Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 279: Lẽ Nào Con Muốn Cứ Mãi Thế Này Với Tò Minh Sao
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Tiêu Nguyệt không quên được Tô Minh, đặc biệt là ba năm sau Tô Minh quay về thì cò lại càng không đè nén được tìnhcảm của mình.Cộng với việc lần trước ngồi cùng máy bay khiến cô dường như nhìn thấy một tia hy vọng nhỏ nhoi.Vì vậy, sau khi mẹ khuyên hết lần này đến lần khác thì Tiêu Nguyệt cũng làm theo.Vì Tô Minh, vì tương lai có thể tái hợp với anh ấy thì kể cả mất thể diện, kể cả phải mặt dày đến nhà họ Trần thì Tiêu Nguyệt cũng làm.Theo như lời mẹ nói là cô gắng trở thành chị em tốt với Trần Chỉ Tình, không cầu mong Trần Chỉ Tình có thế giúp mình tái hợp với Tô Minh nhưng chí ítcũng khiến Trần Chỉ Tình không ngăn cản mình nối lại tình cũ với Tò Minh.Hơn nữa, việc mình đến đây cũng chứng tỏ mình nhún nhường, thừa nhận Trần Chỉ Tinh làm chị, cũng là thái độ dễ chịu lắm rồi.Chỉ cần có thể tái hợp với Tô Minh thì kế cả anh ấy có thêm những người phụ nữ khác thì Tiêu Nguyệt cũng không để ý.Tiết Lâm càng không để ý.Theo như bà ta thấy, những người đàn ông có bản lĩnh thì chẳng có mấy ai chung tình.Ví dụ như bố của Tiêu Nguyệt, mặc dù không dần về nhà nhưng cũng nuôi mấy cò bồ ở bên ngoài.Bà ta biết nhưng vần mắt nhắm mắt mở không thèm quan tâm.Càng không nói đến một người đàn ông giống chiến thần như Tò Minh, nếu con gái bà ta có thể trở thành một trong những người phụ nữ của Tô Minh thì cũng coi như lãi lớn rồi.Tất nhiên, là một người mẹ, bà ta cũng hiểu tâm tư của con gái mình.Con gái luôn một lòng nghĩ và nhớ đến Tô Minh nên đây cũng là lý do quan trọng bà ta muốn giúp."Vậy mà đã sợ? Đến mấy lần rồi còn gì nữa! Con sợ cái gì? Mặc dù con bé nhà họ Trần có lúc nói năng khó nghe nhưng cũng hiểu đạo lý, có giáo dục, sẽ không làm gì chúng ta đâu", Tiết Lâm nói."Nhưng! ”, Tiêu Nguyệt định lên tiếng phản bác."Nhưng cái gì? Lẽ nào con muốn cứ mãi thế này với Tò Minh sao? Theo như tốc độ phát triển hiện giờ của Tô Minh thì nếu con không mau chóng tái hợp với nó thì sau này con còn không có tư cách gặp mặt nó đâu”, Tiết Lâm hừ lạnh một tiếng, nói: "Thể diện quan trọnghay Tô Minh quan trọng đây?"Sắc mặt Tiêu Nguyệt biến đổi, cô không nói gì mà hít một hơi thật sâu rồi gật đầu.Đúng thế!Thể diện quan trọng hay Tô Minh quan trọng?Hai mẹ con họ rất nhanh đã đi đến trước cửa..
Tiêu Nguyệt không quên được Tô Minh, đặc biệt là ba năm sau Tô Minh quay về thì cò lại càng không đè nén được tình
cảm của mình.
Cộng với việc lần trước ngồi cùng máy bay khiến cô dường như nhìn thấy một tia hy vọng nhỏ nhoi.
Vì vậy, sau khi mẹ khuyên hết lần này đến lần khác thì Tiêu Nguyệt cũng làm theo.
Vì Tô Minh, vì tương lai có thể tái hợp với anh ấy thì kể cả mất thể diện, kể cả phải mặt dày đến nhà họ Trần thì Tiêu Nguyệt cũng làm.
Theo như lời mẹ nói là cô gắng trở thành chị em tốt với Trần Chỉ Tình, không cầu mong Trần Chỉ Tình có thế giúp mình tái hợp với Tô Minh nhưng chí ít
cũng khiến Trần Chỉ Tình không ngăn cản mình nối lại tình cũ với Tò Minh.
Hơn nữa, việc mình đến đây cũng chứng tỏ mình nhún nhường, thừa nhận Trần Chỉ Tinh làm chị, cũng là thái độ dễ chịu lắm rồi.
Chỉ cần có thể tái hợp với Tô Minh thì kế cả anh ấy có thêm những người phụ nữ khác thì Tiêu Nguyệt cũng không để ý.
Tiết Lâm càng không để ý.
Theo như bà ta thấy, những người đàn ông có bản lĩnh thì chẳng có mấy ai chung tình.
Ví dụ như bố của Tiêu Nguyệt, mặc dù không dần về nhà nhưng cũng nuôi mấy cò bồ ở bên ngoài.
Bà ta biết nhưng vần mắt nhắm mắt mở không thèm quan tâm.
Càng không nói đến một người đàn ông giống chiến thần như Tò Minh, nếu con gái bà ta có thể trở thành một trong những người phụ nữ của Tô Minh thì cũng coi như lãi lớn rồi.
Tất nhiên, là một người mẹ, bà ta cũng hiểu tâm tư của con gái mình.
Con gái luôn một lòng nghĩ và nhớ đến Tô Minh nên đây cũng là lý do quan trọng bà ta muốn giúp.
"Vậy mà đã sợ? Đến mấy lần rồi còn gì nữa! Con sợ cái gì? Mặc dù con bé nhà họ Trần có lúc nói năng khó nghe nhưng cũng hiểu đạo lý, có giáo dục, sẽ không làm gì chúng ta đâu", Tiết Lâm nói.
"Nhưng! ”, Tiêu Nguyệt định lên tiếng phản bác.
"Nhưng cái gì? Lẽ nào con muốn cứ mãi thế này với Tò Minh sao? Theo như tốc độ phát triển hiện giờ của Tô Minh thì nếu con không mau chóng tái hợp với nó thì sau này con còn không có tư cách gặp mặt nó đâu”, Tiết Lâm hừ lạnh một tiếng, nói: "Thể diện quan trọng
hay Tô Minh quan trọng đây?"
Sắc mặt Tiêu Nguyệt biến đổi, cô không nói gì mà hít một hơi thật sâu rồi gật đầu.
Đúng thế!
Thể diện quan trọng hay Tô Minh quan trọng?
Hai mẹ con họ rất nhanh đã đi đến trước cửa.
.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Tiêu Nguyệt không quên được Tô Minh, đặc biệt là ba năm sau Tô Minh quay về thì cò lại càng không đè nén được tìnhcảm của mình.Cộng với việc lần trước ngồi cùng máy bay khiến cô dường như nhìn thấy một tia hy vọng nhỏ nhoi.Vì vậy, sau khi mẹ khuyên hết lần này đến lần khác thì Tiêu Nguyệt cũng làm theo.Vì Tô Minh, vì tương lai có thể tái hợp với anh ấy thì kể cả mất thể diện, kể cả phải mặt dày đến nhà họ Trần thì Tiêu Nguyệt cũng làm.Theo như lời mẹ nói là cô gắng trở thành chị em tốt với Trần Chỉ Tình, không cầu mong Trần Chỉ Tình có thế giúp mình tái hợp với Tô Minh nhưng chí ítcũng khiến Trần Chỉ Tình không ngăn cản mình nối lại tình cũ với Tò Minh.Hơn nữa, việc mình đến đây cũng chứng tỏ mình nhún nhường, thừa nhận Trần Chỉ Tinh làm chị, cũng là thái độ dễ chịu lắm rồi.Chỉ cần có thể tái hợp với Tô Minh thì kế cả anh ấy có thêm những người phụ nữ khác thì Tiêu Nguyệt cũng không để ý.Tiết Lâm càng không để ý.Theo như bà ta thấy, những người đàn ông có bản lĩnh thì chẳng có mấy ai chung tình.Ví dụ như bố của Tiêu Nguyệt, mặc dù không dần về nhà nhưng cũng nuôi mấy cò bồ ở bên ngoài.Bà ta biết nhưng vần mắt nhắm mắt mở không thèm quan tâm.Càng không nói đến một người đàn ông giống chiến thần như Tò Minh, nếu con gái bà ta có thể trở thành một trong những người phụ nữ của Tô Minh thì cũng coi như lãi lớn rồi.Tất nhiên, là một người mẹ, bà ta cũng hiểu tâm tư của con gái mình.Con gái luôn một lòng nghĩ và nhớ đến Tô Minh nên đây cũng là lý do quan trọng bà ta muốn giúp."Vậy mà đã sợ? Đến mấy lần rồi còn gì nữa! Con sợ cái gì? Mặc dù con bé nhà họ Trần có lúc nói năng khó nghe nhưng cũng hiểu đạo lý, có giáo dục, sẽ không làm gì chúng ta đâu", Tiết Lâm nói."Nhưng! ”, Tiêu Nguyệt định lên tiếng phản bác."Nhưng cái gì? Lẽ nào con muốn cứ mãi thế này với Tò Minh sao? Theo như tốc độ phát triển hiện giờ của Tô Minh thì nếu con không mau chóng tái hợp với nó thì sau này con còn không có tư cách gặp mặt nó đâu”, Tiết Lâm hừ lạnh một tiếng, nói: "Thể diện quan trọnghay Tô Minh quan trọng đây?"Sắc mặt Tiêu Nguyệt biến đổi, cô không nói gì mà hít một hơi thật sâu rồi gật đầu.Đúng thế!Thể diện quan trọng hay Tô Minh quan trọng?Hai mẹ con họ rất nhanh đã đi đến trước cửa..