Tái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân…

Chương 28

Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Chương 28 Tiếng Vọng Của Tình Yêu. “Ngữ Lam, em có biết không?” Giọng nóicủa Tống Đào vang lên rõ ràng trongnhà hát, anh ta đã đeo sẵn tai nghe cómic, để tất cả mọi người có thể nghethấy giọng nói trầm giàu tình cảm củamình: “Chúng ta quen nhau đến bây giờcũng đã năm năm rồi, từ ánh mắt đầutiên nhìn thấy em, em đã ở trong tim anhchưa từng rời đi, em thiêng liêng tựanhư thiên sứ, mang lại ánh sáng choanh, anh vô số lần tưởng tượng tới thờigian ở bên em, anh biết, điều anh làmhôm nay vô cùng thất lễ,nhưng anhkhông thể khống chế được mình, anhnôn nóng muốn bày tỏ tình yêu củamình với em, hôm nay, dưới sự chứngkiến của mọi người, anh muốn nói vớitất cả mọi người, anh yêu eml” Tống Đào vừa dứt lời đã có một giọngnữ trong trẻo vội vã vang lên. “Gả cho anh ấy!” Giọng nói này như một mồi lửa nháymắt đốt cháy bầu không khí trong nhàhát. “Gả cho anh ấy:“Gả cho anh ấy!” Nghe âm thanh liên tiếp vang lên trongnhà hát, mắt Tống Đào cười cười vì thựchiện được mục đích, mà người nữ nóimấy chữ “gả cho anh ấy” đầu tiên cũngcười nhạt một tiếng rồi lùi vào trongđám người, cũng không lên tiếng nữa. Lâm Ngữ Lam khó chịu ra mặt nhìnxung quanh, cô thật sự không ngờ TốngĐào sẽ làm ra trò này, âm thanh liên tụcvang lên của đám người khiến cô vôcùng khó chịu. Tống Đào nhìn người phụ nữ hoàn mỹđến không có chút khuyết điểm trướcmặt, hôm nay, là mình đặc biệt chuẩn bị để tỏ tình, anh ta mời học trò của bậcthầy Pajif diễn tấu cho mình, mời vô sốngười đến nói gả cho anh ta giúp mình.Hôm nay, anh ta nhất định phải khiếnmàn tỏ tình hoàn mỹ này chiếm đầu đềcủa thành phố Ngân Châu vào ngày mai,thậm chí anh ta đã có thể nghĩ đến trêntin tức ngày mai viết cái gì rồi. Chủ tịch của Lâm Thị đã kết hôn lại cóquan hệ mờ ám với một người đàn ôngkhác ở buổi hòa nhạc, người đàn ông kiacòn tiến hành màn tỏ tình long trọng vớiChủ tịch của Tập đoàn Lâm Thị. Tin tức này vừa tung ra, Tống Đào chắcchắn Lâm Thị sẽ bị tin tức bên lề nàylàm ảnh hưởng, mà mình cũng có thể lợidụng cơ hội lấy được thứ mình muốn. Vào lúc Tống Đào nắm chắc phần thắngvà Lâm Ngữ Lam nổi giận đùng đùngchuẩn bị rời đi, một âm thanh hào hùng,lanh lảnh cao vút đột nhiên vang lên, là đàn tranh! Đàn tranh hoàn toàn áp chếtiếng piano nhẹ nhàng kia, hơn nữa vàokhoảnh khác đó, đèn chiếu đang rọi trênngười Tống Đào cũng hoàn toàn tối lại. “Sao lại thế này!” Biến cố bất ngờ khiếnTống Đào hoảng hốt, màn tỏ tình anh tathiết kế không có đàn tranh, hơn nữatiếng đàn tranh này hoàn toàn nghiềnnát cảnh tượng tốt đẹp mình mới xâydựng ra! Đàn tranh vang lên và bóng tối chợt xuấthiện khiến Tống Đào sợ hãi, cũng làmcho Lâm Ngữ Lam thở phào nhẹ nhõm. Nếu nói tiếng piano khi nãy là dẫn mọingười vào một thôn xóm tươi đẹp, thìtiếng đàn tranh cao vút bây giờ là dẫnngười ta đến chiến trường, trước mặtnhư có thiên qđánh hô giết! Tiếng nhạc tràn đầy phong cách Hoa Hạ   này bao trùm cả nhà hát. Khi tiếng đàn tranh cao vút đạt đến mộtđộ cao nhất định thì bỗng nhiên im bặt. “Hết rồi?”“Vậy là hết rồi sao?” Tiếng đàn tranh đột nhiên dừng lại khiếnngười trong nhà hát đều thấy không đãghiền, bọn họ mới vừa bị nó hấp dẫn màđã hết rồi, khiến trong lòng mọi người vôcùng khó chịu. Cũng ngay lúc này, tiếng piano lại vanglên, rõ ràng không phải cùng một loạinhạc cụ với đàn tranh, nhưng lại khiếnâm điệu kết hợp hoàn mỹ lại với nhau,tiếng đàn tròn đầy, êm dịu, đong đầytình yêu say đắm. “Đây là… Tiếng Vọng Của Tình Yêu?”Lâm Ngữ Lam vừa nghe thấy tiếng piano này lập tức vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, cũng có nhớ nhung, cô từngrất thích khúc nhạc này, cũng thích lời của nó. Trong nhà hát, phía sau sân khấu diễntấu rộng lớn, bậc thầy Pajif mặc áo đuôitôm đang kích động tới thân thể cũngrun rẩy. “Thần! Thần âm nhạc! Trên thế giới nàychỉ có ngài ấy mới có thể kết hợp đàntranh của Hoa Hạ và đàn piano lại vớinhau một cách hoàn mỹ như thết” Đèn chiếu vốn mờ tối lại lần nữa sánglên, ánh đèn rọi lên trên sân khấu, ở đókê một cây đàn dương cầm trắng tinh,tiếng đàn tươi đẹp đang phát ra từ nó. Có một người đang ngồi trước piano,anh mặc âu phục màu đen, khuôn mặtkiên định, đường nét khuôn mặt như daokhắc, đôi mắt sâu thẳm tựa biển sao, anh ngồi trước đàn dương cầm trắngtinh, mười ngón tay múa nhanh trênphím đàn. Sự xuất hiện của người này hấp dẫn ánhmắt của tất cả mọi người trong nhà hát,còn màn tỏ tình long trọng của TốngĐào khi nãy đã bị người ta lựa chọnquên đi và bỏ sang một bên, giống nhưmột tên hề trong bóng đêm. “Trời ạ, Ngữ Lam!” Vào khoảnh khắcnhìn thấy người ngồi trước piano, Milantheo bản năng lấy tay che miệng, ánhmắt tràn đầy ngạc nhiên: “Là TrươngThác! Là anh tai” “Sao… có thể…” Ánh mắt Lâm Ngữ Lamhơi đờ đẫn nhìn người đàn ông trướcđàn, lúc này Trương Thác mặc âu phụcchỉnh tề, đàn một bài Tiếng Vọng CủaTình Yêu trên buổi hòa nhạc. Trương Thác cúi đầu, giọng nói trầm khàn thấp thoáng niềm vui vang lên: “Ởnơi hoang vu vắng vẻ, trong cuộc sốngbị bóng tối bao trùm, năm tháng củaanh cứ lẳng lặng trôi đi như thế, khôngcó tinh thần, không có linh cảm, khôngcó nước mắt, không có sinh mệnh, cũngkhông có tình yêu. Bây giờ linh hồn đãbát đầu thức tỉnh, em lại xuất hiện trướcmặt anh lần nữa, như ảo ảnh sớm nở tốitàn, lại mang vẻ đẹp thánh khiết nhưtinh linh.” Tiếng đàn du dương đang nói ra tâmtrạng của Trương Thác vào lúc này, giaiđiệu tao nhã khiến người ta say mê,tiếng nhạc bắt đầu trở nên vui vẻ, anh lạimở miệng lần nữa. “Trái tim anh bắt đầu vui vẻ đập nhanh,vì em, tất cả đều được thức tỉnh một lầnnữa, có tinh thần, có linh cảm, có sinhmệnh, có hy vọng, cũng đã có tình yêu.Bà xã, cảm ơn sự xuất hiện của em đãmang đến tương lai cho anh.” Tiếng đàn du dương vương vấn tronglòng mọi người. Lại một cái đèn chiếu sáng lên rồi rọi tớichỗ Lâm Ngữ Lam, không chói mắtgiống như khi nấy, ngược lại là ánh sángmàu da cam khiến người ta cảm thấydịu dàng, ấm áp. Trong cả nhà hát, một ngọn đèn màutrắng rọi lên người Trương Thác, mộtngọn đèn khác rọi lên người Lâm NgữLam, những nơi còn lại thì tối đen nhưmực. Cùng là bày tỏ tình yêu, lại theo hai cáchhoàn toàn khác nhau, so sánh vớiTrương Thác, mọi hành động của TốngĐào lúc trước tựa như một trò chơi trẻcon, nói theo một cách khác, nó chỉ nhưphiến lá xanh làm nền cho bông hoa đỏmà thôi. Mười bảo vệ mặc âu phục đi vào trong đám người kéo Tống Đào đứng trướcmặt Lâm Ngữ Lam đi, hoa tươi TốngĐào cầm trên tay cũng rơi xuống đất. Trương Thác đứng dậy, cùng lúc đó,tiếng đàn dần nhỏ lại, cả nhà hát trở nênyên tĩnh một lần nữa, chỉ có một ngọnđèn pha di chuyển theo bước chân củaTrương Thác. Trương Thác đạp lên hoa tươi Tống Đàolàm rơi, từ từ đi đến chỗ cách Lâm NgữLam một mét; chỉ đứng yên ở đó; bốnmắt nhìn nhau, Trương Thác nở nụ cười:“Bà xã, cảm ơn sự xuất hiện của em, bâygiờ anh có thể ôm em không?” Lâm Ngữ Lam nhìn người đàn ông trướcmặt, ước ao của mình năm đó đã đượcanh thực hiện, dưới cảnh tượng này,Lâm Ngữ Lam vô thức gật đầu, sau đó,cô lập tức cảm nhận được sự ấm áp ômtrọn lấy mình.

Chương 28 Tiếng Vọng Của Tình Yêu.

 

“Ngữ Lam, em có biết không?” Giọng nói

của Tống Đào vang lên rõ ràng trong

nhà hát, anh ta đã đeo sẵn tai nghe có

mic, để tất cả mọi người có thể nghe

thấy giọng nói trầm giàu tình cảm của

mình: “Chúng ta quen nhau đến bây giờ

cũng đã năm năm rồi, từ ánh mắt đầu

tiên nhìn thấy em, em đã ở trong tim anh

chưa từng rời đi, em thiêng liêng tựa

như thiên sứ, mang lại ánh sáng cho

anh, anh vô số lần tưởng tượng tới thời

gian ở bên em, anh biết, điều anh làm

hôm nay vô cùng thất lễ,nhưng anh

không thể khống chế được mình, anh

nôn nóng muốn bày tỏ tình yêu của

mình với em, hôm nay, dưới sự chứng

kiến của mọi người, anh muốn nói với

tất cả mọi người, anh yêu eml”

 

Tống Đào vừa dứt lời đã có một giọng

nữ trong trẻo vội vã vang lên.

 

“Gả cho anh ấy!”

 

Giọng nói này như một mồi lửa nháy

mắt đốt cháy bầu không khí trong nhà

hát.

 

“Gả cho anh ấy:

“Gả cho anh ấy!”

 

Nghe âm thanh liên tiếp vang lên trong

nhà hát, mắt Tống Đào cười cười vì thực

hiện được mục đích, mà người nữ nói

mấy chữ “gả cho anh ấy” đầu tiên cũng

cười nhạt một tiếng rồi lùi vào trong

đám người, cũng không lên tiếng nữa.

 

Lâm Ngữ Lam khó chịu ra mặt nhìn

xung quanh, cô thật sự không ngờ Tống

Đào sẽ làm ra trò này, âm thanh liên tục

vang lên của đám người khiến cô vô

cùng khó chịu.

 

Tống Đào nhìn người phụ nữ hoàn mỹ

đến không có chút khuyết điểm trước

mặt, hôm nay, là mình đặc biệt chuẩn bị

 

để tỏ tình, anh ta mời học trò của bậc

thầy Pajif diễn tấu cho mình, mời vô số

người đến nói gả cho anh ta giúp mình.

Hôm nay, anh ta nhất định phải khiến

màn tỏ tình hoàn mỹ này chiếm đầu đề

của thành phố Ngân Châu vào ngày mai,

thậm chí anh ta đã có thể nghĩ đến trên

tin tức ngày mai viết cái gì rồi.

 

Chủ tịch của Lâm Thị đã kết hôn lại có

quan hệ mờ ám với một người đàn ông

khác ở buổi hòa nhạc, người đàn ông kia

còn tiến hành màn tỏ tình long trọng với

Chủ tịch của Tập đoàn Lâm Thị.

 

Tin tức này vừa tung ra, Tống Đào chắc

chắn Lâm Thị sẽ bị tin tức bên lề này

làm ảnh hưởng, mà mình cũng có thể lợi

dụng cơ hội lấy được thứ mình muốn.

 

Vào lúc Tống Đào nắm chắc phần thắng

và Lâm Ngữ Lam nổi giận đùng đùng

chuẩn bị rời đi, một âm thanh hào hùng,

lanh lảnh cao vút đột nhiên vang lên, là

 

đàn tranh! Đàn tranh hoàn toàn áp chế

tiếng piano nhẹ nhàng kia, hơn nữa vào

khoảnh khác đó, đèn chiếu đang rọi trên

người Tống Đào cũng hoàn toàn tối lại.

 

“Sao lại thế này!” Biến cố bất ngờ khiến

Tống Đào hoảng hốt, màn tỏ tình anh ta

thiết kế không có đàn tranh, hơn nữa

tiếng đàn tranh này hoàn toàn nghiền

nát cảnh tượng tốt đẹp mình mới xây

dựng ra!

 

Đàn tranh vang lên và bóng tối chợt xuất

hiện khiến Tống Đào sợ hãi, cũng làm

cho Lâm Ngữ Lam thở phào nhẹ nhõm.

 

Nếu nói tiếng piano khi nãy là dẫn mọi

người vào một thôn xóm tươi đẹp, thì

tiếng đàn tranh cao vút bây giờ là dẫn

người ta đến chiến trường, trước mặt

như có thiên q

đánh hô giết!

 

Tiếng nhạc tràn đầy phong cách Hoa Hạ

 

 

 

này bao trùm cả nhà hát.

 

Khi tiếng đàn tranh cao vút đạt đến một

độ cao nhất định thì bỗng nhiên im bặt.

 

“Hết rồi?”

“Vậy là hết rồi sao?”

 

Tiếng đàn tranh đột nhiên dừng lại khiến

người trong nhà hát đều thấy không đã

ghiền, bọn họ mới vừa bị nó hấp dẫn mà

đã hết rồi, khiến trong lòng mọi người vô

cùng khó chịu.

 

Cũng ngay lúc này, tiếng piano lại vang

lên, rõ ràng không phải cùng một loại

nhạc cụ với đàn tranh, nhưng lại khiến

âm điệu kết hợp hoàn mỹ lại với nhau,

tiếng đàn tròn đầy, êm dịu, đong đầy

tình yêu say đắm.

 

“Đây là… Tiếng Vọng Của Tình Yêu?”

Lâm Ngữ Lam vừa nghe thấy tiếng

 

piano này lập tức vừa ngạc nhiên vừa

 

vui mừng, cũng có nhớ nhung, cô từng

rất thích khúc nhạc này, cũng thích lời

 

của nó.

 

Trong nhà hát, phía sau sân khấu diễn

tấu rộng lớn, bậc thầy Pajif mặc áo đuôi

tôm đang kích động tới thân thể cũng

run rẩy.

 

“Thần! Thần âm nhạc! Trên thế giới này

chỉ có ngài ấy mới có thể kết hợp đàn

tranh của Hoa Hạ và đàn piano lại với

nhau một cách hoàn mỹ như thết”

 

Đèn chiếu vốn mờ tối lại lần nữa sáng

lên, ánh đèn rọi lên trên sân khấu, ở đó

kê một cây đàn dương cầm trắng tinh,

tiếng đàn tươi đẹp đang phát ra từ nó.

 

Có một người đang ngồi trước piano,

anh mặc âu phục màu đen, khuôn mặt

kiên định, đường nét khuôn mặt như dao

khắc, đôi mắt sâu thẳm tựa biển sao,

 

anh ngồi trước đàn dương cầm trắng

tinh, mười ngón tay múa nhanh trên

phím đàn.

 

Sự xuất hiện của người này hấp dẫn ánh

mắt của tất cả mọi người trong nhà hát,

còn màn tỏ tình long trọng của Tống

Đào khi nãy đã bị người ta lựa chọn

quên đi và bỏ sang một bên, giống như

một tên hề trong bóng đêm.

 

“Trời ạ, Ngữ Lam!” Vào khoảnh khắc

nhìn thấy người ngồi trước piano, Milan

theo bản năng lấy tay che miệng, ánh

mắt tràn đầy ngạc nhiên: “Là Trương

Thác! Là anh tai”

 

“Sao… có thể…” Ánh mắt Lâm Ngữ Lam

hơi đờ đẫn nhìn người đàn ông trước

đàn, lúc này Trương Thác mặc âu phục

chỉnh tề, đàn một bài Tiếng Vọng Của

Tình Yêu trên buổi hòa nhạc.

 

Trương Thác cúi đầu, giọng nói trầm

 

khàn thấp thoáng niềm vui vang lên: “Ở

nơi hoang vu vắng vẻ, trong cuộc sống

bị bóng tối bao trùm, năm tháng của

anh cứ lẳng lặng trôi đi như thế, không

có tinh thần, không có linh cảm, không

có nước mắt, không có sinh mệnh, cũng

không có tình yêu. Bây giờ linh hồn đã

bát đầu thức tỉnh, em lại xuất hiện trước

mặt anh lần nữa, như ảo ảnh sớm nở tối

tàn, lại mang vẻ đẹp thánh khiết như

tinh linh.”

 

Tiếng đàn du dương đang nói ra tâm

trạng của Trương Thác vào lúc này, giai

điệu tao nhã khiến người ta say mê,

tiếng nhạc bắt đầu trở nên vui vẻ, anh lại

mở miệng lần nữa.

 

“Trái tim anh bắt đầu vui vẻ đập nhanh,

vì em, tất cả đều được thức tỉnh một lần

nữa, có tinh thần, có linh cảm, có sinh

mệnh, có hy vọng, cũng đã có tình yêu.

Bà xã, cảm ơn sự xuất hiện của em đã

mang đến tương lai cho anh.”

 

Tiếng đàn du dương vương vấn trong

lòng mọi người.

 

Lại một cái đèn chiếu sáng lên rồi rọi tới

chỗ Lâm Ngữ Lam, không chói mắt

giống như khi nấy, ngược lại là ánh sáng

màu da cam khiến người ta cảm thấy

dịu dàng, ấm áp.

 

Trong cả nhà hát, một ngọn đèn màu

trắng rọi lên người Trương Thác, một

ngọn đèn khác rọi lên người Lâm Ngữ

Lam, những nơi còn lại thì tối đen như

mực.

 

Cùng là bày tỏ tình yêu, lại theo hai cách

hoàn toàn khác nhau, so sánh với

Trương Thác, mọi hành động của Tống

Đào lúc trước tựa như một trò chơi trẻ

con, nói theo một cách khác, nó chỉ như

phiến lá xanh làm nền cho bông hoa đỏ

mà thôi.

 

Mười bảo vệ mặc âu phục đi vào trong

 

đám người kéo Tống Đào đứng trước

mặt Lâm Ngữ Lam đi, hoa tươi Tống

Đào cầm trên tay cũng rơi xuống đất.

 

Trương Thác đứng dậy, cùng lúc đó,

tiếng đàn dần nhỏ lại, cả nhà hát trở nên

yên tĩnh một lần nữa, chỉ có một ngọn

đèn pha di chuyển theo bước chân của

Trương Thác.

 

Trương Thác đạp lên hoa tươi Tống Đào

làm rơi, từ từ đi đến chỗ cách Lâm Ngữ

Lam một mét; chỉ đứng yên ở đó; bốn

mắt nhìn nhau, Trương Thác nở nụ cười:

“Bà xã, cảm ơn sự xuất hiện của em, bây

giờ anh có thể ôm em không?”

 

Lâm Ngữ Lam nhìn người đàn ông trước

mặt, ước ao của mình năm đó đã được

anh thực hiện, dưới cảnh tượng này,

Lâm Ngữ Lam vô thức gật đầu, sau đó,

cô lập tức cảm nhận được sự ấm áp ôm

trọn lấy mình.

Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Chương 28 Tiếng Vọng Của Tình Yêu. “Ngữ Lam, em có biết không?” Giọng nóicủa Tống Đào vang lên rõ ràng trongnhà hát, anh ta đã đeo sẵn tai nghe cómic, để tất cả mọi người có thể nghethấy giọng nói trầm giàu tình cảm củamình: “Chúng ta quen nhau đến bây giờcũng đã năm năm rồi, từ ánh mắt đầutiên nhìn thấy em, em đã ở trong tim anhchưa từng rời đi, em thiêng liêng tựanhư thiên sứ, mang lại ánh sáng choanh, anh vô số lần tưởng tượng tới thờigian ở bên em, anh biết, điều anh làmhôm nay vô cùng thất lễ,nhưng anhkhông thể khống chế được mình, anhnôn nóng muốn bày tỏ tình yêu củamình với em, hôm nay, dưới sự chứngkiến của mọi người, anh muốn nói vớitất cả mọi người, anh yêu eml” Tống Đào vừa dứt lời đã có một giọngnữ trong trẻo vội vã vang lên. “Gả cho anh ấy!” Giọng nói này như một mồi lửa nháymắt đốt cháy bầu không khí trong nhàhát. “Gả cho anh ấy:“Gả cho anh ấy!” Nghe âm thanh liên tiếp vang lên trongnhà hát, mắt Tống Đào cười cười vì thựchiện được mục đích, mà người nữ nóimấy chữ “gả cho anh ấy” đầu tiên cũngcười nhạt một tiếng rồi lùi vào trongđám người, cũng không lên tiếng nữa. Lâm Ngữ Lam khó chịu ra mặt nhìnxung quanh, cô thật sự không ngờ TốngĐào sẽ làm ra trò này, âm thanh liên tụcvang lên của đám người khiến cô vôcùng khó chịu. Tống Đào nhìn người phụ nữ hoàn mỹđến không có chút khuyết điểm trướcmặt, hôm nay, là mình đặc biệt chuẩn bị để tỏ tình, anh ta mời học trò của bậcthầy Pajif diễn tấu cho mình, mời vô sốngười đến nói gả cho anh ta giúp mình.Hôm nay, anh ta nhất định phải khiếnmàn tỏ tình hoàn mỹ này chiếm đầu đềcủa thành phố Ngân Châu vào ngày mai,thậm chí anh ta đã có thể nghĩ đến trêntin tức ngày mai viết cái gì rồi. Chủ tịch của Lâm Thị đã kết hôn lại cóquan hệ mờ ám với một người đàn ôngkhác ở buổi hòa nhạc, người đàn ông kiacòn tiến hành màn tỏ tình long trọng vớiChủ tịch của Tập đoàn Lâm Thị. Tin tức này vừa tung ra, Tống Đào chắcchắn Lâm Thị sẽ bị tin tức bên lề nàylàm ảnh hưởng, mà mình cũng có thể lợidụng cơ hội lấy được thứ mình muốn. Vào lúc Tống Đào nắm chắc phần thắngvà Lâm Ngữ Lam nổi giận đùng đùngchuẩn bị rời đi, một âm thanh hào hùng,lanh lảnh cao vút đột nhiên vang lên, là đàn tranh! Đàn tranh hoàn toàn áp chếtiếng piano nhẹ nhàng kia, hơn nữa vàokhoảnh khác đó, đèn chiếu đang rọi trênngười Tống Đào cũng hoàn toàn tối lại. “Sao lại thế này!” Biến cố bất ngờ khiếnTống Đào hoảng hốt, màn tỏ tình anh tathiết kế không có đàn tranh, hơn nữatiếng đàn tranh này hoàn toàn nghiềnnát cảnh tượng tốt đẹp mình mới xâydựng ra! Đàn tranh vang lên và bóng tối chợt xuấthiện khiến Tống Đào sợ hãi, cũng làmcho Lâm Ngữ Lam thở phào nhẹ nhõm. Nếu nói tiếng piano khi nãy là dẫn mọingười vào một thôn xóm tươi đẹp, thìtiếng đàn tranh cao vút bây giờ là dẫnngười ta đến chiến trường, trước mặtnhư có thiên qđánh hô giết! Tiếng nhạc tràn đầy phong cách Hoa Hạ   này bao trùm cả nhà hát. Khi tiếng đàn tranh cao vút đạt đến mộtđộ cao nhất định thì bỗng nhiên im bặt. “Hết rồi?”“Vậy là hết rồi sao?” Tiếng đàn tranh đột nhiên dừng lại khiếnngười trong nhà hát đều thấy không đãghiền, bọn họ mới vừa bị nó hấp dẫn màđã hết rồi, khiến trong lòng mọi người vôcùng khó chịu. Cũng ngay lúc này, tiếng piano lại vanglên, rõ ràng không phải cùng một loạinhạc cụ với đàn tranh, nhưng lại khiếnâm điệu kết hợp hoàn mỹ lại với nhau,tiếng đàn tròn đầy, êm dịu, đong đầytình yêu say đắm. “Đây là… Tiếng Vọng Của Tình Yêu?”Lâm Ngữ Lam vừa nghe thấy tiếng piano này lập tức vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, cũng có nhớ nhung, cô từngrất thích khúc nhạc này, cũng thích lời của nó. Trong nhà hát, phía sau sân khấu diễntấu rộng lớn, bậc thầy Pajif mặc áo đuôitôm đang kích động tới thân thể cũngrun rẩy. “Thần! Thần âm nhạc! Trên thế giới nàychỉ có ngài ấy mới có thể kết hợp đàntranh của Hoa Hạ và đàn piano lại vớinhau một cách hoàn mỹ như thết” Đèn chiếu vốn mờ tối lại lần nữa sánglên, ánh đèn rọi lên trên sân khấu, ở đókê một cây đàn dương cầm trắng tinh,tiếng đàn tươi đẹp đang phát ra từ nó. Có một người đang ngồi trước piano,anh mặc âu phục màu đen, khuôn mặtkiên định, đường nét khuôn mặt như daokhắc, đôi mắt sâu thẳm tựa biển sao, anh ngồi trước đàn dương cầm trắngtinh, mười ngón tay múa nhanh trênphím đàn. Sự xuất hiện của người này hấp dẫn ánhmắt của tất cả mọi người trong nhà hát,còn màn tỏ tình long trọng của TốngĐào khi nãy đã bị người ta lựa chọnquên đi và bỏ sang một bên, giống nhưmột tên hề trong bóng đêm. “Trời ạ, Ngữ Lam!” Vào khoảnh khắcnhìn thấy người ngồi trước piano, Milantheo bản năng lấy tay che miệng, ánhmắt tràn đầy ngạc nhiên: “Là TrươngThác! Là anh tai” “Sao… có thể…” Ánh mắt Lâm Ngữ Lamhơi đờ đẫn nhìn người đàn ông trướcđàn, lúc này Trương Thác mặc âu phụcchỉnh tề, đàn một bài Tiếng Vọng CủaTình Yêu trên buổi hòa nhạc. Trương Thác cúi đầu, giọng nói trầm khàn thấp thoáng niềm vui vang lên: “Ởnơi hoang vu vắng vẻ, trong cuộc sốngbị bóng tối bao trùm, năm tháng củaanh cứ lẳng lặng trôi đi như thế, khôngcó tinh thần, không có linh cảm, khôngcó nước mắt, không có sinh mệnh, cũngkhông có tình yêu. Bây giờ linh hồn đãbát đầu thức tỉnh, em lại xuất hiện trướcmặt anh lần nữa, như ảo ảnh sớm nở tốitàn, lại mang vẻ đẹp thánh khiết nhưtinh linh.” Tiếng đàn du dương đang nói ra tâmtrạng của Trương Thác vào lúc này, giaiđiệu tao nhã khiến người ta say mê,tiếng nhạc bắt đầu trở nên vui vẻ, anh lạimở miệng lần nữa. “Trái tim anh bắt đầu vui vẻ đập nhanh,vì em, tất cả đều được thức tỉnh một lầnnữa, có tinh thần, có linh cảm, có sinhmệnh, có hy vọng, cũng đã có tình yêu.Bà xã, cảm ơn sự xuất hiện của em đãmang đến tương lai cho anh.” Tiếng đàn du dương vương vấn tronglòng mọi người. Lại một cái đèn chiếu sáng lên rồi rọi tớichỗ Lâm Ngữ Lam, không chói mắtgiống như khi nấy, ngược lại là ánh sángmàu da cam khiến người ta cảm thấydịu dàng, ấm áp. Trong cả nhà hát, một ngọn đèn màutrắng rọi lên người Trương Thác, mộtngọn đèn khác rọi lên người Lâm NgữLam, những nơi còn lại thì tối đen nhưmực. Cùng là bày tỏ tình yêu, lại theo hai cáchhoàn toàn khác nhau, so sánh vớiTrương Thác, mọi hành động của TốngĐào lúc trước tựa như một trò chơi trẻcon, nói theo một cách khác, nó chỉ nhưphiến lá xanh làm nền cho bông hoa đỏmà thôi. Mười bảo vệ mặc âu phục đi vào trong đám người kéo Tống Đào đứng trướcmặt Lâm Ngữ Lam đi, hoa tươi TốngĐào cầm trên tay cũng rơi xuống đất. Trương Thác đứng dậy, cùng lúc đó,tiếng đàn dần nhỏ lại, cả nhà hát trở nênyên tĩnh một lần nữa, chỉ có một ngọnđèn pha di chuyển theo bước chân củaTrương Thác. Trương Thác đạp lên hoa tươi Tống Đàolàm rơi, từ từ đi đến chỗ cách Lâm NgữLam một mét; chỉ đứng yên ở đó; bốnmắt nhìn nhau, Trương Thác nở nụ cười:“Bà xã, cảm ơn sự xuất hiện của em, bâygiờ anh có thể ôm em không?” Lâm Ngữ Lam nhìn người đàn ông trướcmặt, ước ao của mình năm đó đã đượcanh thực hiện, dưới cảnh tượng này,Lâm Ngữ Lam vô thức gật đầu, sau đó,cô lập tức cảm nhận được sự ấm áp ômtrọn lấy mình.

Chương 28