Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…
Chương 879: Tâm Sự Rõ Ràng!
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Con gái rơi vào tình yêu cuồng nhiệt, cơ hồ mù quáng trong tình yêu. Cô nhìn ra được, Tiếu Tuyết vô cùng để tâm Cao Nam, cô đã làm bạn với Tiếu Tuyết lâu như vậy, ấn tượng đối với Tiếu tuyết, vẫn luôn là cô gái mạnh mẽ vang dội.Cô ấy rất khắt khe với đàn ông. Nhưng mà điều này cũng không có gì đáng trách, dù sao xuất thân cô ấy hơn người, đàn ông bình thường, cô ấy chướng mắt.Học đại học vài năm, con trai theo đuổi Tiếu Tuyết cũng có rất nhiều, nhưng cô ấy lại nói, tình cảm trong đại học luôn là không bệnh mà mất, bởi vậy không muốn lãng phí thời gian.Mà với Cao Nam, nhìn ra được tấm lòng cô ấy dành cho Cao Nam.Dù sao, đây là lần đầu cô nhìn thấy vẻ e lệ và ỷ lại chỉ cô gái nhỏ mới có trên mặt cô ấy.Nhất là trước mặt Cao Nam, dựa sát vào nhau, trong mắt cô ấy hiện ra sùng bái.Hẳn là cô rất yêu Cao Nam nhỉ?Dù cô ấy tin tưởng cô, nhưng nếu biết bộ mặt thật của Cao Nam, không biết bị đả kích cỡ nào?Huống hồ, tựa như Cao Nam nói, đây là tình cảm giữa họ, hình như cô không có lập trường xem vào?Nhưng mà, cứ ngồi xem mặc kệ như vậy, nhìn người bạn tốt nhất bị một tên cặn bã đùa bỡn trong lòng bàn tay, đúng là... rất không đành lòng!Vân Thi Thi muốn nói lại thôi, Tiếu Tuyết thấy hiếu kỳ: "Làm sao vậy!? Sao sắc mặt cậu kém như vậy, có phải cơ thể không khỏe hay không?""Không.” Cô lắc đầu.Tính tình Tiếu Tuyết nôn nóng có tiếng, càng nóng nảy: "Vậy có phải có ai khi dễ cậu hay không? Bạn nói, ai dám khi dễ Thi Thi nhà chúng ta?"Vân Thi Thi nhìn cô ấy, cuối cùng kiên định, vừa muốn mở miệng, đã thấy Cao Nam đi tới.Lời của cô nhất thời nghẹn ngay cổ họng.Cao Nam về đến trên chỗ ngồi, trên mặt hoàn toàn không thấy có gì bất thường, ngồi trên chỗ ngồi, vô cùng tự nhiên vươn tay, ôm bả vai Tiếu Tuyết, vẻ mặt trên mặt và gương mặt lỗ mãng vừa rồi trước mặt cô, tựa như hai người."Chờ lâu không!""Sao anh nhận cú điện thoại lâu như vậy?" Tiếu Tuyết không khỏi oán giận."Điện thoại công ty, có việc." Cao Nam ít ỏi nói hai câu, lời ít mà ý nhiều, nói xong, nhưng là ý tứ hàm xúc sâu thẳm liếc Vân Thi Thi một cái.Cô như ngồi trên đệm có kim châm, thần sắc trên mặt lại càng khó coi.Tiếu Tuyết nói với Cao Nam vài câu, lại nhìn Vân Thi Thi nói: "Thi Thi, sắc mặt cậu thật là khó coi, tới cùng làm sao vậy?"Vân Thi Thi nhìn thoáng qua Cao Nam, ra vẻ bình tĩnh nói: "Có khả năng bị máy lạnh thổi lâu quá, hơi lạnh, không thoải mái.""Vậy sao cậu không nói sớm? Tớ cũng thấy hơi lạnh đây."Nói xong, Tiếu Tuyết gọi phục vụ, bảo cô ấy chỉnh nhiệt độ lên cao.Sau đó, Tiếu tuyết miệng lưỡi lưu loát nói những chuyện thú vị trong công ty cho cô nghe.Chỉ là sau một màn vừa rồi, Vân Thi Thi khó tránh khỏi mất hứng.Tới gần kết thúc, Tiếu Tuyết kéo cánh tay Cao Nam đang muốn rời khỏi, Vân Thi Thi bỗng nhiên nói: "Tiểu Tuyết, cậu đưa tớ về nhà đi? Giờ tối rồi, tớ sợ gọi không được xe."Cô nói như vậy, tính lúc chỉ có hai người, tâm sự rõ ràng với Tiếu Tuyết!Tiếu Tuyết là người bạn tốt nhất của cô từ trước tới nay, cô cũng không muốn trơ mắt nhìn cô ấy lầm đường lỡ bước!"Hôm nay tớ không lái xe, nếu không, tớ để Cao Nam lái xe đưa cậu nha!""Chuyện này, không tốt lắm đâu!""Thi Thi, cậu còn khách khí với tớ nữa hả?""Vậy, nếu không tớ để cho trợ lý của tớ lái xe tới đón tớ? Vừa lúc, tớ mới chuyển nhà, cậu đi nhà tớ ngồi một chút cũng được."Vân Thi Thi lập tức nói."Thi Thi, cậu chuyển nhà rồi hả?""Ừ! Khó mà gặp mặt, đi nhà cậu uống một chén trà."
Con gái rơi vào tình yêu cuồng nhiệt, cơ hồ mù quáng trong tình yêu. Cô nhìn ra được, Tiếu Tuyết vô cùng để tâm Cao Nam, cô đã làm bạn với Tiếu Tuyết lâu như vậy, ấn tượng đối với Tiếu tuyết, vẫn luôn là cô gái mạnh mẽ vang dội.
Cô ấy rất khắt khe với đàn ông. Nhưng mà điều này cũng không có gì đáng trách, dù sao xuất thân cô ấy hơn người, đàn ông bình thường, cô ấy chướng mắt.
Học đại học vài năm, con trai theo đuổi Tiếu Tuyết cũng có rất nhiều, nhưng cô ấy lại nói, tình cảm trong đại học luôn là không bệnh mà mất, bởi vậy không muốn lãng phí thời gian.
Mà với Cao Nam, nhìn ra được tấm lòng cô ấy dành cho Cao Nam.
Dù sao, đây là lần đầu cô nhìn thấy vẻ e lệ và ỷ lại chỉ cô gái nhỏ mới có trên mặt cô ấy.
Nhất là trước mặt Cao Nam, dựa sát vào nhau, trong mắt cô ấy hiện ra sùng bái.
Hẳn là cô rất yêu Cao Nam nhỉ?
Dù cô ấy tin tưởng cô, nhưng nếu biết bộ mặt thật của Cao Nam, không biết bị đả kích cỡ nào?
Huống hồ, tựa như Cao Nam nói, đây là tình cảm giữa họ, hình như cô không có lập trường xem vào?
Nhưng mà, cứ ngồi xem mặc kệ như vậy, nhìn người bạn tốt nhất bị một tên cặn bã đùa bỡn trong lòng bàn tay, đúng là... rất không đành lòng!
Vân Thi Thi muốn nói lại thôi, Tiếu Tuyết thấy hiếu kỳ: "Làm sao vậy!? Sao sắc mặt cậu kém như vậy, có phải cơ thể không khỏe hay không?"
"Không.” Cô lắc đầu.
Tính tình Tiếu Tuyết nôn nóng có tiếng, càng nóng nảy: "Vậy có phải có ai khi dễ cậu hay không? Bạn nói, ai dám khi dễ Thi Thi nhà chúng ta?"
Vân Thi Thi nhìn cô ấy, cuối cùng kiên định, vừa muốn mở miệng, đã thấy Cao Nam đi tới.
Lời của cô nhất thời nghẹn ngay cổ họng.
Cao Nam về đến trên chỗ ngồi, trên mặt hoàn toàn không thấy có gì bất thường, ngồi trên chỗ ngồi, vô cùng tự nhiên vươn tay, ôm bả vai Tiếu Tuyết, vẻ mặt trên mặt và gương mặt lỗ mãng vừa rồi trước mặt cô, tựa như hai người.
"Chờ lâu không!"
"Sao anh nhận cú điện thoại lâu như vậy?" Tiếu Tuyết không khỏi oán giận.
"Điện thoại công ty, có việc." Cao Nam ít ỏi nói hai câu, lời ít mà ý nhiều, nói xong, nhưng là ý tứ hàm xúc sâu thẳm liếc Vân Thi Thi một cái.
Cô như ngồi trên đệm có kim châm, thần sắc trên mặt lại càng khó coi.
Tiếu Tuyết nói với Cao Nam vài câu, lại nhìn Vân Thi Thi nói: "Thi Thi, sắc mặt cậu thật là khó coi, tới cùng làm sao vậy?"
Vân Thi Thi nhìn thoáng qua Cao Nam, ra vẻ bình tĩnh nói: "Có khả năng bị máy lạnh thổi lâu quá, hơi lạnh, không thoải mái."
"Vậy sao cậu không nói sớm? Tớ cũng thấy hơi lạnh đây."
Nói xong, Tiếu Tuyết gọi phục vụ, bảo cô ấy chỉnh nhiệt độ lên cao.
Sau đó, Tiếu tuyết miệng lưỡi lưu loát nói những chuyện thú vị trong công ty cho cô nghe.
Chỉ là sau một màn vừa rồi, Vân Thi Thi khó tránh khỏi mất hứng.
Tới gần kết thúc, Tiếu Tuyết kéo cánh tay Cao Nam đang muốn rời khỏi, Vân Thi Thi bỗng nhiên nói: "Tiểu Tuyết, cậu đưa tớ về nhà đi? Giờ tối rồi, tớ sợ gọi không được xe."
Cô nói như vậy, tính lúc chỉ có hai người, tâm sự rõ ràng với Tiếu Tuyết!
Tiếu Tuyết là người bạn tốt nhất của cô từ trước tới nay, cô cũng không muốn trơ mắt nhìn cô ấy lầm đường lỡ bước!
"Hôm nay tớ không lái xe, nếu không, tớ để Cao Nam lái xe đưa cậu nha!"
"Chuyện này, không tốt lắm đâu!"
"Thi Thi, cậu còn khách khí với tớ nữa hả?"
"Vậy, nếu không tớ để cho trợ lý của tớ lái xe tới đón tớ? Vừa lúc, tớ mới chuyển nhà, cậu đi nhà tớ ngồi một chút cũng được."
Vân Thi Thi lập tức nói.
"Thi Thi, cậu chuyển nhà rồi hả?"
"Ừ! Khó mà gặp mặt, đi nhà cậu uống một chén trà."
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Con gái rơi vào tình yêu cuồng nhiệt, cơ hồ mù quáng trong tình yêu. Cô nhìn ra được, Tiếu Tuyết vô cùng để tâm Cao Nam, cô đã làm bạn với Tiếu Tuyết lâu như vậy, ấn tượng đối với Tiếu tuyết, vẫn luôn là cô gái mạnh mẽ vang dội.Cô ấy rất khắt khe với đàn ông. Nhưng mà điều này cũng không có gì đáng trách, dù sao xuất thân cô ấy hơn người, đàn ông bình thường, cô ấy chướng mắt.Học đại học vài năm, con trai theo đuổi Tiếu Tuyết cũng có rất nhiều, nhưng cô ấy lại nói, tình cảm trong đại học luôn là không bệnh mà mất, bởi vậy không muốn lãng phí thời gian.Mà với Cao Nam, nhìn ra được tấm lòng cô ấy dành cho Cao Nam.Dù sao, đây là lần đầu cô nhìn thấy vẻ e lệ và ỷ lại chỉ cô gái nhỏ mới có trên mặt cô ấy.Nhất là trước mặt Cao Nam, dựa sát vào nhau, trong mắt cô ấy hiện ra sùng bái.Hẳn là cô rất yêu Cao Nam nhỉ?Dù cô ấy tin tưởng cô, nhưng nếu biết bộ mặt thật của Cao Nam, không biết bị đả kích cỡ nào?Huống hồ, tựa như Cao Nam nói, đây là tình cảm giữa họ, hình như cô không có lập trường xem vào?Nhưng mà, cứ ngồi xem mặc kệ như vậy, nhìn người bạn tốt nhất bị một tên cặn bã đùa bỡn trong lòng bàn tay, đúng là... rất không đành lòng!Vân Thi Thi muốn nói lại thôi, Tiếu Tuyết thấy hiếu kỳ: "Làm sao vậy!? Sao sắc mặt cậu kém như vậy, có phải cơ thể không khỏe hay không?""Không.” Cô lắc đầu.Tính tình Tiếu Tuyết nôn nóng có tiếng, càng nóng nảy: "Vậy có phải có ai khi dễ cậu hay không? Bạn nói, ai dám khi dễ Thi Thi nhà chúng ta?"Vân Thi Thi nhìn cô ấy, cuối cùng kiên định, vừa muốn mở miệng, đã thấy Cao Nam đi tới.Lời của cô nhất thời nghẹn ngay cổ họng.Cao Nam về đến trên chỗ ngồi, trên mặt hoàn toàn không thấy có gì bất thường, ngồi trên chỗ ngồi, vô cùng tự nhiên vươn tay, ôm bả vai Tiếu Tuyết, vẻ mặt trên mặt và gương mặt lỗ mãng vừa rồi trước mặt cô, tựa như hai người."Chờ lâu không!""Sao anh nhận cú điện thoại lâu như vậy?" Tiếu Tuyết không khỏi oán giận."Điện thoại công ty, có việc." Cao Nam ít ỏi nói hai câu, lời ít mà ý nhiều, nói xong, nhưng là ý tứ hàm xúc sâu thẳm liếc Vân Thi Thi một cái.Cô như ngồi trên đệm có kim châm, thần sắc trên mặt lại càng khó coi.Tiếu Tuyết nói với Cao Nam vài câu, lại nhìn Vân Thi Thi nói: "Thi Thi, sắc mặt cậu thật là khó coi, tới cùng làm sao vậy?"Vân Thi Thi nhìn thoáng qua Cao Nam, ra vẻ bình tĩnh nói: "Có khả năng bị máy lạnh thổi lâu quá, hơi lạnh, không thoải mái.""Vậy sao cậu không nói sớm? Tớ cũng thấy hơi lạnh đây."Nói xong, Tiếu Tuyết gọi phục vụ, bảo cô ấy chỉnh nhiệt độ lên cao.Sau đó, Tiếu tuyết miệng lưỡi lưu loát nói những chuyện thú vị trong công ty cho cô nghe.Chỉ là sau một màn vừa rồi, Vân Thi Thi khó tránh khỏi mất hứng.Tới gần kết thúc, Tiếu Tuyết kéo cánh tay Cao Nam đang muốn rời khỏi, Vân Thi Thi bỗng nhiên nói: "Tiểu Tuyết, cậu đưa tớ về nhà đi? Giờ tối rồi, tớ sợ gọi không được xe."Cô nói như vậy, tính lúc chỉ có hai người, tâm sự rõ ràng với Tiếu Tuyết!Tiếu Tuyết là người bạn tốt nhất của cô từ trước tới nay, cô cũng không muốn trơ mắt nhìn cô ấy lầm đường lỡ bước!"Hôm nay tớ không lái xe, nếu không, tớ để Cao Nam lái xe đưa cậu nha!""Chuyện này, không tốt lắm đâu!""Thi Thi, cậu còn khách khí với tớ nữa hả?""Vậy, nếu không tớ để cho trợ lý của tớ lái xe tới đón tớ? Vừa lúc, tớ mới chuyển nhà, cậu đi nhà tớ ngồi một chút cũng được."Vân Thi Thi lập tức nói."Thi Thi, cậu chuyển nhà rồi hả?""Ừ! Khó mà gặp mặt, đi nhà cậu uống một chén trà."