Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 280: Đại Sư Huynh Thật Đúng Tài
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Trần Chỉ Tình vội đi ra, nói: "Hòm nay nhà tôi có khách, hai người về đi, mẹ tòi cũng không có nhà".Nghe thấy vậy thì Tiết Lâmvà Tiêu Nguyệt đều có chút lúng túng.Như này có khác gì đuổi người?"Chuyện này! ", mặc dù Tiết Lâm mặt dày nhưng cũng không đến nỗi trơ trẽn, bà ta chuấn bị quay về.Nhưng đúng lúc này!"Đợi đãi", Phùng Nam Phong bước lại, nói.Phải nói rằng, nhan sắc của Tiêu Nguyệt thật sự thuộc hàng cực phẩm, nếu so với Trần Chỉ Tình thì cũng không kém gì.Phùng Nam Phong là một người đàn ông, là người trẻ tuổi nên lúc nhìn thấy Tiêu Nguyệt thì trái tim bắt đầu đập loạn nhịp."Đại sư huynh thật đúng tài", Hà Hồng Lăng lẩm bẩm nói.Cô ta có thiện cảm với Phùng Nam Phong, bởi hắn ta là người ưu tú nhất trong top thanh niên ở Huyết Thần Tông.Vậy mà hôm nay sau khi nhìn thấy Trần Chí Tinh thì con ngươi đại sư huynh như sắp rơi ra ngoài.Mặc dù che giấu tốt nhưng cô ta vẫn có thể cảm nhận được sự ngưỡng mộ và thèm khát của Phùng NamPhong đối với Trần Chỉ Tinh.Giờ lại xuất hiện một người đẹp tuyệt sắc và hắn ta lại rung động rồi.Hà Hồng Lăng cảm thấy không được vui cho lắm..
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Trần Chỉ Tình vội đi ra, nói: "Hòm nay nhà tôi có khách, hai người về đi, mẹ tòi cũng không có nhà".Nghe thấy vậy thì Tiết Lâmvà Tiêu Nguyệt đều có chút lúng túng.Như này có khác gì đuổi người?"Chuyện này! ", mặc dù Tiết Lâm mặt dày nhưng cũng không đến nỗi trơ trẽn, bà ta chuấn bị quay về.Nhưng đúng lúc này!"Đợi đãi", Phùng Nam Phong bước lại, nói.Phải nói rằng, nhan sắc của Tiêu Nguyệt thật sự thuộc hàng cực phẩm, nếu so với Trần Chỉ Tình thì cũng không kém gì.Phùng Nam Phong là một người đàn ông, là người trẻ tuổi nên lúc nhìn thấy Tiêu Nguyệt thì trái tim bắt đầu đập loạn nhịp."Đại sư huynh thật đúng tài", Hà Hồng Lăng lẩm bẩm nói.Cô ta có thiện cảm với Phùng Nam Phong, bởi hắn ta là người ưu tú nhất trong top thanh niên ở Huyết Thần Tông.Vậy mà hôm nay sau khi nhìn thấy Trần Chí Tinh thì con ngươi đại sư huynh như sắp rơi ra ngoài.Mặc dù che giấu tốt nhưng cô ta vẫn có thể cảm nhận được sự ngưỡng mộ và thèm khát của Phùng NamPhong đối với Trần Chỉ Tinh.Giờ lại xuất hiện một người đẹp tuyệt sắc và hắn ta lại rung động rồi.Hà Hồng Lăng cảm thấy không được vui cho lắm..
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Trần Chỉ Tình vội đi ra, nói: "Hòm nay nhà tôi có khách, hai người về đi, mẹ tòi cũng không có nhà".Nghe thấy vậy thì Tiết Lâmvà Tiêu Nguyệt đều có chút lúng túng.Như này có khác gì đuổi người?"Chuyện này! ", mặc dù Tiết Lâm mặt dày nhưng cũng không đến nỗi trơ trẽn, bà ta chuấn bị quay về.Nhưng đúng lúc này!"Đợi đãi", Phùng Nam Phong bước lại, nói.Phải nói rằng, nhan sắc của Tiêu Nguyệt thật sự thuộc hàng cực phẩm, nếu so với Trần Chỉ Tình thì cũng không kém gì.Phùng Nam Phong là một người đàn ông, là người trẻ tuổi nên lúc nhìn thấy Tiêu Nguyệt thì trái tim bắt đầu đập loạn nhịp."Đại sư huynh thật đúng tài", Hà Hồng Lăng lẩm bẩm nói.Cô ta có thiện cảm với Phùng Nam Phong, bởi hắn ta là người ưu tú nhất trong top thanh niên ở Huyết Thần Tông.Vậy mà hôm nay sau khi nhìn thấy Trần Chí Tinh thì con ngươi đại sư huynh như sắp rơi ra ngoài.Mặc dù che giấu tốt nhưng cô ta vẫn có thể cảm nhận được sự ngưỡng mộ và thèm khát của Phùng NamPhong đối với Trần Chỉ Tinh.Giờ lại xuất hiện một người đẹp tuyệt sắc và hắn ta lại rung động rồi.Hà Hồng Lăng cảm thấy không được vui cho lắm..