽ là chuyện khiến người ta rất có cảm giác thành tựu, không phải sao?Ngay lúc Phong Minh đột nhiên tấn công, vẻ mặt dì Cầm và Tiêu Nhược Dư đều thay đổi, trở nên vô cùng căng thẳng.Thật lòng mà nói, ngay cả dìCầm cũng cảm nhận được sựnguy hiểm của chiêu thức này.Tứ Hải Bát Hoảng trảm đã sắp đánh trúng người Tô Minh, những nhát chém như hóa thành thực thể, khí thế khổng lồ như núi Thái Sơn đổ ập xuống.Cảm tưởng như Tô Minhsắp bị chém thành hai mảnh.Nhưng lúc này anh lại đột nhiên cười.Nụ cười khinh thường.Yếu.Anh vốn cho rằng khi Phong Minh lấy được đao, dùng toàn lực tấn công thì có thể đem đến bất ngờ cho mình nhưng không ngờ!Phong Minh yếu hơn Dương trưởng lão của cửu Hư Tông quá nhiều.Yếu đến mức Tô Minh cònkhông có hứng thú lấy Xích Anh Kiếm của mình ra.Càng đừng nói là dùng đếnkiếm ý.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Tô Minh không đáp mà im lặng nhìn hắn ta diễn."Cậu Tô, tôi thành tâm thành ý khom lưng xin lỗi anh! Hôm nay, chúng ta không đánh không quen, sau này tôi đến Huyền Linh Sơn nhất định sẽ mời anh đến làm khách!”, Phong Minh tiếp tục nói, thậm chí còn thật sự hơi cong lưng xuống.Nhưng trong lúc không ai nhìn thấy, khuôn mặt hắn ta hiện lên vẻ tàn nhẫn cùng oán hận.Đôt nhiên!Nhân lúc đang khom lưng xuống, Phong Minh bất ngờ ra tay.Rõ ràng còn đang chân thành xin lỗi lại đột nhiên tấn công."Tứ Hải Bát Hoang trảm!", Phong Minh hét lên, đứng thẳng người rồi vung đao.Khuôn mặt hắn ta tràn đầy vẻ tự tin cùng tàn nhẫn.Nhất thời, đao ý khủng khiếp tràn ra vang lên âm thanh như thế rít gào, nó như một con mãnh thú thời thái cổ đang gầm rú!Anh sáng xám đen từ thanh đao dần phóng to như một con rồng đang bay lượn trong không trung rồi chém thẳng về phía Tô Minh.Ánh sáng từ thanh đao cùng đao ý kết hợp với nhau càng lúc càng đến gần Tô Minh, càng lúc càng sắc bén, như thế một lưỡi dao từ trên trời hạ xuống có thể chém đứt mọi thứ.Tứ Hải Bát Hoang Trảm là chiêu thức mà Phong Minh đã tu luyện rất nhiều năm, cũng là con bài tẩy của hắn ta, khi kết hợp với đao ý thì uy lực có thể chiến thắng cả những kẻ thuộc cảnh giới thiên vị trung kỳ."Hắn chết chắc rồi", Phong Minh nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ.Hắn ta vô cùng hưng phấn, có thể giết được kẻ mạnh, thậm chí còn là một thanh niên thiên tài vô cùng mạnh mẽ là chuyện khiến người ta rất có cảm giác thành tựu, không phải sao?Ngay lúc Phong Minh đột nhiên tấn công, vẻ mặt dì Cầm và Tiêu Nhược Dư đều thay đổi, trở nên vô cùng căng thẳng.Thật lòng mà nói, ngay cả dìCầm cũng cảm nhận được sựnguy hiểm của chiêu thức này.Tứ Hải Bát Hoảng trảm đã sắp đánh trúng người Tô Minh, những nhát chém như hóa thành thực thể, khí thế khổng lồ như núi Thái Sơn đổ ập xuống.Cảm tưởng như Tô Minhsắp bị chém thành hai mảnh.Nhưng lúc này anh lại đột nhiên cười.Nụ cười khinh thường.Yếu.Anh vốn cho rằng khi Phong Minh lấy được đao, dùng toàn lực tấn công thì có thể đem đến bất ngờ cho mình nhưng không ngờ!Phong Minh yếu hơn Dương trưởng lão của cửu Hư Tông quá nhiều.Yếu đến mức Tô Minh cònkhông có hứng thú lấy Xích Anh Kiếm của mình ra.Càng đừng nói là dùng đếnkiếm ý.

Chương 269: Hắn Chết Chắc Rồi