Tái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân…

Chương 29

Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Chương 29 Lá cây làm nền cho hoa tươi Trương Thác ôm chặt lấy Lâm Ngữ Lam,nói nhỏ bên tai cô: “Chủ tịch Lâm, thếnào, biểu hiện của tôi lần này được chứ?Tôi đã bát đầu luyện tập từ tối hôm quađấy, hôm nay tốn không ít công sứcngười ta mới đồng ý cho tôi lên sânkhấu đấy.” “Hừ!” Lâm Ngữ Lam bừng tỉnh đẩyTrương Thác ra, đúng lúc nhìn thấyTrương Thác không ngừng chớp mắt vớimình, tức giận nói: “Được rồi, mau ngồiXuống nghe nhạc đi, vé cũng mua xongcho anh rồi mà mãi không thấy anh đến. “Hì hì.”” Trương Thác cười lấy lòng, thầmthở phào nhẹ nhõm, xem ra lần nàymình không gặp nguy hiểm rồi. Milan ở một bên nhìn vẻ mặt củaTrương Thác, cơn giận trong lòng lậptức dâng lên, người này đúng là biếtdiễn mà! Nhưng trình độ về mặt âm nhạc của anh thật sự rất cao siêu, xemra vấn đề bình thường đã không thể làmkhó anh, phải tìm một vài thủ đoạn vạchtrần anh mới được! Tống Đào ngồi ở chỗ cách Lâm NgữLam không xa, khuôn mặt đỏ như ganheo, cảnh tượng anh ta chuẩn bị cẩnthận không ngờ bị người ta phá hỏngnhư vậy, đó chính là chồng của LâmNgữ Lam đúng không! Nếu không cóanh ta, ngày mai chắc chắn đầu đề củaNgân Ghâu sẽ là tin tức liên quan đếncuộc sống riêng tư của Chủ tịch LâmThị! Cổ phiếu của Lâm Thị cũng sẽ bịảnh hưởng, nhưng đều tại anh ta! Mọithứ đều uổng phí cả rồi! “Ô kìa, khi nãy thấy dáng vẻ của anh còncho rằng là bạch mã hoàng tử gì đó, thìra người ta có chồng rồi, người thứ bachen chân vào như anh đúng là khôngtự mình hiểu mình, nhìn xem cáchchồng người ta bày tỏ tình yêu rồi nhìn lại cách tỏ tình khiến người ta chán ghétcủa anh đi, đúng là ghê tởm!” Một cô gáingồi sau lưng Tống Đào tỏ vẻ khinh bỉ. Tống Đào trừng cô gái kia, nhưng lạikhông nói nên lời, hôm nay mình thật sựmất hết mặt mũi rồi. Sau khi đợi được Trương Thác, cuốicùng bậc thầy Pajif cũng tập trung vàobiểu diễn, hơn nữa vì để biểu hiện tốthơn trước mặt Trương Thác, Pajif có thểnói là đã sử dụng hết kỹ năng của mìnhđể lại ấn tượng tốt cho vị thần âm nhạctrong lòng. Giai điệu tươi đẹp, kỹ xảo muôn màu,mọi người nghe vào đều cảm thấy thỏamãn. Trong sự lưu luyến của mọi người, buổihòa nhạc của bậc thầy Pajif bước vàohồi kết, hai cô gái Lâm Ngữ Lam vàMilan còn đắm chìm trong tiếng piano tao nhã không thể thoát ra được. “Haiz, Ngữ Lam, mình thật muốn có đĩathan có chữ ký tay của bậc thầy Pajif.”Milan lưu luyến nhìn lên sân khấu biểudiễn đã chìm trong bóng tối, trong mắttràn đầy khát khao. “Bỏ đi” Lâm Ngữ Lam lắc đầu, trongmắt cũng có khát khao, nhưng nhiềuhơn chính là thất vọng: “Nhưng trướcgiờ chưa từng nghe nói ai có đĩa nhạcđược bậc thầy Pajif tự tay ký tên lên cả” Khi hai cô gái khátkhấu phía sau, Trương Thác cười hì hì,lấy ra hai cái đĩa màu đen từ trong áo âuphục: “Tặng cho hai người, tôi vừa gặpđược bậc thầy Pajif ở hậu trường, anh tatặng tôi hai cái, là đĩa có chữ ký tay củaanh ta đấy” “Thật… thật sao?” Trong mắt Lâm NgữLam lóe lên sự vui mừng, từ rất nhiều năm trước cô đã mong có được một cáiđĩa nhạc như thế rồi. “Đương nhiên, có muốn không?” TrươngThác quơ đĩa nhạc trong tay. “Muốn, đương nhiên là muốn.” Lâm NgữLam vội vã cầm lấy đĩa nhạc từ trong tayTrương Thác, để trong tay mình chậmrãi vuốt ve, nhìn thấy chữ ký tiếng Anhbên trên, trong mắt ngập vui mừng, vôthức nói: “Trương Thác, cái này xem như†ôi mua lại, baø nhiêu tiền anh nói đi.” “Cái này vốn là tặng cho hai người, nóichuyện tiền bạc cái gì, nhận lấy đi.”Trương Thác không quan tâm phất tay. Lâm Ngữ Lam cũng nhận ra vấn đềtrong lời nói của mình, cho Trương Thácmột ánh mắt vô cùng xin lỗi. Milan thì không nghĩ nhiều như vậy, vuivẻ nhận lấy đĩa nhạc, ánh mắt nhìn đĩa năm trước cô đã mong có được một cáiđĩa nhạc như thế rồi. “Đương nhiên, có muốn không?” TrươngThác quơ đĩa nhạc trong tay. “Muốn, đương nhiên là muốn.” Lâm NgữLam vội vã cầm lấy đĩa nhạc từ trong tayTrương Thác, để trong tay mình chậmrãi vuốt ve, nhìn thấy chữ ký tiếng Anhbên trên, trong mắt ngập vui mừng, vôthức nói: “Trương Thác, cái này xem như†ôi mua lại, baø nhiêu tiền anh nói đi.” “Cái này vốn là tặng cho hai người, nóichuyện tiền bạc cái gì, nhận lấy đi.”Trương Thác không quan tâm phất tay. Lâm Ngữ Lam cũng nhận ra vấn đềtrong lời nói của mình, cho Trương Thácmột ánh mắt vô cùng xin lỗi. Milan thì không nghĩ nhiều như vậy, vuivẻ nhận lấy đĩa nhạc, ánh mắt nhìn đĩa nhạc như đang nhìn người yêu củamình, miệng lầm bầm: “Trương Thác,không tệ đấy, sao anh làm được vậy,không thể nào có chuyện xin bậc thầyPajif rồi ngài ấy cho anh luôn đượcchứ?” Người nói vô tình, người nghe hữu ý, lờinói của Milan khiến tâm trạng đang vuimừng của Lâm Ngữ Lam chợt căngthẳng! Đúng vậy, sao anh lấy được thế, bậcthầy Pajif sẽ không dễ dàng tặng đĩanhạc đã ký tên của mình lên cho ngườita như vậy được, anh có thể lấy được haicái đĩa này chắc chắn đã tốn không ítcông sức. Thêm cả màn diễn của anhkhi nãy nữa, tuy anh không nói, nhưngcó thể cho anh thời gian đàn một khúcnhạc trên buổi hòa nhạc của bậc thầyPajif, anh đã phải nhờ vả bao nhiêungười? Âm sắc của khúc nhạc khi nãymượt mà tròn đầy, anh đã vì mình mà luyện tập suốt cả đêm sao? Nghĩ đến những điều này, Lâm Ngữ Lamcàng thấy có lỗi hơn, mình chỉ vì muốnhãnh diện một lúc mà khiến anh tốnnhiều công sức như vậy. Lâm Ngữ Lam nhìn người đàn ông trướcmặt, cô nhìn thấy Trương Thác đangkhông ngừng nháy mắt với mình, trongkhoảnh khắc đó, cô đột nhiên cảm thấy,dường như người đàn ông này… cũngkhông tệ lãm? Cùng lúc đó, phía sau sân khấu của nhàhát. Pajif mặc áo đuôi tôm đang trông mongnhìn thanh niên đẹp trai, giọng điệu cẩnthận thăm dò: “Anh này, tôi còn có thểgặp lại vị đại nhân kia lần nữa không?Nếu thầy của tôi biết, chắc chắn ông ấysẽ vui vẻ vì tôi.”   “Nghĩ gì vậy?” Chàng trai anh tuấn trợntrắng mắt: “Hôm nay lão đại có thể nhậnhai cái đĩa của anh cũng đủ để anh kiêungạo cả đời rồi, mau trở về báo tin vuicho thầy anh đi.” “Đúng! Đúng!” Pajif liên tục gật đầu,giọng nói cũng hơi hưng phấn, anh ta rấthiểu, trên thế giới này có rất nhiều ngườimuốn tặng quà cho vị đại nhân kia,nhưng gần như không ai có vinh dựđược vị đại nhân kịa nhận lấy, mình hômnay đúng là vận may’tu tám kiếp mới đổiđược. Kết thúc buổi hòa nhạc, ba ngườiTrương Thác ra khỏi nhà hát, có lẽ vìLâm Ngữ Lam cảm thấy hơi thiếu nợTrương Thác, hoặc là vì hai cái đĩa này,lần đầu tiên cô chính thức mời TrươngThác cùng ăn một bữa cơm, điều nàykhiến Trương Thác cực kỳ vui vẻ, liêntục gật đầu, giống như sợ Lâm Ngữ Lamđổi ý vậy. Sau khi ba người lái xe rời đi, Tống Đàovẻ mặt âm u đứng ở cổng nhà hát, đưamắt nhìn chằm chằm chiếc xe chạy đitrước mặt. Đợi khi tận mắt nhìn thấy ba ngườiTrương Thác đi rồi, Tống Đào mới đi vềphía bãi đỗ xe, lái xe chạy nhanh đi. Trấn nhỏ Hồ Thiên Nga của thành phốNgân Châu, đây là khu nhà ở nổi tiếngngang ngửa Tái Thượng Thủy Hương, cóthể mua nhà ở đây thì trên người nhấtđịnh phải có mấy triệu: Tống Đào lái xe vào trong tiểu khu, dừnglại trước một ngôi biệt thự, anh ta nhìnbiệt thự ngoài cửa sổ xe, đợi đúng nămphút mới mở cửa bước xuống, gõ vangcửa lớn của biệt thự. Một cô bảo mẫu trẻ tuổi trang điểm xinhđẹp mở cửa, nhìn thấy Tống Đào thì cúiđầu nhỏ giọng nói: “Cậu Tống, cậu Vương bảo anh đi thẳng lên lầu.” “Cảm ơn” Tống Đào gật đầu, sau khibước vào phòng khách thì đi lên lầu haicủa ngôi biệt thự.

Chương 29 Lá cây làm nền cho hoa tươi

 

Trương Thác ôm chặt lấy Lâm Ngữ Lam,

nói nhỏ bên tai cô: “Chủ tịch Lâm, thế

nào, biểu hiện của tôi lần này được chứ?

Tôi đã bát đầu luyện tập từ tối hôm qua

đấy, hôm nay tốn không ít công sức

người ta mới đồng ý cho tôi lên sân

khấu đấy.”

 

“Hừ!” Lâm Ngữ Lam bừng tỉnh đẩy

Trương Thác ra, đúng lúc nhìn thấy

Trương Thác không ngừng chớp mắt với

mình, tức giận nói: “Được rồi, mau ngồi

Xuống nghe nhạc đi, vé cũng mua xong

cho anh rồi mà mãi không thấy anh

 

đến.

 

“Hì hì.”” Trương Thác cười lấy lòng, thầm

thở phào nhẹ nhõm, xem ra lần này

mình không gặp nguy hiểm rồi.

 

Milan ở một bên nhìn vẻ mặt của

Trương Thác, cơn giận trong lòng lập

tức dâng lên, người này đúng là biết

diễn mà! Nhưng trình độ về mặt âm

 

nhạc của anh thật sự rất cao siêu, xem

ra vấn đề bình thường đã không thể làm

khó anh, phải tìm một vài thủ đoạn vạch

trần anh mới được!

 

Tống Đào ngồi ở chỗ cách Lâm Ngữ

Lam không xa, khuôn mặt đỏ như gan

heo, cảnh tượng anh ta chuẩn bị cẩn

thận không ngờ bị người ta phá hỏng

như vậy, đó chính là chồng của Lâm

Ngữ Lam đúng không! Nếu không có

anh ta, ngày mai chắc chắn đầu đề của

Ngân Ghâu sẽ là tin tức liên quan đến

cuộc sống riêng tư của Chủ tịch Lâm

Thị! Cổ phiếu của Lâm Thị cũng sẽ bị

ảnh hưởng, nhưng đều tại anh ta! Mọi

thứ đều uổng phí cả rồi!

 

“Ô kìa, khi nãy thấy dáng vẻ của anh còn

cho rằng là bạch mã hoàng tử gì đó, thì

ra người ta có chồng rồi, người thứ ba

chen chân vào như anh đúng là không

tự mình hiểu mình, nhìn xem cách

chồng người ta bày tỏ tình yêu rồi nhìn

 

lại cách tỏ tình khiến người ta chán ghét

của anh đi, đúng là ghê tởm!” Một cô gái

ngồi sau lưng Tống Đào tỏ vẻ khinh bỉ.

 

Tống Đào trừng cô gái kia, nhưng lại

không nói nên lời, hôm nay mình thật sự

mất hết mặt mũi rồi.

 

Sau khi đợi được Trương Thác, cuối

cùng bậc thầy Pajif cũng tập trung vào

biểu diễn, hơn nữa vì để biểu hiện tốt

hơn trước mặt Trương Thác, Pajif có thể

nói là đã sử dụng hết kỹ năng của mình

để lại ấn tượng tốt cho vị thần âm nhạc

trong lòng.

 

Giai điệu tươi đẹp, kỹ xảo muôn màu,

mọi người nghe vào đều cảm thấy thỏa

mãn.

 

Trong sự lưu luyến của mọi người, buổi

hòa nhạc của bậc thầy Pajif bước vào

hồi kết, hai cô gái Lâm Ngữ Lam và

Milan còn đắm chìm trong tiếng piano

 

tao nhã không thể thoát ra được.

 

“Haiz, Ngữ Lam, mình thật muốn có đĩa

than có chữ ký tay của bậc thầy Pajif.”

Milan lưu luyến nhìn lên sân khấu biểu

diễn đã chìm trong bóng tối, trong mắt

tràn đầy khát khao.

 

“Bỏ đi” Lâm Ngữ Lam lắc đầu, trong

mắt cũng có khát khao, nhưng nhiều

hơn chính là thất vọng: “Nhưng trước

giờ chưa từng nghe nói ai có đĩa nhạc

được bậc thầy Pajif tự tay ký tên lên cả”

 

Khi hai cô gái khát

khấu phía sau, Trương Thác cười hì hì,

lấy ra hai cái đĩa màu đen từ trong áo âu

phục: “Tặng cho hai người, tôi vừa gặp

được bậc thầy Pajif ở hậu trường, anh ta

tặng tôi hai cái, là đĩa có chữ ký tay của

anh ta đấy”

 

“Thật… thật sao?” Trong mắt Lâm Ngữ

Lam lóe lên sự vui mừng, từ rất nhiều

 

năm trước cô đã mong có được một cái

đĩa nhạc như thế rồi.

 

“Đương nhiên, có muốn không?” Trương

Thác quơ đĩa nhạc trong tay.

 

“Muốn, đương nhiên là muốn.” Lâm Ngữ

Lam vội vã cầm lấy đĩa nhạc từ trong tay

Trương Thác, để trong tay mình chậm

rãi vuốt ve, nhìn thấy chữ ký tiếng Anh

bên trên, trong mắt ngập vui mừng, vô

thức nói: “Trương Thác, cái này xem như

†ôi mua lại, baø nhiêu tiền anh nói đi.”

 

“Cái này vốn là tặng cho hai người, nói

chuyện tiền bạc cái gì, nhận lấy đi.”

Trương Thác không quan tâm phất tay.

 

Lâm Ngữ Lam cũng nhận ra vấn đề

trong lời nói của mình, cho Trương Thác

một ánh mắt vô cùng xin lỗi.

 

Milan thì không nghĩ nhiều như vậy, vui

vẻ nhận lấy đĩa nhạc, ánh mắt nhìn đĩa

 

năm trước cô đã mong có được một cái

đĩa nhạc như thế rồi.

 

“Đương nhiên, có muốn không?” Trương

Thác quơ đĩa nhạc trong tay.

 

“Muốn, đương nhiên là muốn.” Lâm Ngữ

Lam vội vã cầm lấy đĩa nhạc từ trong tay

Trương Thác, để trong tay mình chậm

rãi vuốt ve, nhìn thấy chữ ký tiếng Anh

bên trên, trong mắt ngập vui mừng, vô

thức nói: “Trương Thác, cái này xem như

†ôi mua lại, baø nhiêu tiền anh nói đi.”

 

“Cái này vốn là tặng cho hai người, nói

chuyện tiền bạc cái gì, nhận lấy đi.”

Trương Thác không quan tâm phất tay.

 

Lâm Ngữ Lam cũng nhận ra vấn đề

trong lời nói của mình, cho Trương Thác

một ánh mắt vô cùng xin lỗi.

 

Milan thì không nghĩ nhiều như vậy, vui

vẻ nhận lấy đĩa nhạc, ánh mắt nhìn đĩa

 

nhạc như đang nhìn người yêu của

mình, miệng lầm bầm: “Trương Thác,

không tệ đấy, sao anh làm được vậy,

không thể nào có chuyện xin bậc thầy

Pajif rồi ngài ấy cho anh luôn được

chứ?”

 

Người nói vô tình, người nghe hữu ý, lời

nói của Milan khiến tâm trạng đang vui

mừng của Lâm Ngữ Lam chợt căng

thẳng!

 

Đúng vậy, sao anh lấy được thế, bậc

thầy Pajif sẽ không dễ dàng tặng đĩa

nhạc đã ký tên của mình lên cho người

ta như vậy được, anh có thể lấy được hai

cái đĩa này chắc chắn đã tốn không ít

công sức. Thêm cả màn diễn của anh

khi nãy nữa, tuy anh không nói, nhưng

có thể cho anh thời gian đàn một khúc

nhạc trên buổi hòa nhạc của bậc thầy

Pajif, anh đã phải nhờ vả bao nhiêu

người? Âm sắc của khúc nhạc khi nãy

mượt mà tròn đầy, anh đã vì mình mà

 

luyện tập suốt cả đêm sao?

 

Nghĩ đến những điều này, Lâm Ngữ Lam

càng thấy có lỗi hơn, mình chỉ vì muốn

hãnh diện một lúc mà khiến anh tốn

nhiều công sức như vậy.

 

Lâm Ngữ Lam nhìn người đàn ông trước

mặt, cô nhìn thấy Trương Thác đang

không ngừng nháy mắt với mình, trong

khoảnh khắc đó, cô đột nhiên cảm thấy,

dường như người đàn ông này… cũng

không tệ lãm?

 

Cùng lúc đó, phía sau sân khấu của nhà

hát.

 

Pajif mặc áo đuôi tôm đang trông mong

nhìn thanh niên đẹp trai, giọng điệu cẩn

thận thăm dò: “Anh này, tôi còn có thể

gặp lại vị đại nhân kia lần nữa không?

Nếu thầy của tôi biết, chắc chắn ông ấy

sẽ vui vẻ vì tôi.”

 

 

 

“Nghĩ gì vậy?” Chàng trai anh tuấn trợn

trắng mắt: “Hôm nay lão đại có thể nhận

hai cái đĩa của anh cũng đủ để anh kiêu

ngạo cả đời rồi, mau trở về báo tin vui

cho thầy anh đi.”

 

“Đúng! Đúng!” Pajif liên tục gật đầu,

giọng nói cũng hơi hưng phấn, anh ta rất

hiểu, trên thế giới này có rất nhiều người

muốn tặng quà cho vị đại nhân kia,

nhưng gần như không ai có vinh dự

được vị đại nhân kịa nhận lấy, mình hôm

nay đúng là vận may’tu tám kiếp mới đổi

được.

 

Kết thúc buổi hòa nhạc, ba người

Trương Thác ra khỏi nhà hát, có lẽ vì

Lâm Ngữ Lam cảm thấy hơi thiếu nợ

Trương Thác, hoặc là vì hai cái đĩa này,

lần đầu tiên cô chính thức mời Trương

Thác cùng ăn một bữa cơm, điều này

khiến Trương Thác cực kỳ vui vẻ, liên

tục gật đầu, giống như sợ Lâm Ngữ Lam

đổi ý vậy.

 

Sau khi ba người lái xe rời đi, Tống Đào

vẻ mặt âm u đứng ở cổng nhà hát, đưa

mắt nhìn chằm chằm chiếc xe chạy đi

trước mặt.

 

Đợi khi tận mắt nhìn thấy ba người

Trương Thác đi rồi, Tống Đào mới đi về

phía bãi đỗ xe, lái xe chạy nhanh đi.

 

Trấn nhỏ Hồ Thiên Nga của thành phố

Ngân Châu, đây là khu nhà ở nổi tiếng

ngang ngửa Tái Thượng Thủy Hương, có

thể mua nhà ở đây thì trên người nhất

định phải có mấy triệu:

 

Tống Đào lái xe vào trong tiểu khu, dừng

lại trước một ngôi biệt thự, anh ta nhìn

biệt thự ngoài cửa sổ xe, đợi đúng năm

phút mới mở cửa bước xuống, gõ vang

cửa lớn của biệt thự.

 

Một cô bảo mẫu trẻ tuổi trang điểm xinh

đẹp mở cửa, nhìn thấy Tống Đào thì cúi

đầu nhỏ giọng nói: “Cậu Tống, cậu

 

Vương bảo anh đi thẳng lên lầu.”

 

“Cảm ơn” Tống Đào gật đầu, sau khi

bước vào phòng khách thì đi lên lầu hai

của ngôi biệt thự.

Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Chương 29 Lá cây làm nền cho hoa tươi Trương Thác ôm chặt lấy Lâm Ngữ Lam,nói nhỏ bên tai cô: “Chủ tịch Lâm, thếnào, biểu hiện của tôi lần này được chứ?Tôi đã bát đầu luyện tập từ tối hôm quađấy, hôm nay tốn không ít công sứcngười ta mới đồng ý cho tôi lên sânkhấu đấy.” “Hừ!” Lâm Ngữ Lam bừng tỉnh đẩyTrương Thác ra, đúng lúc nhìn thấyTrương Thác không ngừng chớp mắt vớimình, tức giận nói: “Được rồi, mau ngồiXuống nghe nhạc đi, vé cũng mua xongcho anh rồi mà mãi không thấy anh đến. “Hì hì.”” Trương Thác cười lấy lòng, thầmthở phào nhẹ nhõm, xem ra lần nàymình không gặp nguy hiểm rồi. Milan ở một bên nhìn vẻ mặt củaTrương Thác, cơn giận trong lòng lậptức dâng lên, người này đúng là biếtdiễn mà! Nhưng trình độ về mặt âm nhạc của anh thật sự rất cao siêu, xemra vấn đề bình thường đã không thể làmkhó anh, phải tìm một vài thủ đoạn vạchtrần anh mới được! Tống Đào ngồi ở chỗ cách Lâm NgữLam không xa, khuôn mặt đỏ như ganheo, cảnh tượng anh ta chuẩn bị cẩnthận không ngờ bị người ta phá hỏngnhư vậy, đó chính là chồng của LâmNgữ Lam đúng không! Nếu không cóanh ta, ngày mai chắc chắn đầu đề củaNgân Ghâu sẽ là tin tức liên quan đếncuộc sống riêng tư của Chủ tịch LâmThị! Cổ phiếu của Lâm Thị cũng sẽ bịảnh hưởng, nhưng đều tại anh ta! Mọithứ đều uổng phí cả rồi! “Ô kìa, khi nãy thấy dáng vẻ của anh còncho rằng là bạch mã hoàng tử gì đó, thìra người ta có chồng rồi, người thứ bachen chân vào như anh đúng là khôngtự mình hiểu mình, nhìn xem cáchchồng người ta bày tỏ tình yêu rồi nhìn lại cách tỏ tình khiến người ta chán ghétcủa anh đi, đúng là ghê tởm!” Một cô gáingồi sau lưng Tống Đào tỏ vẻ khinh bỉ. Tống Đào trừng cô gái kia, nhưng lạikhông nói nên lời, hôm nay mình thật sựmất hết mặt mũi rồi. Sau khi đợi được Trương Thác, cuốicùng bậc thầy Pajif cũng tập trung vàobiểu diễn, hơn nữa vì để biểu hiện tốthơn trước mặt Trương Thác, Pajif có thểnói là đã sử dụng hết kỹ năng của mìnhđể lại ấn tượng tốt cho vị thần âm nhạctrong lòng. Giai điệu tươi đẹp, kỹ xảo muôn màu,mọi người nghe vào đều cảm thấy thỏamãn. Trong sự lưu luyến của mọi người, buổihòa nhạc của bậc thầy Pajif bước vàohồi kết, hai cô gái Lâm Ngữ Lam vàMilan còn đắm chìm trong tiếng piano tao nhã không thể thoát ra được. “Haiz, Ngữ Lam, mình thật muốn có đĩathan có chữ ký tay của bậc thầy Pajif.”Milan lưu luyến nhìn lên sân khấu biểudiễn đã chìm trong bóng tối, trong mắttràn đầy khát khao. “Bỏ đi” Lâm Ngữ Lam lắc đầu, trongmắt cũng có khát khao, nhưng nhiềuhơn chính là thất vọng: “Nhưng trướcgiờ chưa từng nghe nói ai có đĩa nhạcđược bậc thầy Pajif tự tay ký tên lên cả” Khi hai cô gái khátkhấu phía sau, Trương Thác cười hì hì,lấy ra hai cái đĩa màu đen từ trong áo âuphục: “Tặng cho hai người, tôi vừa gặpđược bậc thầy Pajif ở hậu trường, anh tatặng tôi hai cái, là đĩa có chữ ký tay củaanh ta đấy” “Thật… thật sao?” Trong mắt Lâm NgữLam lóe lên sự vui mừng, từ rất nhiều năm trước cô đã mong có được một cáiđĩa nhạc như thế rồi. “Đương nhiên, có muốn không?” TrươngThác quơ đĩa nhạc trong tay. “Muốn, đương nhiên là muốn.” Lâm NgữLam vội vã cầm lấy đĩa nhạc từ trong tayTrương Thác, để trong tay mình chậmrãi vuốt ve, nhìn thấy chữ ký tiếng Anhbên trên, trong mắt ngập vui mừng, vôthức nói: “Trương Thác, cái này xem như†ôi mua lại, baø nhiêu tiền anh nói đi.” “Cái này vốn là tặng cho hai người, nóichuyện tiền bạc cái gì, nhận lấy đi.”Trương Thác không quan tâm phất tay. Lâm Ngữ Lam cũng nhận ra vấn đềtrong lời nói của mình, cho Trương Thácmột ánh mắt vô cùng xin lỗi. Milan thì không nghĩ nhiều như vậy, vuivẻ nhận lấy đĩa nhạc, ánh mắt nhìn đĩa năm trước cô đã mong có được một cáiđĩa nhạc như thế rồi. “Đương nhiên, có muốn không?” TrươngThác quơ đĩa nhạc trong tay. “Muốn, đương nhiên là muốn.” Lâm NgữLam vội vã cầm lấy đĩa nhạc từ trong tayTrương Thác, để trong tay mình chậmrãi vuốt ve, nhìn thấy chữ ký tiếng Anhbên trên, trong mắt ngập vui mừng, vôthức nói: “Trương Thác, cái này xem như†ôi mua lại, baø nhiêu tiền anh nói đi.” “Cái này vốn là tặng cho hai người, nóichuyện tiền bạc cái gì, nhận lấy đi.”Trương Thác không quan tâm phất tay. Lâm Ngữ Lam cũng nhận ra vấn đềtrong lời nói của mình, cho Trương Thácmột ánh mắt vô cùng xin lỗi. Milan thì không nghĩ nhiều như vậy, vuivẻ nhận lấy đĩa nhạc, ánh mắt nhìn đĩa nhạc như đang nhìn người yêu củamình, miệng lầm bầm: “Trương Thác,không tệ đấy, sao anh làm được vậy,không thể nào có chuyện xin bậc thầyPajif rồi ngài ấy cho anh luôn đượcchứ?” Người nói vô tình, người nghe hữu ý, lờinói của Milan khiến tâm trạng đang vuimừng của Lâm Ngữ Lam chợt căngthẳng! Đúng vậy, sao anh lấy được thế, bậcthầy Pajif sẽ không dễ dàng tặng đĩanhạc đã ký tên của mình lên cho ngườita như vậy được, anh có thể lấy được haicái đĩa này chắc chắn đã tốn không ítcông sức. Thêm cả màn diễn của anhkhi nãy nữa, tuy anh không nói, nhưngcó thể cho anh thời gian đàn một khúcnhạc trên buổi hòa nhạc của bậc thầyPajif, anh đã phải nhờ vả bao nhiêungười? Âm sắc của khúc nhạc khi nãymượt mà tròn đầy, anh đã vì mình mà luyện tập suốt cả đêm sao? Nghĩ đến những điều này, Lâm Ngữ Lamcàng thấy có lỗi hơn, mình chỉ vì muốnhãnh diện một lúc mà khiến anh tốnnhiều công sức như vậy. Lâm Ngữ Lam nhìn người đàn ông trướcmặt, cô nhìn thấy Trương Thác đangkhông ngừng nháy mắt với mình, trongkhoảnh khắc đó, cô đột nhiên cảm thấy,dường như người đàn ông này… cũngkhông tệ lãm? Cùng lúc đó, phía sau sân khấu của nhàhát. Pajif mặc áo đuôi tôm đang trông mongnhìn thanh niên đẹp trai, giọng điệu cẩnthận thăm dò: “Anh này, tôi còn có thểgặp lại vị đại nhân kia lần nữa không?Nếu thầy của tôi biết, chắc chắn ông ấysẽ vui vẻ vì tôi.”   “Nghĩ gì vậy?” Chàng trai anh tuấn trợntrắng mắt: “Hôm nay lão đại có thể nhậnhai cái đĩa của anh cũng đủ để anh kiêungạo cả đời rồi, mau trở về báo tin vuicho thầy anh đi.” “Đúng! Đúng!” Pajif liên tục gật đầu,giọng nói cũng hơi hưng phấn, anh ta rấthiểu, trên thế giới này có rất nhiều ngườimuốn tặng quà cho vị đại nhân kia,nhưng gần như không ai có vinh dựđược vị đại nhân kịa nhận lấy, mình hômnay đúng là vận may’tu tám kiếp mới đổiđược. Kết thúc buổi hòa nhạc, ba ngườiTrương Thác ra khỏi nhà hát, có lẽ vìLâm Ngữ Lam cảm thấy hơi thiếu nợTrương Thác, hoặc là vì hai cái đĩa này,lần đầu tiên cô chính thức mời TrươngThác cùng ăn một bữa cơm, điều nàykhiến Trương Thác cực kỳ vui vẻ, liêntục gật đầu, giống như sợ Lâm Ngữ Lamđổi ý vậy. Sau khi ba người lái xe rời đi, Tống Đàovẻ mặt âm u đứng ở cổng nhà hát, đưamắt nhìn chằm chằm chiếc xe chạy đitrước mặt. Đợi khi tận mắt nhìn thấy ba ngườiTrương Thác đi rồi, Tống Đào mới đi vềphía bãi đỗ xe, lái xe chạy nhanh đi. Trấn nhỏ Hồ Thiên Nga của thành phốNgân Châu, đây là khu nhà ở nổi tiếngngang ngửa Tái Thượng Thủy Hương, cóthể mua nhà ở đây thì trên người nhấtđịnh phải có mấy triệu: Tống Đào lái xe vào trong tiểu khu, dừnglại trước một ngôi biệt thự, anh ta nhìnbiệt thự ngoài cửa sổ xe, đợi đúng nămphút mới mở cửa bước xuống, gõ vangcửa lớn của biệt thự. Một cô bảo mẫu trẻ tuổi trang điểm xinhđẹp mở cửa, nhìn thấy Tống Đào thì cúiđầu nhỏ giọng nói: “Cậu Tống, cậu Vương bảo anh đi thẳng lên lầu.” “Cảm ơn” Tống Đào gật đầu, sau khibước vào phòng khách thì đi lên lầu haicủa ngôi biệt thự.

Chương 29