Tái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân…

Chương 32

Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Chương 32 Đánh cược một lầnTrong chung cư không có thang máy,hai người đi bộ lên tầng, trong lúc lêntầng, Tần Âm kể cho Trương Thácnhững câu chuyện về thầy giáo của côta, ví dụ như những doanh nhân cấtcông từ thủ đô đến xin thầy giáo chỉ bảomấy vấn đề về phát triển doanh nghiệp,rất nhiều tạp chí trong nước cũng đềucó đăng những bài viết học thuật củathầy giáo.Hai người dừng lại ở tầng sáu tòa chungcư.Tần Âm gõ cánh cửa chống trộm màuxanh lam kiểu cũ trước mặt.“Ra liền, ai vậy?” Từ trong cửa truyền ramột giọng nam còn trẻ.“Đàn anh, là em đây.” Tần Âm cười trảlời, ánh mắt cũng ngượng ngùng khôngdám nhìn Trương Thác, cảm giác nàythật sự giống như đang dẫn nửa kia củamình đến gặp mặt người lớn vậy.Trương Thác nghe thấy rõ, sau khi TânÂm lên tiếng, rõ ràng bước chân củangười trong phòng đã tăng tốc độ, saukhi cánh cửa chống trộm được mở ra,Trương Thác nhìn thấy một thanh niênđẹp trai mừng rỡ nhìn Tần Âm, trong ánhmắt tràn đầy phấn khởi và yêu mến,nhưng sau khi thanh niên này nhìn thấymình, sự phấn khởi trong mát lập tứcbiến mất không còn dấu vết, ngay cảsắc mặt:cũng kém hơn rất nhiều:“Tiểu Âm, đây là…?” Thanh niên quaysang Tần Âm hỏi thân phận của TrươngThác, trong ánh mắt tràn đầy thái độ thùđịch.“Là bạn của em, Trương Thác.” Tân Âmhơi đỏ mặt khi giới thiệu: “Trương Thác,đây là đàn anh khóa trên của tôi, cũng làcon trai của thầy giáo, Khổng Thư.”“Xin chào.” Trương Thác chủ động chìatay ra với Khổng Thư.“Ờ” Khổng Thư trợn ngược mắt, khôngthèm nhìn bàn tay Trương Thác đangchìa ra, chưng hửng xoay người đi vàobên trong: “Được, vào đi.”Trương Thác im lặng nhìn người thanhniên trước mặt mình, hình như mìnhchưa từng trêu chọc gì anh ta mà?Tần Âm nhìn .Trương Tháo, cười đầy :áy.náy, sau đó kéo cổ tay Trương Thác, đivào trong nhà.Trương Thác thấy căn nhà này cũngkhông rộng, chỉ hơn sáu mươi métvuông, đồ dùng trong nhà đều đã cũ kỹ,trong nhà ngoại trừ Khổng Thư ra,không còn ai khác.“Anh, thầy giáo đâu rồi?” Tân Âm nhìntrong phòng một vòng, nghi ngờ nói.“Ông ấy đi ra ngoài mua thức ăn rồi, đợilát nữa sẽ quay về.” Khổng Thư rót choTần Âm một tách trà, còn Trương Thácthì bị Khổng Thư lờ luôn.Tần Âm lặng lẽ đẩy tách trà trước mặtmình sang cho Trương Thác.“Đúng rồi, Tiểu Âm, em còn nhớ tòa nhàchúng ta nhìn qua lần trước không? Gầnđây anh nghiên cứu rất nhiều tài liệu,gần như có thể đưa ra kết luận, tòa nhàtuyệt đối sẽ khai phá lần nữa, các cửahàng xung quanh cũng là lựa chọn muasắm rất tốt.’ Khổng Thư cầm một cáimáy tính bảng, ngồi bên cạnh Tần Âm,ngón tay không ngừng vạch lên mànhình vi tính: “Còn có cổ phiếu 08752Xnày nữa, cũng đáng được mua vào, tìnhthế gần đây đều rất tốt, sắp sửa đón tiếpmột đợt tăng giá mới của thị trườngchứng khoán.”“Em xem thử.” Tân Âm nhận lấy máytính, ánh mắt quét qua màn hình, khi thìánh mắt trở nên vui mừng, khi thì lại hơinghỉ ngờ.Xem được một lát, Tân Âm chuyển ánhmắt sang phía Trương Thác: “TrươngThác, anh cảm thấy thế nào, tòa nhà LạnVỹ này đã không thi công được mộtnăm nay rồi, gần đây có rất nhiều tin tứckhai phá trở lại, còn có cổ phiếu nàynữa.”Trương Tháo liếc mát nhìn màn hìnhmột cái, trên đó đều là những tin tứcđược ghi chép chỉ chít, cùng với đủ loạitài liệu và suy đoán, tất cả đều do KhổngThư viết.Trương Thác chẳng qua chỉ nhìn thoángqua một cái đã lắc lắc đầu: “Khôngđược, tôi đã từng nhìn thấy tòa nhà LạnVỹ này hai lần rồi, đúng là cần phải khaiphá lại lần nữa, có điều cho dù hoànthành việc khai phá đi chăng nữa, cáccửa hàng xung quanh cũng sẽ không cótriển vọng mở rộng được, cô mua xong,ít nhất phải đợi ba đến năm năm mới cóthể tăng giá lên được, trong khoảng thờigian này, tiền mua cửa hàng mà để gửivào ngân hàng còn kiếm được nhiều lãihơn, về phần cổ phiếu này, hoàn toàn làđùa giỡn thôi, chỉ cần tiền của cô némvào đây hơn hai ngày, toàn bộ đều sẽ trởthành vỏ rỗng.”“Không biết thì đừng nói mò!” KhổngThư không vui hừ lạnh một tiếng: ‘Nhàđầu tư của tòa nhà kia nổi tiếng trênkháp cả nước, còn có cổ phiếu kia, khitôi nghiên cứu đầu tư quản lý chuyênnghiệp, đã từng nhìn thấy vô số nhữngán điển hình như vậy rồi, 80% có thểtăng giá trị.”Trương Thác cười cười: “Nếu đầu tư trênthế giới này có thể dựa hoàn toàn vào lýthuyết trên sách vở và án điển hình đểtiến hành, vậy mỗi người đều sẽ trởthành triệu phú cả rồi.”“Anh có ý gì vậy hả?” Khổng Thư trừngmắt nhìn Trương Thác.“Ý của tôi là, anh đã thấy những ngườiviết sách phát tài nhờ đầu tư bao giờchưa?” Trương Thác cười khinh bỉ: “Lýthuyết chẳng qua chỉ là lý thuyết thôi,thực tế chân chính và lý thuyết là haikhái niệm hoàn toàn khác nhau, trướctiên anh hãy hoàn thành một hạng mụcđầu tư thành công đã, anh sẽ phát hiệnra, những kiến thức lý thuyết mà anhhọc được hoàn toàn là rắm chó, tốc độtăng của cổ phiếu nằm trong tay nhà tưbản.”“Trò hề!” Khổng Thư vỗ mạnh xuống bànmột cái: “Nhà tư bản thì sao, bản thânđầu tư đã là một lần đánh cược rồi, nhàtư bản cùng lắm cũng chỉ là người maymắn hơn trong lần đánh cược này màthôi.”“Anh quả là chưa từng đầu tư bao giờ.”Khóe miệng Trương Thác chứa đựng ýcười: “Nếu không anh sẽ không nói ranhững lời ngây thơ như vậy, không bằngchúng ta đánh cược một lần đi?”“Cược thì cược, đánh cược cái gì?”Khổng Thư nhìn chằm chằm TrươngThác, trong ánh mắt lộ ra sự giận dữ,bây giờ anh ta cũng cảm giác được,người đàn ông trước mặt mình đây đangvứt kiến thức mình học tập nhiều nămxuống đất mà ra sức giảm đạp, sỉ nhục:“Đánh cược cổ phiếu anh vừa nói kia,trong vòng mười lăm phút sẽ giảmmạnh, thế nào?” Trương Thác nhướngmày.“Tiền đặt cược thì sao?”Trương Thác dửng dưng nâng tay: “Tùyanh”“Được!” Khổng Thư gật đầu thật mạnh:“Nếu tôi thăng, tôi muốn cả đời này anhkhông được gặp lại Tiểu Âm nữa!”“Anh!” Con ngươi Tần Âm co lại, đangđịnh mở miệng đã bị Trương Thác ngănlại.“Được, nhưng nếu anh thua thì sao?”“Mặc cho anh xử lý!”“OKI” Trương Thác dùng tay ra hiệu vớiKhổng Thư, sau đó rút điện thoại ra, gọimột cuộc.Trong nháy mắt điện thoại đã được kếtnối, Trương Thác còn mở cả loa ngoàiđể Tân Âm và Khổng Thư đều có thểnghe thấy âm thanh trong điện thoại.“Lão đại, chuyện gì vậy?”“Giúp tôi mua cổ phiếu này, số hiệu là08752X, mua ba triệu thôi.”“Được.” Người bên kia điện thoại trả lờimột tiếng, ngay sau đó, ba người đều cóthể nghe thấy âm thanh đánh máy từđầu kia điện thoại vang lên, qua khoảngmười giây sau, người bên kia điện thoạilại lên tiếng lần nữa: ‘Lão đại, anh cónhầm không đấy, cổ phiếu này hoàntoàn là cạm bẫy, em cam đoan chúng tahoàn toàn không mua được ba triệu,nhiều nhất là mua được một triệu thôi,cổ phiếu này sẽ giảm mạnh, sau đó ômchặt toàn bộ tiền của chúng ta.”Nghe thấy giọng nói trong điện thoại,Khổng Thư khinh thường bĩu môi mộtcái: “Giả vờ, cứ tiếp tục giả vờ đi.”Trương Thác cười khẽ, nói với ngườitrong điện thoại: “Cứ mua là được.”“Được.”Điện thoại ngắt, Trương Thác dựa vàoghế sô pha.“Diễn xong rồi đấy à?” Trong mắt KhổngThư đã tràn ngập chế giễu: “Anh có biếtgiá trị cổ phiếu này bao nhiêu không hả,ba triệu? Đối với cổ phiếu này mà nói,cùng lắm cũng chỉ là chín trâu mất mộtsợi lông mà thôi!”“Làm sao anh kết luận được giá trị cổphiếu? Đọc được trên sách à?” TrươngThác nhướng nhướng mày: ‘Trên sáchchỉ dạy anh kiến thức, sẽ không dạy anhlòng người nham hiểm, cũng không dạyanh quá nhiều mánh khóe bịp bợmtrong lĩnh vực kinh tế, tất cả những thứcó thể học từ sách vở đều bị người tanắm rõ hết rồi, hơn nữa còn lợi dụngnhiều hơn, anh phải biết rằng, phươngdiện đầu tư này, kinh nghiệm quan trọnghơn lý thuyết rất nhiều lần.”

Chương 32 Đánh cược một lần

Trong chung cư không có thang máy,

hai người đi bộ lên tầng, trong lúc lên

tầng, Tần Âm kể cho Trương Thác

những câu chuyện về thầy giáo của cô

ta, ví dụ như những doanh nhân cất

công từ thủ đô đến xin thầy giáo chỉ bảo

mấy vấn đề về phát triển doanh nghiệp,

rất nhiều tạp chí trong nước cũng đều

có đăng những bài viết học thuật của

thầy giáo.

Hai người dừng lại ở tầng sáu tòa chung

cư.

Tần Âm gõ cánh cửa chống trộm màu

xanh lam kiểu cũ trước mặt.

“Ra liền, ai vậy?” Từ trong cửa truyền ra

một giọng nam còn trẻ.

“Đàn anh, là em đây.” Tần Âm cười trả

lời, ánh mắt cũng ngượng ngùng không

dám nhìn Trương Thác, cảm giác này

thật sự giống như đang dẫn nửa kia của

mình đến gặp mặt người lớn vậy.

Trương Thác nghe thấy rõ, sau khi Tân

Âm lên tiếng, rõ ràng bước chân của

người trong phòng đã tăng tốc độ, sau

khi cánh cửa chống trộm được mở ra,

Trương Thác nhìn thấy một thanh niên

đẹp trai mừng rỡ nhìn Tần Âm, trong ánh

mắt tràn đầy phấn khởi và yêu mến,

nhưng sau khi thanh niên này nhìn thấy

mình, sự phấn khởi trong mát lập tức

biến mất không còn dấu vết, ngay cả

sắc mặt:cũng kém hơn rất nhiều:

“Tiểu Âm, đây là…?” Thanh niên quay

sang Tần Âm hỏi thân phận của Trương

Thác, trong ánh mắt tràn đầy thái độ thù

địch.

“Là bạn của em, Trương Thác.” Tân Âm

hơi đỏ mặt khi giới thiệu: “Trương Thác,

đây là đàn anh khóa trên của tôi, cũng là

con trai của thầy giáo, Khổng Thư.”

“Xin chào.” Trương Thác chủ động chìa

tay ra với Khổng Thư.

“Ờ” Khổng Thư trợn ngược mắt, không

thèm nhìn bàn tay Trương Thác đang

chìa ra, chưng hửng xoay người đi vào

bên trong: “Được, vào đi.”

Trương Thác im lặng nhìn người thanh

niên trước mặt mình, hình như mình

chưa từng trêu chọc gì anh ta mà?

Tần Âm nhìn .Trương Tháo, cười đầy :áy.

náy, sau đó kéo cổ tay Trương Thác, đi

vào trong nhà.

Trương Thác thấy căn nhà này cũng

không rộng, chỉ hơn sáu mươi mét

vuông, đồ dùng trong nhà đều đã cũ kỹ,

trong nhà ngoại trừ Khổng Thư ra,

không còn ai khác.

“Anh, thầy giáo đâu rồi?” Tân Âm nhìn

trong phòng một vòng, nghi ngờ nói.

“Ông ấy đi ra ngoài mua thức ăn rồi, đợi

lát nữa sẽ quay về.” Khổng Thư rót cho

Tần Âm một tách trà, còn Trương Thác

thì bị Khổng Thư lờ luôn.

Tần Âm lặng lẽ đẩy tách trà trước mặt

mình sang cho Trương Thác.

“Đúng rồi, Tiểu Âm, em còn nhớ tòa nhà

chúng ta nhìn qua lần trước không? Gần

đây anh nghiên cứu rất nhiều tài liệu,

gần như có thể đưa ra kết luận, tòa nhà

tuyệt đối sẽ khai phá lần nữa, các cửa

hàng xung quanh cũng là lựa chọn mua

sắm rất tốt.’ Khổng Thư cầm một cái

máy tính bảng, ngồi bên cạnh Tần Âm,

ngón tay không ngừng vạch lên màn

hình vi tính: “Còn có cổ phiếu 08752X

này nữa, cũng đáng được mua vào, tình

thế gần đây đều rất tốt, sắp sửa đón tiếp

một đợt tăng giá mới của thị trường

chứng khoán.”

“Em xem thử.” Tân Âm nhận lấy máy

tính, ánh mắt quét qua màn hình, khi thì

ánh mắt trở nên vui mừng, khi thì lại hơi

nghỉ ngờ.

Xem được một lát, Tân Âm chuyển ánh

mắt sang phía Trương Thác: “Trương

Thác, anh cảm thấy thế nào, tòa nhà Lạn

Vỹ này đã không thi công được một

năm nay rồi, gần đây có rất nhiều tin tức

khai phá trở lại, còn có cổ phiếu này

nữa.”

Trương Tháo liếc mát nhìn màn hình

một cái, trên đó đều là những tin tức

được ghi chép chỉ chít, cùng với đủ loại

tài liệu và suy đoán, tất cả đều do Khổng

Thư viết.

Trương Thác chẳng qua chỉ nhìn thoáng

qua một cái đã lắc lắc đầu: “Không

được, tôi đã từng nhìn thấy tòa nhà Lạn

Vỹ này hai lần rồi, đúng là cần phải khai

phá lại lần nữa, có điều cho dù hoàn

thành việc khai phá đi chăng nữa, các

cửa hàng xung quanh cũng sẽ không có

triển vọng mở rộng được, cô mua xong,

ít nhất phải đợi ba đến năm năm mới có

thể tăng giá lên được, trong khoảng thời

gian này, tiền mua cửa hàng mà để gửi

vào ngân hàng còn kiếm được nhiều lãi

hơn, về phần cổ phiếu này, hoàn toàn là

đùa giỡn thôi, chỉ cần tiền của cô ném

vào đây hơn hai ngày, toàn bộ đều sẽ trở

thành vỏ rỗng.”

“Không biết thì đừng nói mò!” Khổng

Thư không vui hừ lạnh một tiếng: ‘Nhà

đầu tư của tòa nhà kia nổi tiếng trên

kháp cả nước, còn có cổ phiếu kia, khi

tôi nghiên cứu đầu tư quản lý chuyên

nghiệp, đã từng nhìn thấy vô số những

án điển hình như vậy rồi, 80% có thể

tăng giá trị.”

Trương Thác cười cười: “Nếu đầu tư trên

thế giới này có thể dựa hoàn toàn vào lý

thuyết trên sách vở và án điển hình để

tiến hành, vậy mỗi người đều sẽ trở

thành triệu phú cả rồi.”

“Anh có ý gì vậy hả?” Khổng Thư trừng

mắt nhìn Trương Thác.

“Ý của tôi là, anh đã thấy những người

viết sách phát tài nhờ đầu tư bao giờ

chưa?” Trương Thác cười khinh bỉ: “Lý

thuyết chẳng qua chỉ là lý thuyết thôi,

thực tế chân chính và lý thuyết là hai

khái niệm hoàn toàn khác nhau, trước

tiên anh hãy hoàn thành một hạng mục

đầu tư thành công đã, anh sẽ phát hiện

ra, những kiến thức lý thuyết mà anh

học được hoàn toàn là rắm chó, tốc độ

tăng của cổ phiếu nằm trong tay nhà tư

bản.”

“Trò hề!” Khổng Thư vỗ mạnh xuống bàn

một cái: “Nhà tư bản thì sao, bản thân

đầu tư đã là một lần đánh cược rồi, nhà

tư bản cùng lắm cũng chỉ là người may

mắn hơn trong lần đánh cược này mà

thôi.”

“Anh quả là chưa từng đầu tư bao giờ.”

Khóe miệng Trương Thác chứa đựng ý

cười: “Nếu không anh sẽ không nói ra

những lời ngây thơ như vậy, không bằng

chúng ta đánh cược một lần đi?”

“Cược thì cược, đánh cược cái gì?”

Khổng Thư nhìn chằm chằm Trương

Thác, trong ánh mắt lộ ra sự giận dữ,

bây giờ anh ta cũng cảm giác được,

người đàn ông trước mặt mình đây đang

vứt kiến thức mình học tập nhiều năm

xuống đất mà ra sức giảm đạp, sỉ nhục:

“Đánh cược cổ phiếu anh vừa nói kia,

trong vòng mười lăm phút sẽ giảm

mạnh, thế nào?” Trương Thác nhướng

mày.

“Tiền đặt cược thì sao?”

Trương Thác dửng dưng nâng tay: “Tùy

anh”

“Được!” Khổng Thư gật đầu thật mạnh:

“Nếu tôi thăng, tôi muốn cả đời này anh

không được gặp lại Tiểu Âm nữa!”

“Anh!” Con ngươi Tần Âm co lại, đang

định mở miệng đã bị Trương Thác ngăn

lại.

“Được, nhưng nếu anh thua thì sao?”

“Mặc cho anh xử lý!”

“OKI” Trương Thác dùng tay ra hiệu với

Khổng Thư, sau đó rút điện thoại ra, gọi

một cuộc.

Trong nháy mắt điện thoại đã được kết

nối, Trương Thác còn mở cả loa ngoài

để Tân Âm và Khổng Thư đều có thể

nghe thấy âm thanh trong điện thoại.

“Lão đại, chuyện gì vậy?”

“Giúp tôi mua cổ phiếu này, số hiệu là

08752X, mua ba triệu thôi.”

“Được.” Người bên kia điện thoại trả lời

một tiếng, ngay sau đó, ba người đều có

thể nghe thấy âm thanh đánh máy từ

đầu kia điện thoại vang lên, qua khoảng

mười giây sau, người bên kia điện thoại

lại lên tiếng lần nữa: ‘Lão đại, anh có

nhầm không đấy, cổ phiếu này hoàn

toàn là cạm bẫy, em cam đoan chúng ta

hoàn toàn không mua được ba triệu,

nhiều nhất là mua được một triệu thôi,

cổ phiếu này sẽ giảm mạnh, sau đó ôm

chặt toàn bộ tiền của chúng ta.”

Nghe thấy giọng nói trong điện thoại,

Khổng Thư khinh thường bĩu môi một

cái: “Giả vờ, cứ tiếp tục giả vờ đi.”

Trương Thác cười khẽ, nói với người

trong điện thoại: “Cứ mua là được.”

“Được.”

Điện thoại ngắt, Trương Thác dựa vào

ghế sô pha.

“Diễn xong rồi đấy à?” Trong mắt Khổng

Thư đã tràn ngập chế giễu: “Anh có biết

giá trị cổ phiếu này bao nhiêu không hả,

ba triệu? Đối với cổ phiếu này mà nói,

cùng lắm cũng chỉ là chín trâu mất một

sợi lông mà thôi!”

“Làm sao anh kết luận được giá trị cổ

phiếu? Đọc được trên sách à?” Trương

Thác nhướng nhướng mày: ‘Trên sách

chỉ dạy anh kiến thức, sẽ không dạy anh

lòng người nham hiểm, cũng không dạy

anh quá nhiều mánh khóe bịp bợm

trong lĩnh vực kinh tế, tất cả những thứ

có thể học từ sách vở đều bị người ta

nắm rõ hết rồi, hơn nữa còn lợi dụng

nhiều hơn, anh phải biết rằng, phương

diện đầu tư này, kinh nghiệm quan trọng

hơn lý thuyết rất nhiều lần.”

Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Chương 32 Đánh cược một lầnTrong chung cư không có thang máy,hai người đi bộ lên tầng, trong lúc lêntầng, Tần Âm kể cho Trương Thácnhững câu chuyện về thầy giáo của côta, ví dụ như những doanh nhân cấtcông từ thủ đô đến xin thầy giáo chỉ bảomấy vấn đề về phát triển doanh nghiệp,rất nhiều tạp chí trong nước cũng đềucó đăng những bài viết học thuật củathầy giáo.Hai người dừng lại ở tầng sáu tòa chungcư.Tần Âm gõ cánh cửa chống trộm màuxanh lam kiểu cũ trước mặt.“Ra liền, ai vậy?” Từ trong cửa truyền ramột giọng nam còn trẻ.“Đàn anh, là em đây.” Tần Âm cười trảlời, ánh mắt cũng ngượng ngùng khôngdám nhìn Trương Thác, cảm giác nàythật sự giống như đang dẫn nửa kia củamình đến gặp mặt người lớn vậy.Trương Thác nghe thấy rõ, sau khi TânÂm lên tiếng, rõ ràng bước chân củangười trong phòng đã tăng tốc độ, saukhi cánh cửa chống trộm được mở ra,Trương Thác nhìn thấy một thanh niênđẹp trai mừng rỡ nhìn Tần Âm, trong ánhmắt tràn đầy phấn khởi và yêu mến,nhưng sau khi thanh niên này nhìn thấymình, sự phấn khởi trong mát lập tứcbiến mất không còn dấu vết, ngay cảsắc mặt:cũng kém hơn rất nhiều:“Tiểu Âm, đây là…?” Thanh niên quaysang Tần Âm hỏi thân phận của TrươngThác, trong ánh mắt tràn đầy thái độ thùđịch.“Là bạn của em, Trương Thác.” Tân Âmhơi đỏ mặt khi giới thiệu: “Trương Thác,đây là đàn anh khóa trên của tôi, cũng làcon trai của thầy giáo, Khổng Thư.”“Xin chào.” Trương Thác chủ động chìatay ra với Khổng Thư.“Ờ” Khổng Thư trợn ngược mắt, khôngthèm nhìn bàn tay Trương Thác đangchìa ra, chưng hửng xoay người đi vàobên trong: “Được, vào đi.”Trương Thác im lặng nhìn người thanhniên trước mặt mình, hình như mìnhchưa từng trêu chọc gì anh ta mà?Tần Âm nhìn .Trương Tháo, cười đầy :áy.náy, sau đó kéo cổ tay Trương Thác, đivào trong nhà.Trương Thác thấy căn nhà này cũngkhông rộng, chỉ hơn sáu mươi métvuông, đồ dùng trong nhà đều đã cũ kỹ,trong nhà ngoại trừ Khổng Thư ra,không còn ai khác.“Anh, thầy giáo đâu rồi?” Tân Âm nhìntrong phòng một vòng, nghi ngờ nói.“Ông ấy đi ra ngoài mua thức ăn rồi, đợilát nữa sẽ quay về.” Khổng Thư rót choTần Âm một tách trà, còn Trương Thácthì bị Khổng Thư lờ luôn.Tần Âm lặng lẽ đẩy tách trà trước mặtmình sang cho Trương Thác.“Đúng rồi, Tiểu Âm, em còn nhớ tòa nhàchúng ta nhìn qua lần trước không? Gầnđây anh nghiên cứu rất nhiều tài liệu,gần như có thể đưa ra kết luận, tòa nhàtuyệt đối sẽ khai phá lần nữa, các cửahàng xung quanh cũng là lựa chọn muasắm rất tốt.’ Khổng Thư cầm một cáimáy tính bảng, ngồi bên cạnh Tần Âm,ngón tay không ngừng vạch lên mànhình vi tính: “Còn có cổ phiếu 08752Xnày nữa, cũng đáng được mua vào, tìnhthế gần đây đều rất tốt, sắp sửa đón tiếpmột đợt tăng giá mới của thị trườngchứng khoán.”“Em xem thử.” Tân Âm nhận lấy máytính, ánh mắt quét qua màn hình, khi thìánh mắt trở nên vui mừng, khi thì lại hơinghỉ ngờ.Xem được một lát, Tân Âm chuyển ánhmắt sang phía Trương Thác: “TrươngThác, anh cảm thấy thế nào, tòa nhà LạnVỹ này đã không thi công được mộtnăm nay rồi, gần đây có rất nhiều tin tứckhai phá trở lại, còn có cổ phiếu nàynữa.”Trương Tháo liếc mát nhìn màn hìnhmột cái, trên đó đều là những tin tứcđược ghi chép chỉ chít, cùng với đủ loạitài liệu và suy đoán, tất cả đều do KhổngThư viết.Trương Thác chẳng qua chỉ nhìn thoángqua một cái đã lắc lắc đầu: “Khôngđược, tôi đã từng nhìn thấy tòa nhà LạnVỹ này hai lần rồi, đúng là cần phải khaiphá lại lần nữa, có điều cho dù hoànthành việc khai phá đi chăng nữa, cáccửa hàng xung quanh cũng sẽ không cótriển vọng mở rộng được, cô mua xong,ít nhất phải đợi ba đến năm năm mới cóthể tăng giá lên được, trong khoảng thờigian này, tiền mua cửa hàng mà để gửivào ngân hàng còn kiếm được nhiều lãihơn, về phần cổ phiếu này, hoàn toàn làđùa giỡn thôi, chỉ cần tiền của cô némvào đây hơn hai ngày, toàn bộ đều sẽ trởthành vỏ rỗng.”“Không biết thì đừng nói mò!” KhổngThư không vui hừ lạnh một tiếng: ‘Nhàđầu tư của tòa nhà kia nổi tiếng trênkháp cả nước, còn có cổ phiếu kia, khitôi nghiên cứu đầu tư quản lý chuyênnghiệp, đã từng nhìn thấy vô số nhữngán điển hình như vậy rồi, 80% có thểtăng giá trị.”Trương Thác cười cười: “Nếu đầu tư trênthế giới này có thể dựa hoàn toàn vào lýthuyết trên sách vở và án điển hình đểtiến hành, vậy mỗi người đều sẽ trởthành triệu phú cả rồi.”“Anh có ý gì vậy hả?” Khổng Thư trừngmắt nhìn Trương Thác.“Ý của tôi là, anh đã thấy những ngườiviết sách phát tài nhờ đầu tư bao giờchưa?” Trương Thác cười khinh bỉ: “Lýthuyết chẳng qua chỉ là lý thuyết thôi,thực tế chân chính và lý thuyết là haikhái niệm hoàn toàn khác nhau, trướctiên anh hãy hoàn thành một hạng mụcđầu tư thành công đã, anh sẽ phát hiệnra, những kiến thức lý thuyết mà anhhọc được hoàn toàn là rắm chó, tốc độtăng của cổ phiếu nằm trong tay nhà tưbản.”“Trò hề!” Khổng Thư vỗ mạnh xuống bànmột cái: “Nhà tư bản thì sao, bản thânđầu tư đã là một lần đánh cược rồi, nhàtư bản cùng lắm cũng chỉ là người maymắn hơn trong lần đánh cược này màthôi.”“Anh quả là chưa từng đầu tư bao giờ.”Khóe miệng Trương Thác chứa đựng ýcười: “Nếu không anh sẽ không nói ranhững lời ngây thơ như vậy, không bằngchúng ta đánh cược một lần đi?”“Cược thì cược, đánh cược cái gì?”Khổng Thư nhìn chằm chằm TrươngThác, trong ánh mắt lộ ra sự giận dữ,bây giờ anh ta cũng cảm giác được,người đàn ông trước mặt mình đây đangvứt kiến thức mình học tập nhiều nămxuống đất mà ra sức giảm đạp, sỉ nhục:“Đánh cược cổ phiếu anh vừa nói kia,trong vòng mười lăm phút sẽ giảmmạnh, thế nào?” Trương Thác nhướngmày.“Tiền đặt cược thì sao?”Trương Thác dửng dưng nâng tay: “Tùyanh”“Được!” Khổng Thư gật đầu thật mạnh:“Nếu tôi thăng, tôi muốn cả đời này anhkhông được gặp lại Tiểu Âm nữa!”“Anh!” Con ngươi Tần Âm co lại, đangđịnh mở miệng đã bị Trương Thác ngănlại.“Được, nhưng nếu anh thua thì sao?”“Mặc cho anh xử lý!”“OKI” Trương Thác dùng tay ra hiệu vớiKhổng Thư, sau đó rút điện thoại ra, gọimột cuộc.Trong nháy mắt điện thoại đã được kếtnối, Trương Thác còn mở cả loa ngoàiđể Tân Âm và Khổng Thư đều có thểnghe thấy âm thanh trong điện thoại.“Lão đại, chuyện gì vậy?”“Giúp tôi mua cổ phiếu này, số hiệu là08752X, mua ba triệu thôi.”“Được.” Người bên kia điện thoại trả lờimột tiếng, ngay sau đó, ba người đều cóthể nghe thấy âm thanh đánh máy từđầu kia điện thoại vang lên, qua khoảngmười giây sau, người bên kia điện thoạilại lên tiếng lần nữa: ‘Lão đại, anh cónhầm không đấy, cổ phiếu này hoàntoàn là cạm bẫy, em cam đoan chúng tahoàn toàn không mua được ba triệu,nhiều nhất là mua được một triệu thôi,cổ phiếu này sẽ giảm mạnh, sau đó ômchặt toàn bộ tiền của chúng ta.”Nghe thấy giọng nói trong điện thoại,Khổng Thư khinh thường bĩu môi mộtcái: “Giả vờ, cứ tiếp tục giả vờ đi.”Trương Thác cười khẽ, nói với ngườitrong điện thoại: “Cứ mua là được.”“Được.”Điện thoại ngắt, Trương Thác dựa vàoghế sô pha.“Diễn xong rồi đấy à?” Trong mắt KhổngThư đã tràn ngập chế giễu: “Anh có biếtgiá trị cổ phiếu này bao nhiêu không hả,ba triệu? Đối với cổ phiếu này mà nói,cùng lắm cũng chỉ là chín trâu mất mộtsợi lông mà thôi!”“Làm sao anh kết luận được giá trị cổphiếu? Đọc được trên sách à?” TrươngThác nhướng nhướng mày: ‘Trên sáchchỉ dạy anh kiến thức, sẽ không dạy anhlòng người nham hiểm, cũng không dạyanh quá nhiều mánh khóe bịp bợmtrong lĩnh vực kinh tế, tất cả những thứcó thể học từ sách vở đều bị người tanắm rõ hết rồi, hơn nữa còn lợi dụngnhiều hơn, anh phải biết rằng, phươngdiện đầu tư này, kinh nghiệm quan trọnghơn lý thuyết rất nhiều lần.”

Chương 32