Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 271: Đủ Thông Minh

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… "Có thể", Tiêu Nhược Dư mỉm cười rạng ngời nhưđóa hoa: "Hiện tại anh cùng tôi đến Ma Thành trước, có thế! ""Ma Thành?""Bảo khố của hội đấu giá Tứ Đỉnh được cất ở Ma Thành", Tiêu Nhược Dư nói khẽ, còn có chút đắc ý:"Hừ, mấy trưởng lão vàngười cung phụng ở hội đấu giáTứ Đỉnh Huyền Linh Sơn dù cólật tung tống hội bên đó cũngkhông tìm thấy bảo khố, há há! ""Bọn họ nào có biết, chính là vì phòng ngừa những kẻ lòng lang dạ sói rình rập bảo khố, cho nên mới đem bảo khố cất giấu ở giới thế tục"."Còn về lý do tại sao lại là Ma Thành? Nguyên nhân rất đơn giản, quê hương người sáng lập đầu tiên của hội đấu giá chính là Ma Thành, chuyện này chỉ có mỗi hội trưởng biết, còn những trưởng lão khác và người cung phụng tuyệt đối không biết"."Đủ thòng minh", Tô Minhkhen ngợi nói."Bây giờ khởi hành thòi"."Không cần", Tô Minh lại lắc đầu: "Đợi một lát".Hiện giờ, anh vừa mới đột phá tới cảnh giới Thiên Vị, trong khoảng thời gian ngắn nhất định phải củng cố cảnh giới.Cho dù có được bảo khố, có được tài nguyên võ thuật để tiếp tục đột phá thì cũng không thể dùng.Tô Minh sẽ không bởi vì cái nhỏ mà đánh mất cái lớn, mỗi một cảnh giới đều phải củng côđến cực điểm thì mới có thể tiếp tục tiến bộ, không thế tham lam, bốc đồng.Cho nên, không nên gấp gáp."Nhưng, cô có thể thu thập giúp tôi Hủ Diễm Hoa, Xâm Linh Căn và Chước Dương Quỳ không?", Tô Minh đột nhiên nói.Đây là ba loại thảo dược cực kỳ quý hiếm.Nhưng không phải là không có.Dựa vào Tô Minh tự mìnhthu thập vô cùng khó khăn, nếucó hội đấu giá giúp đỡ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều..

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… "Có thể", Tiêu Nhược Dư mỉm cười rạng ngời nhưđóa hoa: "Hiện tại anh cùng tôi đến Ma Thành trước, có thế! ""Ma Thành?""Bảo khố của hội đấu giá Tứ Đỉnh được cất ở Ma Thành", Tiêu Nhược Dư nói khẽ, còn có chút đắc ý:"Hừ, mấy trưởng lão vàngười cung phụng ở hội đấu giáTứ Đỉnh Huyền Linh Sơn dù cólật tung tống hội bên đó cũngkhông tìm thấy bảo khố, há há! ""Bọn họ nào có biết, chính là vì phòng ngừa những kẻ lòng lang dạ sói rình rập bảo khố, cho nên mới đem bảo khố cất giấu ở giới thế tục"."Còn về lý do tại sao lại là Ma Thành? Nguyên nhân rất đơn giản, quê hương người sáng lập đầu tiên của hội đấu giá chính là Ma Thành, chuyện này chỉ có mỗi hội trưởng biết, còn những trưởng lão khác và người cung phụng tuyệt đối không biết"."Đủ thòng minh", Tô Minhkhen ngợi nói."Bây giờ khởi hành thòi"."Không cần", Tô Minh lại lắc đầu: "Đợi một lát".Hiện giờ, anh vừa mới đột phá tới cảnh giới Thiên Vị, trong khoảng thời gian ngắn nhất định phải củng cố cảnh giới.Cho dù có được bảo khố, có được tài nguyên võ thuật để tiếp tục đột phá thì cũng không thể dùng.Tô Minh sẽ không bởi vì cái nhỏ mà đánh mất cái lớn, mỗi một cảnh giới đều phải củng côđến cực điểm thì mới có thể tiếp tục tiến bộ, không thế tham lam, bốc đồng.Cho nên, không nên gấp gáp."Nhưng, cô có thể thu thập giúp tôi Hủ Diễm Hoa, Xâm Linh Căn và Chước Dương Quỳ không?", Tô Minh đột nhiên nói.Đây là ba loại thảo dược cực kỳ quý hiếm.Nhưng không phải là không có.Dựa vào Tô Minh tự mìnhthu thập vô cùng khó khăn, nếucó hội đấu giá giúp đỡ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều..

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… "Có thể", Tiêu Nhược Dư mỉm cười rạng ngời nhưđóa hoa: "Hiện tại anh cùng tôi đến Ma Thành trước, có thế! ""Ma Thành?""Bảo khố của hội đấu giá Tứ Đỉnh được cất ở Ma Thành", Tiêu Nhược Dư nói khẽ, còn có chút đắc ý:"Hừ, mấy trưởng lão vàngười cung phụng ở hội đấu giáTứ Đỉnh Huyền Linh Sơn dù cólật tung tống hội bên đó cũngkhông tìm thấy bảo khố, há há! ""Bọn họ nào có biết, chính là vì phòng ngừa những kẻ lòng lang dạ sói rình rập bảo khố, cho nên mới đem bảo khố cất giấu ở giới thế tục"."Còn về lý do tại sao lại là Ma Thành? Nguyên nhân rất đơn giản, quê hương người sáng lập đầu tiên của hội đấu giá chính là Ma Thành, chuyện này chỉ có mỗi hội trưởng biết, còn những trưởng lão khác và người cung phụng tuyệt đối không biết"."Đủ thòng minh", Tô Minhkhen ngợi nói."Bây giờ khởi hành thòi"."Không cần", Tô Minh lại lắc đầu: "Đợi một lát".Hiện giờ, anh vừa mới đột phá tới cảnh giới Thiên Vị, trong khoảng thời gian ngắn nhất định phải củng cố cảnh giới.Cho dù có được bảo khố, có được tài nguyên võ thuật để tiếp tục đột phá thì cũng không thể dùng.Tô Minh sẽ không bởi vì cái nhỏ mà đánh mất cái lớn, mỗi một cảnh giới đều phải củng côđến cực điểm thì mới có thể tiếp tục tiến bộ, không thế tham lam, bốc đồng.Cho nên, không nên gấp gáp."Nhưng, cô có thể thu thập giúp tôi Hủ Diễm Hoa, Xâm Linh Căn và Chước Dương Quỳ không?", Tô Minh đột nhiên nói.Đây là ba loại thảo dược cực kỳ quý hiếm.Nhưng không phải là không có.Dựa vào Tô Minh tự mìnhthu thập vô cùng khó khăn, nếucó hội đấu giá giúp đỡ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều..

Chương 271: Đủ Thông Minh