Tái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân…
Chương 33
Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Chương 33 Thần của phổ Wall“Bớt giả vờ cho tôi đi!” Khổng Thư mởphần mềm cổ phiếu trên máy tính bảngra: “Tôi muốn xem xem, anh dựa vào cáigì mà làm bộ làm tịch ở đây, cổ phiếumà tôi nói kia…”Đúng lúc này, giọng nói của Khổng Thưlập tức im bặt.Giờ phút này, trên máy tính bảng trướcmặt anh ta, cổ phiếu đánh số 08752X,màu đỏ trước đây đã biến thành màuxanh lục chói mắt, đây là biểu tượnggiảm mạnh, nói cách khác, tất cả tiềnđầu tư vào cổ phiếu này đều đã bị góichặt trong đó, không thể lấy ra đượcnữa.“Chuyện này… Khổng Thư hít sâu mộthơi, trong mát lộ ra vẻ không thể nào tinnổi: “Không thể nào! Không thể nào!”“Không có gì là không thể cả.” TrươngThác cười khẽ một tiếng, lúc này điệnthoại của anh lại vang lên, bắt máy, chọnloa ngoài, giọng nói trong điện thoại lạivang lên.“Lão đại, cổ phiếu này khủng khiếp hơntưởng tượng của em nữa, em còn tưởnglà có thể mua được một triệu cơ đấy, kếtquả mới đến bảy trăm nghìn, đối phươngđã không nhịn được nữa rồi, trực tiếpôm chặt, lá gan như thế này, em đoán cólẽ chỉ là người mới vừa từ trường học ramà thôi, ngay cả thủ đoạn lừa tiền cũngthấp kém như vậy.”Thân thể Khổng Thư ngồi đó đã hơi hơirun rẩy, giọng nói trong điện thoại giốngnhư một cây gai đâm vào trong lòng anhta, kiến thức lý luận mà anh ta vẫn lấylàm kiêu ngạo, trong mắt người kháccũng chỉ là tay mơ, không đáng đượcnhắc đến sao?“Được rồi, chuyện này cứ như vậy đi, cậusắp xếp người đi lấy lại tiền đi, bát ngườiphía sau ra đây, xử lý thế nào thì mộtmình cậu xem mà làm đi.” Trương Tháccúp điện thoại, cũng không bảo KhổngThư làm gì cả, thật giống như trận đánhcược vừa nãy hoàn toàn không tồn tại.Bầu không khí bên trong căn phòng độtnhiên lâm vào sự im lặng kỳ lạ, KhổngThư ngồi một bên, mặt tiu nghỉu khóchịu.Tần Âm nhìn bên trái rồi lại nhìn bênphải, cũng không biết mình nên nói gìcho phải.Đúng lúc này, cánh cửa phòng mở ra.“Thầy đã về rồi ạ?” Tân Âm đột nhiênđứng dậy khỏi ghế sô pha, nhìn ra cửa.Ngoài cửa chính, một người đàn ôngtrung niên hơn năm mươi tuổi đangxách theo túi thức ăn đi vào nhà, dángngười nam tính nghiêm túc, toàn thântràn ngập một khí chất khó nói nên lời.Tần Âm vui vẻ đi tới nhận túi thức ăntrong tay người đàn ông trung niên:“Thầy giáo, thầy đã về rồi, đây chính làngười mà em đã nói với thầy, TrươngThác, Trương Thác, đây chính là thầy…”“Hello, lại gặp mặt rồi.’ Trương Thác nởnụ cười với đối phương.“Là cậu… Không ngờ là cậu…’ Ngườiđàn ông trùng niên đờ đẫn nhìn TrươngThác, miệng thì thầm.Tần Âm nhìn bộ dạng hai người, cảmthấy nghi ngờ: “Thầy quen biết TrươngThác sao?”“Không quen.” Người đàn ông trung niênlắc lắc đầu: “Tôi không biết anh tên làTrương Thác, tôi chỉ biết một cái tênkhác của anh thôi.”“Một cái tên khác?” Tân Âm theo bảnnăng nhìn về phía Trương Thác, chợtnghe thấy tiếng nói của thầy giáo vanglên bên tai.“Thần của phố Wall, đột nhiên xuất hiệnkhi thị trường chứng khoán tài chínhquốc tế nghênh đón thời điểm sập sàn,dùng một triệu ba trăm nghìn đô la Mỹ,trong gần hai tháng ngắn ngủi, hoànthành mười tám hạng mục giao dịch cổphiếu, hai tháng sau, anh ấy tập trungmười lăm triệu đô la Mỹ, chỉ dùng đểlàm một chuyện duy nhất là xây dựngquỹ ngân sách CDO đang trống rỗng.Anh thiết kế một quỹ ngân sách hìnhthức thao tác phức tạp, vừa bán khốngCDO nguy hiểm, vừa thu mua CDS giárẻ, khi tất cả mọi người cho rằng anh sẽmất hết vốn liếng, anh thành công thayđổi tình thế, khiến cho tốc độ tăng lợinhuận đạt đến 50%! Cũng đúng vào lúcđó, anh trở thành truyền thuyết của phốWall, cũng thành lập quỹ ngân sách quymô lớn của mình, đến nay vẫn đứng vị tríthứ nhất trên thế giới, không thể laychuyển, khi đó, năm đó anh mới mườichín tuổi, tôi từng có may mắn gặp anh,anh nói với tôi, sở dĩ anh gặp tôi, là vì tôitừng cống hiến cho sự nghiệp từ thiện,không cần báo đáp, cho đến nay tôi mớibiết được tên thật của anh, TrươngThác.”“Thần… của phố Wall…” Tân Âm nhìnTrương Thác, trong mắt đã tràn ngậprúng động, cô ta không hề nghi ngờ lờinói của thầy giáo, bởi vì thầy giáo hoàntoàn không cần thiết phải lừa cô ta.“Đúng vậy.” Người đàn ông trung niênthổn thức một tiếng: “Anh là truyềnthuyết của cả phố Wall, nhưng khi anhvẻ vang nhất lại biến mất trong tâm mắtmọi người, anh lại quyên góp toàn bộ tàisản của mình cho những hội chữ thậpđỏ mà không yêu cầu ràng buộc gì,dùng để cứu trợ những đứa trẻ miền núinghèo khó kia.”Ánh mắt người đàn ông trung niên nhìnTrương Thác ngập vui mừng, đây là ôngta đang dùng ánh mắt người đi trước lớntuổi để đối xử với người đi sau, ông tarất may mắn, ở Hoa Hạ, trong tổ quốccủa mình, có một người cống hiến chotừ thiện, không cần báo đáp như TrươngThác.“Quyên góp toàn bộ…’ Bây giờ Tân Âmđã hoàn toàn không nói ra lời nữa rồi,cho đến nay, cô ta vẫn cho rằng mình đãrất nhiệt tình với sự nghiệp từ thiện rồi,nhưng bây giờ mới phát hiện ra, nếu sosánh với Trương Thác, tự bản thân mìnhchỉ có thể nói là chín trâu mất một sợilông thôi.“Tiểu Âm, thật không ngờ, em lại quenbiết với Trương Thác, nếu như tôi đoánkhông sai, hai người quen nhau ở cô nhiviện đúng không?” Người đàn ông trungniên cười nhìn Tần Âm.“Vâng.” Tần Âm hai tay đặt trước bụng,gật gật đầu.“Được rồi, đừng đứng hết ở đây nữa,hôm nay tôi mua nhiều nhân, chúng talàm sủi cảo đi, Trương Thác, bây giờ tôiđã rời khỏi giới tài chính rồi, cũng lớntuổi hơn anh nhiều, Tiểu Âm cũng giốngnhư con gái của tôi vậy, sau này chúngta cũng là người một nhà, tôi sẽ gọithẳng tên họ anh nhé; nếu anh khôngngại, cứ gọi tôi một tiếng chú Khổng đi.”Người đàn ông trung niên giơ thức ăntrong tay lên, cười nói.“Được, chú Khổng.” Trương Thác hơimỉm cười: “Tôi cán bột nhanh, mọingười gói đi.”“Được!” Người đàn ông trung niên sangsảng đáp một tiếng: “Tiểu Âm, mau đếngiúp đi.”“Vâng.” Tần Âm cúi thấp đầu, gương mặtbé nhỏ đỏ bừng, đi sau lưng thầy giáo,đợi đến khi vào nhà bếp rồi, Tân Âm đưabàn tay bé nhỏ kéo ống tay áo thầy giáo:“Thầy giáo, thầy nói cái gì vậy, cái gì màngười một nhà chứ.”“Ha ha, đây không phải là chuyện sớmhay muộn thôi sao.”Khi Trương Thác ăn cơm ở nhà thầygiáo Tần Âm xong, về đến nhà đã là támgiờ tối rồi, đám mây nơi chân trời đãhiện lên ánh đỏ.Vừa vào trong nhà, Trương Thác đã nhìnthấy Lâm Ngữ Lam đang bày gương mặtphiền muộn ngồi trên ghế sô pha, bêntrong phòng khách không nhìn thấybóng dáng Milan.“Chủ tịch Lâm, sao vậy?” Trương Thácchạy đến, ân cần hỏi han.“Chuyện của công ty, có nói anh cũngkhông hiểu.” Bàn tay nhỏ bé của LâmNgữ Lam ôm trán.“Tâm trạng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏecủa em đấy, cố gắng thả lỏng một chút,tôi đi múc chậu nước rửa chân cho em,mấy ngày hôm nay xem ra em rất mệtmỏi rồi.” Trương Thác an ủi một tiếng,chạy vào phòng vệ sinh bưng chậu nướcấm ra, sau đó ngồi xổm trước mặt LâmNgữ Lam, nâng đôi chân ngọc kia lên,thả vào trong nước:Mấy ngày gần đây, Lâm Ngữ Lam đãquen việc Trương Thác rửa chân chomình rồi, hơn nữa không thể không thừanhận là tay nghề xoa bóp của TrươngThác quả thật rất tốt, sau mỗi lần anhxoa bóp xong, cô cũng cảm thấy toànthân thoải mái, ngủ rất say.Trên tivi đang chiếu tin tức buổi tối, điệnthoại của Lâm Ngữ Lam vang lên, người gọi đến là thư ký Lý.Lâm Ngữ Lam liếc mắt nhìn màn hìnhđiện thoại di động trước, sau đó lại liếcmắt nhìn Trương Thác, nhận điện thoại:“Thư ký Lý, liên lạc với cô ta thế nào rồi?”
Chương 33 Thần của phổ Wall
“Bớt giả vờ cho tôi đi!” Khổng Thư mở
phần mềm cổ phiếu trên máy tính bảng
ra: “Tôi muốn xem xem, anh dựa vào cái
gì mà làm bộ làm tịch ở đây, cổ phiếu
mà tôi nói kia…”
Đúng lúc này, giọng nói của Khổng Thư
lập tức im bặt.
Giờ phút này, trên máy tính bảng trước
mặt anh ta, cổ phiếu đánh số 08752X,
màu đỏ trước đây đã biến thành màu
xanh lục chói mắt, đây là biểu tượng
giảm mạnh, nói cách khác, tất cả tiền
đầu tư vào cổ phiếu này đều đã bị gói
chặt trong đó, không thể lấy ra được
nữa.
“Chuyện này… Khổng Thư hít sâu một
hơi, trong mát lộ ra vẻ không thể nào tin
nổi: “Không thể nào! Không thể nào!”
“Không có gì là không thể cả.” Trương
Thác cười khẽ một tiếng, lúc này điện
thoại của anh lại vang lên, bắt máy, chọn
loa ngoài, giọng nói trong điện thoại lại
vang lên.
“Lão đại, cổ phiếu này khủng khiếp hơn
tưởng tượng của em nữa, em còn tưởng
là có thể mua được một triệu cơ đấy, kết
quả mới đến bảy trăm nghìn, đối phương
đã không nhịn được nữa rồi, trực tiếp
ôm chặt, lá gan như thế này, em đoán có
lẽ chỉ là người mới vừa từ trường học ra
mà thôi, ngay cả thủ đoạn lừa tiền cũng
thấp kém như vậy.”
Thân thể Khổng Thư ngồi đó đã hơi hơi
run rẩy, giọng nói trong điện thoại giống
như một cây gai đâm vào trong lòng anh
ta, kiến thức lý luận mà anh ta vẫn lấy
làm kiêu ngạo, trong mắt người khác
cũng chỉ là tay mơ, không đáng được
nhắc đến sao?
“Được rồi, chuyện này cứ như vậy đi, cậu
sắp xếp người đi lấy lại tiền đi, bát người
phía sau ra đây, xử lý thế nào thì một
mình cậu xem mà làm đi.” Trương Thác
cúp điện thoại, cũng không bảo Khổng
Thư làm gì cả, thật giống như trận đánh
cược vừa nãy hoàn toàn không tồn tại.
Bầu không khí bên trong căn phòng đột
nhiên lâm vào sự im lặng kỳ lạ, Khổng
Thư ngồi một bên, mặt tiu nghỉu khó
chịu.
Tần Âm nhìn bên trái rồi lại nhìn bên
phải, cũng không biết mình nên nói gì
cho phải.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng mở ra.
“Thầy đã về rồi ạ?” Tân Âm đột nhiên
đứng dậy khỏi ghế sô pha, nhìn ra cửa.
Ngoài cửa chính, một người đàn ông
trung niên hơn năm mươi tuổi đang
xách theo túi thức ăn đi vào nhà, dáng
người nam tính nghiêm túc, toàn thân
tràn ngập một khí chất khó nói nên lời.
Tần Âm vui vẻ đi tới nhận túi thức ăn
trong tay người đàn ông trung niên:
“Thầy giáo, thầy đã về rồi, đây chính là
người mà em đã nói với thầy, Trương
Thác, Trương Thác, đây chính là thầy…”
“Hello, lại gặp mặt rồi.’ Trương Thác nở
nụ cười với đối phương.
“Là cậu… Không ngờ là cậu…’ Người
đàn ông trùng niên đờ đẫn nhìn Trương
Thác, miệng thì thầm.
Tần Âm nhìn bộ dạng hai người, cảm
thấy nghi ngờ: “Thầy quen biết Trương
Thác sao?”
“Không quen.” Người đàn ông trung niên
lắc lắc đầu: “Tôi không biết anh tên là
Trương Thác, tôi chỉ biết một cái tên
khác của anh thôi.”
“Một cái tên khác?” Tân Âm theo bản
năng nhìn về phía Trương Thác, chợt
nghe thấy tiếng nói của thầy giáo vang
lên bên tai.
“Thần của phố Wall, đột nhiên xuất hiện
khi thị trường chứng khoán tài chính
quốc tế nghênh đón thời điểm sập sàn,
dùng một triệu ba trăm nghìn đô la Mỹ,
trong gần hai tháng ngắn ngủi, hoàn
thành mười tám hạng mục giao dịch cổ
phiếu, hai tháng sau, anh ấy tập trung
mười lăm triệu đô la Mỹ, chỉ dùng để
làm một chuyện duy nhất là xây dựng
quỹ ngân sách CDO đang trống rỗng.
Anh thiết kế một quỹ ngân sách hình
thức thao tác phức tạp, vừa bán khống
CDO nguy hiểm, vừa thu mua CDS giá
rẻ, khi tất cả mọi người cho rằng anh sẽ
mất hết vốn liếng, anh thành công thay
đổi tình thế, khiến cho tốc độ tăng lợi
nhuận đạt đến 50%! Cũng đúng vào lúc
đó, anh trở thành truyền thuyết của phố
Wall, cũng thành lập quỹ ngân sách quy
mô lớn của mình, đến nay vẫn đứng vị trí
thứ nhất trên thế giới, không thể lay
chuyển, khi đó, năm đó anh mới mười
chín tuổi, tôi từng có may mắn gặp anh,
anh nói với tôi, sở dĩ anh gặp tôi, là vì tôi
từng cống hiến cho sự nghiệp từ thiện,
không cần báo đáp, cho đến nay tôi mới
biết được tên thật của anh, Trương
Thác.”
“Thần… của phố Wall…” Tân Âm nhìn
Trương Thác, trong mắt đã tràn ngập
rúng động, cô ta không hề nghi ngờ lời
nói của thầy giáo, bởi vì thầy giáo hoàn
toàn không cần thiết phải lừa cô ta.
“Đúng vậy.” Người đàn ông trung niên
thổn thức một tiếng: “Anh là truyền
thuyết của cả phố Wall, nhưng khi anh
vẻ vang nhất lại biến mất trong tâm mắt
mọi người, anh lại quyên góp toàn bộ tài
sản của mình cho những hội chữ thập
đỏ mà không yêu cầu ràng buộc gì,
dùng để cứu trợ những đứa trẻ miền núi
nghèo khó kia.”
Ánh mắt người đàn ông trung niên nhìn
Trương Thác ngập vui mừng, đây là ông
ta đang dùng ánh mắt người đi trước lớn
tuổi để đối xử với người đi sau, ông ta
rất may mắn, ở Hoa Hạ, trong tổ quốc
của mình, có một người cống hiến cho
từ thiện, không cần báo đáp như Trương
Thác.
“Quyên góp toàn bộ…’ Bây giờ Tân Âm
đã hoàn toàn không nói ra lời nữa rồi,
cho đến nay, cô ta vẫn cho rằng mình đã
rất nhiệt tình với sự nghiệp từ thiện rồi,
nhưng bây giờ mới phát hiện ra, nếu so
sánh với Trương Thác, tự bản thân mình
chỉ có thể nói là chín trâu mất một sợi
lông thôi.
“Tiểu Âm, thật không ngờ, em lại quen
biết với Trương Thác, nếu như tôi đoán
không sai, hai người quen nhau ở cô nhi
viện đúng không?” Người đàn ông trung
niên cười nhìn Tần Âm.
“Vâng.” Tần Âm hai tay đặt trước bụng,
gật gật đầu.
“Được rồi, đừng đứng hết ở đây nữa,
hôm nay tôi mua nhiều nhân, chúng ta
làm sủi cảo đi, Trương Thác, bây giờ tôi
đã rời khỏi giới tài chính rồi, cũng lớn
tuổi hơn anh nhiều, Tiểu Âm cũng giống
như con gái của tôi vậy, sau này chúng
ta cũng là người một nhà, tôi sẽ gọi
thẳng tên họ anh nhé; nếu anh không
ngại, cứ gọi tôi một tiếng chú Khổng đi.”
Người đàn ông trung niên giơ thức ăn
trong tay lên, cười nói.
“Được, chú Khổng.” Trương Thác hơi
mỉm cười: “Tôi cán bột nhanh, mọi
người gói đi.”
“Được!” Người đàn ông trung niên sang
sảng đáp một tiếng: “Tiểu Âm, mau đến
giúp đi.”
“Vâng.” Tần Âm cúi thấp đầu, gương mặt
bé nhỏ đỏ bừng, đi sau lưng thầy giáo,
đợi đến khi vào nhà bếp rồi, Tân Âm đưa
bàn tay bé nhỏ kéo ống tay áo thầy giáo:
“Thầy giáo, thầy nói cái gì vậy, cái gì mà
người một nhà chứ.”
“Ha ha, đây không phải là chuyện sớm
hay muộn thôi sao.”
Khi Trương Thác ăn cơm ở nhà thầy
giáo Tần Âm xong, về đến nhà đã là tám
giờ tối rồi, đám mây nơi chân trời đã
hiện lên ánh đỏ.
Vừa vào trong nhà, Trương Thác đã nhìn
thấy Lâm Ngữ Lam đang bày gương mặt
phiền muộn ngồi trên ghế sô pha, bên
trong phòng khách không nhìn thấy
bóng dáng Milan.
“Chủ tịch Lâm, sao vậy?” Trương Thác
chạy đến, ân cần hỏi han.
“Chuyện của công ty, có nói anh cũng
không hiểu.” Bàn tay nhỏ bé của Lâm
Ngữ Lam ôm trán.
“Tâm trạng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe
của em đấy, cố gắng thả lỏng một chút,
tôi đi múc chậu nước rửa chân cho em,
mấy ngày hôm nay xem ra em rất mệt
mỏi rồi.” Trương Thác an ủi một tiếng,
chạy vào phòng vệ sinh bưng chậu nước
ấm ra, sau đó ngồi xổm trước mặt Lâm
Ngữ Lam, nâng đôi chân ngọc kia lên,
thả vào trong nước:
Mấy ngày gần đây, Lâm Ngữ Lam đã
quen việc Trương Thác rửa chân cho
mình rồi, hơn nữa không thể không thừa
nhận là tay nghề xoa bóp của Trương
Thác quả thật rất tốt, sau mỗi lần anh
xoa bóp xong, cô cũng cảm thấy toàn
thân thoải mái, ngủ rất say.
Trên tivi đang chiếu tin tức buổi tối, điện
thoại của Lâm Ngữ Lam vang lên, người
gọi đến là thư ký Lý.
Lâm Ngữ Lam liếc mắt nhìn màn hình
điện thoại di động trước, sau đó lại liếc
mắt nhìn Trương Thác, nhận điện thoại:
“Thư ký Lý, liên lạc với cô ta thế nào rồi?”
Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Chương 33 Thần của phổ Wall“Bớt giả vờ cho tôi đi!” Khổng Thư mởphần mềm cổ phiếu trên máy tính bảngra: “Tôi muốn xem xem, anh dựa vào cáigì mà làm bộ làm tịch ở đây, cổ phiếumà tôi nói kia…”Đúng lúc này, giọng nói của Khổng Thưlập tức im bặt.Giờ phút này, trên máy tính bảng trướcmặt anh ta, cổ phiếu đánh số 08752X,màu đỏ trước đây đã biến thành màuxanh lục chói mắt, đây là biểu tượnggiảm mạnh, nói cách khác, tất cả tiềnđầu tư vào cổ phiếu này đều đã bị góichặt trong đó, không thể lấy ra đượcnữa.“Chuyện này… Khổng Thư hít sâu mộthơi, trong mát lộ ra vẻ không thể nào tinnổi: “Không thể nào! Không thể nào!”“Không có gì là không thể cả.” TrươngThác cười khẽ một tiếng, lúc này điệnthoại của anh lại vang lên, bắt máy, chọnloa ngoài, giọng nói trong điện thoại lạivang lên.“Lão đại, cổ phiếu này khủng khiếp hơntưởng tượng của em nữa, em còn tưởnglà có thể mua được một triệu cơ đấy, kếtquả mới đến bảy trăm nghìn, đối phươngđã không nhịn được nữa rồi, trực tiếpôm chặt, lá gan như thế này, em đoán cólẽ chỉ là người mới vừa từ trường học ramà thôi, ngay cả thủ đoạn lừa tiền cũngthấp kém như vậy.”Thân thể Khổng Thư ngồi đó đã hơi hơirun rẩy, giọng nói trong điện thoại giốngnhư một cây gai đâm vào trong lòng anhta, kiến thức lý luận mà anh ta vẫn lấylàm kiêu ngạo, trong mắt người kháccũng chỉ là tay mơ, không đáng đượcnhắc đến sao?“Được rồi, chuyện này cứ như vậy đi, cậusắp xếp người đi lấy lại tiền đi, bát ngườiphía sau ra đây, xử lý thế nào thì mộtmình cậu xem mà làm đi.” Trương Tháccúp điện thoại, cũng không bảo KhổngThư làm gì cả, thật giống như trận đánhcược vừa nãy hoàn toàn không tồn tại.Bầu không khí bên trong căn phòng độtnhiên lâm vào sự im lặng kỳ lạ, KhổngThư ngồi một bên, mặt tiu nghỉu khóchịu.Tần Âm nhìn bên trái rồi lại nhìn bênphải, cũng không biết mình nên nói gìcho phải.Đúng lúc này, cánh cửa phòng mở ra.“Thầy đã về rồi ạ?” Tân Âm đột nhiênđứng dậy khỏi ghế sô pha, nhìn ra cửa.Ngoài cửa chính, một người đàn ôngtrung niên hơn năm mươi tuổi đangxách theo túi thức ăn đi vào nhà, dángngười nam tính nghiêm túc, toàn thântràn ngập một khí chất khó nói nên lời.Tần Âm vui vẻ đi tới nhận túi thức ăntrong tay người đàn ông trung niên:“Thầy giáo, thầy đã về rồi, đây chính làngười mà em đã nói với thầy, TrươngThác, Trương Thác, đây chính là thầy…”“Hello, lại gặp mặt rồi.’ Trương Thác nởnụ cười với đối phương.“Là cậu… Không ngờ là cậu…’ Ngườiđàn ông trùng niên đờ đẫn nhìn TrươngThác, miệng thì thầm.Tần Âm nhìn bộ dạng hai người, cảmthấy nghi ngờ: “Thầy quen biết TrươngThác sao?”“Không quen.” Người đàn ông trung niênlắc lắc đầu: “Tôi không biết anh tên làTrương Thác, tôi chỉ biết một cái tênkhác của anh thôi.”“Một cái tên khác?” Tân Âm theo bảnnăng nhìn về phía Trương Thác, chợtnghe thấy tiếng nói của thầy giáo vanglên bên tai.“Thần của phố Wall, đột nhiên xuất hiệnkhi thị trường chứng khoán tài chínhquốc tế nghênh đón thời điểm sập sàn,dùng một triệu ba trăm nghìn đô la Mỹ,trong gần hai tháng ngắn ngủi, hoànthành mười tám hạng mục giao dịch cổphiếu, hai tháng sau, anh ấy tập trungmười lăm triệu đô la Mỹ, chỉ dùng đểlàm một chuyện duy nhất là xây dựngquỹ ngân sách CDO đang trống rỗng.Anh thiết kế một quỹ ngân sách hìnhthức thao tác phức tạp, vừa bán khốngCDO nguy hiểm, vừa thu mua CDS giárẻ, khi tất cả mọi người cho rằng anh sẽmất hết vốn liếng, anh thành công thayđổi tình thế, khiến cho tốc độ tăng lợinhuận đạt đến 50%! Cũng đúng vào lúcđó, anh trở thành truyền thuyết của phốWall, cũng thành lập quỹ ngân sách quymô lớn của mình, đến nay vẫn đứng vị tríthứ nhất trên thế giới, không thể laychuyển, khi đó, năm đó anh mới mườichín tuổi, tôi từng có may mắn gặp anh,anh nói với tôi, sở dĩ anh gặp tôi, là vì tôitừng cống hiến cho sự nghiệp từ thiện,không cần báo đáp, cho đến nay tôi mớibiết được tên thật của anh, TrươngThác.”“Thần… của phố Wall…” Tân Âm nhìnTrương Thác, trong mắt đã tràn ngậprúng động, cô ta không hề nghi ngờ lờinói của thầy giáo, bởi vì thầy giáo hoàntoàn không cần thiết phải lừa cô ta.“Đúng vậy.” Người đàn ông trung niênthổn thức một tiếng: “Anh là truyềnthuyết của cả phố Wall, nhưng khi anhvẻ vang nhất lại biến mất trong tâm mắtmọi người, anh lại quyên góp toàn bộ tàisản của mình cho những hội chữ thậpđỏ mà không yêu cầu ràng buộc gì,dùng để cứu trợ những đứa trẻ miền núinghèo khó kia.”Ánh mắt người đàn ông trung niên nhìnTrương Thác ngập vui mừng, đây là ôngta đang dùng ánh mắt người đi trước lớntuổi để đối xử với người đi sau, ông tarất may mắn, ở Hoa Hạ, trong tổ quốccủa mình, có một người cống hiến chotừ thiện, không cần báo đáp như TrươngThác.“Quyên góp toàn bộ…’ Bây giờ Tân Âmđã hoàn toàn không nói ra lời nữa rồi,cho đến nay, cô ta vẫn cho rằng mình đãrất nhiệt tình với sự nghiệp từ thiện rồi,nhưng bây giờ mới phát hiện ra, nếu sosánh với Trương Thác, tự bản thân mìnhchỉ có thể nói là chín trâu mất một sợilông thôi.“Tiểu Âm, thật không ngờ, em lại quenbiết với Trương Thác, nếu như tôi đoánkhông sai, hai người quen nhau ở cô nhiviện đúng không?” Người đàn ông trungniên cười nhìn Tần Âm.“Vâng.” Tần Âm hai tay đặt trước bụng,gật gật đầu.“Được rồi, đừng đứng hết ở đây nữa,hôm nay tôi mua nhiều nhân, chúng talàm sủi cảo đi, Trương Thác, bây giờ tôiđã rời khỏi giới tài chính rồi, cũng lớntuổi hơn anh nhiều, Tiểu Âm cũng giốngnhư con gái của tôi vậy, sau này chúngta cũng là người một nhà, tôi sẽ gọithẳng tên họ anh nhé; nếu anh khôngngại, cứ gọi tôi một tiếng chú Khổng đi.”Người đàn ông trung niên giơ thức ăntrong tay lên, cười nói.“Được, chú Khổng.” Trương Thác hơimỉm cười: “Tôi cán bột nhanh, mọingười gói đi.”“Được!” Người đàn ông trung niên sangsảng đáp một tiếng: “Tiểu Âm, mau đếngiúp đi.”“Vâng.” Tần Âm cúi thấp đầu, gương mặtbé nhỏ đỏ bừng, đi sau lưng thầy giáo,đợi đến khi vào nhà bếp rồi, Tân Âm đưabàn tay bé nhỏ kéo ống tay áo thầy giáo:“Thầy giáo, thầy nói cái gì vậy, cái gì màngười một nhà chứ.”“Ha ha, đây không phải là chuyện sớmhay muộn thôi sao.”Khi Trương Thác ăn cơm ở nhà thầygiáo Tần Âm xong, về đến nhà đã là támgiờ tối rồi, đám mây nơi chân trời đãhiện lên ánh đỏ.Vừa vào trong nhà, Trương Thác đã nhìnthấy Lâm Ngữ Lam đang bày gương mặtphiền muộn ngồi trên ghế sô pha, bêntrong phòng khách không nhìn thấybóng dáng Milan.“Chủ tịch Lâm, sao vậy?” Trương Thácchạy đến, ân cần hỏi han.“Chuyện của công ty, có nói anh cũngkhông hiểu.” Bàn tay nhỏ bé của LâmNgữ Lam ôm trán.“Tâm trạng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏecủa em đấy, cố gắng thả lỏng một chút,tôi đi múc chậu nước rửa chân cho em,mấy ngày hôm nay xem ra em rất mệtmỏi rồi.” Trương Thác an ủi một tiếng,chạy vào phòng vệ sinh bưng chậu nướcấm ra, sau đó ngồi xổm trước mặt LâmNgữ Lam, nâng đôi chân ngọc kia lên,thả vào trong nước:Mấy ngày gần đây, Lâm Ngữ Lam đãquen việc Trương Thác rửa chân chomình rồi, hơn nữa không thể không thừanhận là tay nghề xoa bóp của TrươngThác quả thật rất tốt, sau mỗi lần anhxoa bóp xong, cô cũng cảm thấy toànthân thoải mái, ngủ rất say.Trên tivi đang chiếu tin tức buổi tối, điệnthoại của Lâm Ngữ Lam vang lên, người gọi đến là thư ký Lý.Lâm Ngữ Lam liếc mắt nhìn màn hìnhđiện thoại di động trước, sau đó lại liếcmắt nhìn Trương Thác, nhận điện thoại:“Thư ký Lý, liên lạc với cô ta thế nào rồi?”