Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…
Chương 880: Yêu Là Không Ép Buộc
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Bỗng nhiên Vân Thi Thi nói: "Chỉ hai người chúng ta, được chứ? Có chút chuyện riêng nói, muốn tâm sự với cậu!"Nói xong, cô lại nói với Cao Nam: "Cao Nam, anh hẳn là không để ý!""Làm sao có thể!?" Cao Nam cười, nhưng là kiểu ngoài cười trong không cười.Cao Nam nhìn cô một cái thật sâu, cúi đầu hôn đôi má Tiếu Tuyết, nói: "Về đến nhà, gọi điện thoại cho anh!"Nói xong, thì đi rồi.Vân Thi Thi cũng gọi điện thoại cho Mộc Tịch, Mộc Tịch vừa lúc rảnh rỗi, nói nói 15 phút sau sẽ đến.Giờ phút này, chỉ còn lại có hai người.Bỗng nhiên Vân Thi Thi nói: "Tiểu Tuyết, cậu và Cao Nam quen biết đã bao lâu?""Hơn nửa tháng rồi!" Tiếu Tuyết nói xong, bỗng nhiên không tự giác bật cười, "Thời gian qua rất vui vẻ! Tớ có cảm giác như đang nằm mơ. Thi Thi, cậu biết không? Lúc tớ tỏ tình với Cao Nam, không nghĩ rằng anh ấy sẽ đồng ý quen tớ. Nhưng, sự thật là, chúng tớ đã quen nhau hơn nửa tháng, nói ra quả thực khó tin!""Cậu thích anh ta như thế?""Đương nhiên rồi! Cậu có biết không, bạn trai tớ rất tốt! Cao Nam phù hợp tất cả ảo tưởng về bạn trai trong lòng tớ."Tiếu Tuyết lại nói về lại cảm giác lúc vừa vào công ty, vừa gặp đã thương Cao Nam, lần đầu tiên, thì đã ái mộ anh ta rồi."Vừa cao, vừa đẹp trai, vừa có tài hoa, mà còn, cũng vô cùng có năng lực. Trước kia tớ không tin vừa gặp đã yêu, nhưng mà hóa ra, trên đời này đúng là có chuyện như vừa gặp đã yêu này!""Vậy..." Bỗng nhiên Vân Thi Thi thăm dò, "Cậu hiểu anh ta không?"Tiếu Tuyết giật mình, trên mặt bỗng nhiên nổi lên một trận mất mác."Tớ cũng muốn hiểu anh ấy, cũng sẽ không không có cảm giác an toàn như vậy.""Ừ?""Cậu biết không? Cao Nam tốt như thế, trong công ty có rất nhiều cô gái thích anh, thật là đáng ghét! Mỗi ngày đi làm, sẽ đối mặt với rất nhiều tình địch, việc này cũng là nguyên nhân tớ kiên trì lâu như vậy ở trong công ty."Tiếu Tuyết hơi cô đơn nói: "Có những lúc, ái mộ sự xuất sắc của anh ấy, lại có những lúc, hi vọng anh ấy đừng xuất sắc như vậy! Cậu biết không? Lần trước trong lúc vô tình tớ nhìn thấy tin nhắn của anh ấy, có một cô gái vậy mà tại dưới tình huống biết anh ấy đã có bạn gái, vẫn tỏ tình với anh ấy!""...""Thi Thi, tớ thật sự rất bất an, rất sợ sẽ mất anh ấy.""Tình cảm của hai người không phải rất ổn định?" Vân Thi Thi hơi dở khóc dở cười, "Đã tính gặp cha mẹ, có phải quá nhanh hay không?""Bởi vì, tớ thật sự vô cùng thích anh ấy mà!" Tiếu Tuyết ấm ức nói, "Thi Thi, hỏi cậu một chuyện nha.""Ừ.""Cậu cảm thấy, hai người yêu nhau, nên trả giá tất cả, không hề giữ lại sao? Ừ... Tớ nói, phương diện kia."Tiếu Tuyết mịt mờ nói, mặt đỏ lên."Anh ấy không chỉ một lần nói, muốn tớ..."Vân Thi Thi giật mình, lập tức hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của cô ấy rất nhanh."Tiểu Tuyết, tớ nhớ rõ trước kia cậu đã nói, cậu có vẻ phản đối hành vi tình dục trước hôn nhân...."Trước kia lúc học đại học, Tiếu Tuyết lời thề son sắt nói, muốn để lần đầu cho đêm tân hôn."Ừ! Nhưng mà Cao Nam nói... đã là thế kỉ nào, không nên xem trọng như thế." Tiếu Tuyết buồn rầu."Thật ra, thời đại khác nhau, không tất yếu đi suy nghĩ nhiều về những quan niệm đó. Nhưng, tiền đề là, người đàn ông này xứng đáng! Với lại, nếu anh ta thật sự yêu cậu, hẳn là không nên bắt buộc cậu làm chuyện gì cả, cũng sẽ không bởi vì chuyện này mà nghi ngờ cậu, hiểu chưa?"
Bỗng nhiên Vân Thi Thi nói: "Chỉ hai người chúng ta, được chứ? Có chút chuyện riêng nói, muốn tâm sự với cậu!"
Nói xong, cô lại nói với Cao Nam: "Cao Nam, anh hẳn là không để ý!"
"Làm sao có thể!?" Cao Nam cười, nhưng là kiểu ngoài cười trong không cười.
Cao Nam nhìn cô một cái thật sâu, cúi đầu hôn đôi má Tiếu Tuyết, nói: "Về đến nhà, gọi điện thoại cho anh!"
Nói xong, thì đi rồi.
Vân Thi Thi cũng gọi điện thoại cho Mộc Tịch, Mộc Tịch vừa lúc rảnh rỗi, nói nói 15 phút sau sẽ đến.
Giờ phút này, chỉ còn lại có hai người.
Bỗng nhiên Vân Thi Thi nói: "Tiểu Tuyết, cậu và Cao Nam quen biết đã bao lâu?"
"Hơn nửa tháng rồi!" Tiếu Tuyết nói xong, bỗng nhiên không tự giác bật cười, "Thời gian qua rất vui vẻ! Tớ có cảm giác như đang nằm mơ. Thi Thi, cậu biết không? Lúc tớ tỏ tình với Cao Nam, không nghĩ rằng anh ấy sẽ đồng ý quen tớ. Nhưng, sự thật là, chúng tớ đã quen nhau hơn nửa tháng, nói ra quả thực khó tin!"
"Cậu thích anh ta như thế?"
"Đương nhiên rồi! Cậu có biết không, bạn trai tớ rất tốt! Cao Nam phù hợp tất cả ảo tưởng về bạn trai trong lòng tớ."
Tiếu Tuyết lại nói về lại cảm giác lúc vừa vào công ty, vừa gặp đã thương Cao Nam, lần đầu tiên, thì đã ái mộ anh ta rồi.
"Vừa cao, vừa đẹp trai, vừa có tài hoa, mà còn, cũng vô cùng có năng lực. Trước kia tớ không tin vừa gặp đã yêu, nhưng mà hóa ra, trên đời này đúng là có chuyện như vừa gặp đã yêu này!"
"Vậy..." Bỗng nhiên Vân Thi Thi thăm dò, "Cậu hiểu anh ta không?"
Tiếu Tuyết giật mình, trên mặt bỗng nhiên nổi lên một trận mất mác.
"Tớ cũng muốn hiểu anh ấy, cũng sẽ không không có cảm giác an toàn như vậy."
"Ừ?"
"Cậu biết không? Cao Nam tốt như thế, trong công ty có rất nhiều cô gái thích anh, thật là đáng ghét! Mỗi ngày đi làm, sẽ đối mặt với rất nhiều tình địch, việc này cũng là nguyên nhân tớ kiên trì lâu như vậy ở trong công ty."
Tiếu Tuyết hơi cô đơn nói: "Có những lúc, ái mộ sự xuất sắc của anh ấy, lại có những lúc, hi vọng anh ấy đừng xuất sắc như vậy! Cậu biết không? Lần trước trong lúc vô tình tớ nhìn thấy tin nhắn của anh ấy, có một cô gái vậy mà tại dưới tình huống biết anh ấy đã có bạn gái, vẫn tỏ tình với anh ấy!"
"..."
"Thi Thi, tớ thật sự rất bất an, rất sợ sẽ mất anh ấy."
"Tình cảm của hai người không phải rất ổn định?" Vân Thi Thi hơi dở khóc dở cười, "Đã tính gặp cha mẹ, có phải quá nhanh hay không?"
"Bởi vì, tớ thật sự vô cùng thích anh ấy mà!" Tiếu Tuyết ấm ức nói, "Thi Thi, hỏi cậu một chuyện nha."
"Ừ."
"Cậu cảm thấy, hai người yêu nhau, nên trả giá tất cả, không hề giữ lại sao? Ừ... Tớ nói, phương diện kia."
Tiếu Tuyết mịt mờ nói, mặt đỏ lên."Anh ấy không chỉ một lần nói, muốn tớ..."
Vân Thi Thi giật mình, lập tức hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của cô ấy rất nhanh.
"Tiểu Tuyết, tớ nhớ rõ trước kia cậu đã nói, cậu có vẻ phản đối hành vi tình dục trước hôn nhân...."
Trước kia lúc học đại học, Tiếu Tuyết lời thề son sắt nói, muốn để lần đầu cho đêm tân hôn.
"Ừ! Nhưng mà Cao Nam nói... đã là thế kỉ nào, không nên xem trọng như thế." Tiếu Tuyết buồn rầu.
"Thật ra, thời đại khác nhau, không tất yếu đi suy nghĩ nhiều về những quan niệm đó. Nhưng, tiền đề là, người đàn ông này xứng đáng! Với lại, nếu anh ta thật sự yêu cậu, hẳn là không nên bắt buộc cậu làm chuyện gì cả, cũng sẽ không bởi vì chuyện này mà nghi ngờ cậu, hiểu chưa?"
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Bỗng nhiên Vân Thi Thi nói: "Chỉ hai người chúng ta, được chứ? Có chút chuyện riêng nói, muốn tâm sự với cậu!"Nói xong, cô lại nói với Cao Nam: "Cao Nam, anh hẳn là không để ý!""Làm sao có thể!?" Cao Nam cười, nhưng là kiểu ngoài cười trong không cười.Cao Nam nhìn cô một cái thật sâu, cúi đầu hôn đôi má Tiếu Tuyết, nói: "Về đến nhà, gọi điện thoại cho anh!"Nói xong, thì đi rồi.Vân Thi Thi cũng gọi điện thoại cho Mộc Tịch, Mộc Tịch vừa lúc rảnh rỗi, nói nói 15 phút sau sẽ đến.Giờ phút này, chỉ còn lại có hai người.Bỗng nhiên Vân Thi Thi nói: "Tiểu Tuyết, cậu và Cao Nam quen biết đã bao lâu?""Hơn nửa tháng rồi!" Tiếu Tuyết nói xong, bỗng nhiên không tự giác bật cười, "Thời gian qua rất vui vẻ! Tớ có cảm giác như đang nằm mơ. Thi Thi, cậu biết không? Lúc tớ tỏ tình với Cao Nam, không nghĩ rằng anh ấy sẽ đồng ý quen tớ. Nhưng, sự thật là, chúng tớ đã quen nhau hơn nửa tháng, nói ra quả thực khó tin!""Cậu thích anh ta như thế?""Đương nhiên rồi! Cậu có biết không, bạn trai tớ rất tốt! Cao Nam phù hợp tất cả ảo tưởng về bạn trai trong lòng tớ."Tiếu Tuyết lại nói về lại cảm giác lúc vừa vào công ty, vừa gặp đã thương Cao Nam, lần đầu tiên, thì đã ái mộ anh ta rồi."Vừa cao, vừa đẹp trai, vừa có tài hoa, mà còn, cũng vô cùng có năng lực. Trước kia tớ không tin vừa gặp đã yêu, nhưng mà hóa ra, trên đời này đúng là có chuyện như vừa gặp đã yêu này!""Vậy..." Bỗng nhiên Vân Thi Thi thăm dò, "Cậu hiểu anh ta không?"Tiếu Tuyết giật mình, trên mặt bỗng nhiên nổi lên một trận mất mác."Tớ cũng muốn hiểu anh ấy, cũng sẽ không không có cảm giác an toàn như vậy.""Ừ?""Cậu biết không? Cao Nam tốt như thế, trong công ty có rất nhiều cô gái thích anh, thật là đáng ghét! Mỗi ngày đi làm, sẽ đối mặt với rất nhiều tình địch, việc này cũng là nguyên nhân tớ kiên trì lâu như vậy ở trong công ty."Tiếu Tuyết hơi cô đơn nói: "Có những lúc, ái mộ sự xuất sắc của anh ấy, lại có những lúc, hi vọng anh ấy đừng xuất sắc như vậy! Cậu biết không? Lần trước trong lúc vô tình tớ nhìn thấy tin nhắn của anh ấy, có một cô gái vậy mà tại dưới tình huống biết anh ấy đã có bạn gái, vẫn tỏ tình với anh ấy!""...""Thi Thi, tớ thật sự rất bất an, rất sợ sẽ mất anh ấy.""Tình cảm của hai người không phải rất ổn định?" Vân Thi Thi hơi dở khóc dở cười, "Đã tính gặp cha mẹ, có phải quá nhanh hay không?""Bởi vì, tớ thật sự vô cùng thích anh ấy mà!" Tiếu Tuyết ấm ức nói, "Thi Thi, hỏi cậu một chuyện nha.""Ừ.""Cậu cảm thấy, hai người yêu nhau, nên trả giá tất cả, không hề giữ lại sao? Ừ... Tớ nói, phương diện kia."Tiếu Tuyết mịt mờ nói, mặt đỏ lên."Anh ấy không chỉ một lần nói, muốn tớ..."Vân Thi Thi giật mình, lập tức hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của cô ấy rất nhanh."Tiểu Tuyết, tớ nhớ rõ trước kia cậu đã nói, cậu có vẻ phản đối hành vi tình dục trước hôn nhân...."Trước kia lúc học đại học, Tiếu Tuyết lời thề son sắt nói, muốn để lần đầu cho đêm tân hôn."Ừ! Nhưng mà Cao Nam nói... đã là thế kỉ nào, không nên xem trọng như thế." Tiếu Tuyết buồn rầu."Thật ra, thời đại khác nhau, không tất yếu đi suy nghĩ nhiều về những quan niệm đó. Nhưng, tiền đề là, người đàn ông này xứng đáng! Với lại, nếu anh ta thật sự yêu cậu, hẳn là không nên bắt buộc cậu làm chuyện gì cả, cũng sẽ không bởi vì chuyện này mà nghi ngờ cậu, hiểu chưa?"