Tái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân…
Chương 45
Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Chương 45 Kết quả“Người anh em, không cần phải giếtngười, tôi có thể giúp anh được lựa chọnlần này.” Trương Thác trở tay vỗ vỗ bảvai Trình Thanh.“Anh?” Trình Thanh đánh giá TrươngThác.Khác hẳn với những thế hệ sau của nhàhọ Trình, Trình Thanh không hề đượcsống mãi trong phúc đức của bậc bềtrên, anh đi theo cha mình vào nam rabác, chỗ nào cũng dốc hết sức lực, ánhcó thể dễ dàng nói ra lời nói muốn giếtsạch hai người em trai của mình, cũngđã chứng minh được kiến thức và kinhnghiệm của anh ấy.Trình Thanh phát hiện ra, bản thân mìnhkhông nhìn thấu được người đàn ôngtrước mặt này, anh ta cũng giống nhưmình, cười đùa cợt nhả, nhưng TrìnhThanh cam đoan, anh ta còn ác chiếnhơn mình, vừa nãy khi anh nói muốn giếtsạch hai người em trai, hễ là người, chodù có là những ông trùm xã hội đen xemmạng người như cỏ rác cũng sẽ biểu lộsự bất ngờ, sau đó hoặc là khen ngợihoặc là nói sang chuyện khác.Nhưng người này lại chẳng nói gì cả!Như vậy chỉ có hai khả năng, thứ nhất,anh ta cho rằng mình đang nói đùa, thứhai, anh ta đã quen với những chuyệnnhư vậy rồi.Trình Thanh nhìn Trương Thác, TrươngThác cũng đang nhìn Trình Thanh, trongkhoảnh khác này, Trình Thanh kinh ngạcphát hiện ra, trong lòng mình thế mà lạicảm thấy sợ hãi!Anh ta rốt cuộc là ai?Trình Thanh tự hỏi trong bụng, vẻn vẹnmấy giây, anh đã có một cảm giáckhông thể thở nổi.“Thế nào người anh em, tôi giúp anhđược lựa chọn lần này, trở thành ngườiđứng đầu nhà họ Trình sau này.” TrươngThác mở miệng lần nữa.Mãi đến tận khi Trương Thác nóichuyện, Trình Thanh mới cảm thấy hơithở đè nén mình, khiến mình khó mà hítthở nổi tản đi, điều này khiến anh thởphào một hơi.“Tại sao lại giúp tôi?” Trình Thanh khóhiểu,“Vì vợ tôi.” Trương Thác rất thẳng thắnnói ra mục đích của mình: “Đợi anh tiếpnhận được nhà họ Trình xong, sau đónhất định phải thể hiện thái độ rõ ràngđứng cùng một chiến tuyến với vợ tôi,nếu xuất hiện người đe dọa vợ tôi, tôimuốn anh dùng hết sức lực tiêu diệt tậngốc.”Trình Thanh cúi đầu không nói, im lặngsuy nghĩ.“Suy nghĩ kỹ đi, nếu anh lựa chọnphương pháp của mình, đơn giản là mộtlần đánh cược, cược thắng, anh tháng,nếu cược thua, hẳn là anh còn hiểu rõkết quả hơn cả tôi, thế nào?” TrươngThác cầm bình rượu lên, rót cho TrìnhThanh, sau đó tự mình lấy một ly rượu,đợi Trình Thanh trả lời.Trình Thanh im lặng mất mười giây, saumười giây, anh ngẩng đầu; cầm ly rượutrên bàn, cụng ly với ly rượu trong tayTrương Thác.Ly rượu phát ra tiếng vang lanh lảnh.“Hợp tác vui vẻ.’ Trình Thanh cười nóivới Trương Thác một câu.“Đương nhiên.” Trương Thác ngửa đầuuống cạn rượu.Mẹ của Vương Vỹ khoanh tay ngồi trênbàn, trên mặt tràn đầy vẻ không hàilòng.“Tôi nói này Lâm Ngữ Lam, cháu dù saocũng đại diện cho nhà họ Lâm, cứ tùytiện đưa đồ mọn như vậy cho cụ Trìnhthôi sao?”Vương Vỹ cũng hừ lạnh một tiếng:“Đúng đấy, thật là làm mất mặt nhà họLâm, tôi thấy cô cũng đừng làm Chủ tịchLâm Thị nữa thì hơn, chỉ là loại khôngtới nổi chỗ sang trọng!”“Choang!”Một tiếng vang giòn giã, là âm thanh lyrượu rơi xuống đất vỡ nát.Trương Thác tay không, nhìn Vương Vỹ,Vương Vỹ vốn dĩ còn có chút khí thếhung hăng lập tức sợ đến mức khôngdám nói tiếp nữa.Lâm Xuyên ngồi bên cạnh nhìn thấycảnh tượng như vậy, mím môi cườitrộm.Trương Thác đứng dậy, không vui liếcmắt nhìn Vương Vỹ: “Ai nói chúng tôimang tới thứ hàng kém cỏi, trợn to mắtchó của các người nhìn cho thật kỹ đi!”Trong nhà chính, bàn mà ông cụ Trìnhđang ngồi đang thì thầm to nhỏ, bangười học trò của ông cụ Trình đều phátbiểu ý kiến của từng người, dựa vàoquan hệ xã hội mà Trình Quảng và TrìnhMông vừa thể hiện ra, xem ai trong sốbọn họ thích hợp quản lý nhà họ Trìnhsau này.Còn Trình Thanh thì bị ba người bọn họbỏ qua luôn.“Em cho rằng thằng bé Trình Quảng nàykhông tệ, thầy, gốc sâm hoang dã nàyban đầu em cũng đã từng nghe qua, cóđến những bốn mươi năm, người muốnlấy nó về tay nhiều vô số kể, nhưng cáithằng Trình Quảng này lại lấy được,khoan không nói việc này cần quan hệrộng đến mức nào, chỉ riêng công sứchao phí trong đó thôi cũng đã là rất lớnrồi, chúng ta không thể chỉ dựa vàonăng lực mà quên đi chữ hiếu.”Người nói chuyện chính là người đứngđầu chính phủ ở tỉnh Ninh, Tiêu Thăng.“Em cảm thấy thằng bé Trình Mông nàyđược đấy.” Ninh Trường Hà nắm giữquân đội tỉnh Ninh nói như vầy: “ToànHoa Hạ này, người được cụ Hậu Khảinhận làm học trò chỉ đếm trên đầu ngóntay, đó là bởi vì yêu cầu của cụ Hậu Khảiquá cao, người bình thường vốn dĩ khócó thể với tới được, thằng bé Trình Môngnày có thiên phú, lại chịu khó, rất tốt.”“Vậy trò thì sao? Trò thấy thế nào?” Ôngcụ Trình không tỏ thái độ ngay, mà chỉquay sang hỏi một học trò khác củamình, ông trùm giới kinh doanh tỉnhNinh, Đỗ Hoa.Đỗ Hoa là một người đàn ông trung niênnhìn qua rất chững chạc, tướng mạobình thường, ông ta cười gượng mộttiếng: “Thầy, việc lựa chọn hai đứa trẻnày, sẽ chỉ là tòng quân hoặc tham giachính trị, cũng không thể nào đến tayem nhỉ”Lời Đỗ Hoa nói là thật, người kinh doanhcó giàu hơn chăng nữa, nhưng đứngtrước quyền lực lại chỉ là một tờ giấytrắng.“Phát biểu ý kiến là được rồi.” Ông cụTrình nâng tách trà lên, nhẹ nhàng thổihai hơi, nhấp một ngụm nhỏ.“Em cảm thấy, Trình Quảng xuất sắc hơnmột chút, đứa trẻ này có tấm lòng, biếtchừng mực.” Đỗ Hoa nói.Ông cụ Trình gật gật đầu, hít sâu mộthơi.“Thầy giáo, đã có quyết định rồi sao?”Ninh Trường Hà hỏi.“Ừm”” Ông cụ Trình trả lời.Tuy rằng bọn họ xì xào bàn tán, giọngnói không lớn, nhưng trong số nhữngngười đang ngồi, làm gì có ai không biếthọ đang nói gì, bây giờ nhìn dáng vẻ ôngcụ Trình, rø ràng là muốn công Bố; điềunày khiến cho tất cả mọi người đềucăng thẳng hẳn lên, trong lúc còn đangtrò chuyện, rất nhiều người trong số đóđã đứng thành hàng rồi.Trình Quảng và Trình Mông ngồi cùngmột bàn, lúc này hai người căng thẳngđến mức lòng bàn tay đều đổ mồ hôi,quyết định tiếp theo của ông cụ Trình sẽảnh hưởng đến cuộc đời của bọn họ.Dưới bao ánh mắt đổ dồn, đôi mắt củaông cụ Trình dần dần chuyển sang phíaTrình Mông, giờ phút này, nhịp tim củaTrình Mông cũng đập nhanh hơn, ánhmắt lộ ra niềm vui sướng.Nhưng ông cụ Trình thở dài một tiếng,cũng khiến cho trái tim sắp nhảy rangoài của Trình Mông rơi bịch xuống.Ánh mắt của ông cụ Trình, cuối cùngnhìn về phía Trình Quảng.“Xong rồi! Xong rồi!” Trên chiếc bàn củanhà họ Lâm, Vương Vỹ phát ra một tiếnggầm nhẹ khàn khàn, trong tiếng kêu nàymang theo một loại cảm giác giải thoátkhỏi trói buộc.Trên mặt mẹ của Vương Vỹ cũng lộ ravẻ đắc ý, không khách sáo chút nào nói:“Lâm Ngữ Lam, món nợ của chúng tatrước đây, hôm nay sẽ tính toán rõ ràng.”Nhưng Lâm Xuyên lại ngược lại, bàydáng vẻ dửng dưng.Trình Thanh nghi ngờ nhìn chiếc bànđông người ngồi nhất kia, Trương Thácđang từ từ đi tới, anh rất muốn xemxem, người này có phương pháp gì cóthể giúp mình được chọn ngày hôm nay.Trong lòng Trình Quảng tràn đầy kíchđộng, bởi vì anh ta hiểu rõ, từ hôm naytrở đi, vận mệnh của mình đã hoàn toànthay đổi rồi, trong khu vực tỉnh Ninh này,cái tên Trình Quảng của anh ta sẽ khiếncho tất cả mọi người ở tầng lớp thượnglưu phải ghi nhớ thật kỹ!“Tiểu Quảng.” Trình Khuông mở miệng,giọng nói tang thương mà uy nghiêm.“Ông nội.” Trình Quảng vội vàng đứngdậy, cúi thấp đầu.“Ngồi xuống đi.” Trình Khuông làm mộtdấu tay đè thấp, sau khi đợi Trình Quảngngồi xuống xong, ông ta tiếp tục nói:“Tiểu Quảng, ông và ba người chú củacháu sẽ bàn bạc một chút, trong nhà họTrình chúng ta, so ra cháu có thiên phúhơn, em trai cháu tuổi còn nhỏ, vẫnđang đi học, không thích hợp ra ngoàixông xáo, còn cháu thì đã đến lúc thànhgia lập nghiệp rồi.”Khi Trình Khuông nói đến đây, cơ bản tấtcả mọi người đều đã hiểu được kết quảlựa chọn lần này, Trình Quảng sắp trởthành người cầm quyền mấy chục nămsắp tới của nhà họ Trình rồi!
Chương 45 Kết quả
“Người anh em, không cần phải giết
người, tôi có thể giúp anh được lựa chọn
lần này.” Trương Thác trở tay vỗ vỗ bả
vai Trình Thanh.
“Anh?” Trình Thanh đánh giá Trương
Thác.
Khác hẳn với những thế hệ sau của nhà
họ Trình, Trình Thanh không hề được
sống mãi trong phúc đức của bậc bề
trên, anh đi theo cha mình vào nam ra
bác, chỗ nào cũng dốc hết sức lực, ánh
có thể dễ dàng nói ra lời nói muốn giết
sạch hai người em trai của mình, cũng
đã chứng minh được kiến thức và kinh
nghiệm của anh ấy.
Trình Thanh phát hiện ra, bản thân mình
không nhìn thấu được người đàn ông
trước mặt này, anh ta cũng giống như
mình, cười đùa cợt nhả, nhưng Trình
Thanh cam đoan, anh ta còn ác chiến
hơn mình, vừa nãy khi anh nói muốn giết
sạch hai người em trai, hễ là người, cho
dù có là những ông trùm xã hội đen xem
mạng người như cỏ rác cũng sẽ biểu lộ
sự bất ngờ, sau đó hoặc là khen ngợi
hoặc là nói sang chuyện khác.
Nhưng người này lại chẳng nói gì cả!
Như vậy chỉ có hai khả năng, thứ nhất,
anh ta cho rằng mình đang nói đùa, thứ
hai, anh ta đã quen với những chuyện
như vậy rồi.
Trình Thanh nhìn Trương Thác, Trương
Thác cũng đang nhìn Trình Thanh, trong
khoảnh khác này, Trình Thanh kinh ngạc
phát hiện ra, trong lòng mình thế mà lại
cảm thấy sợ hãi!
Anh ta rốt cuộc là ai?
Trình Thanh tự hỏi trong bụng, vẻn vẹn
mấy giây, anh đã có một cảm giác
không thể thở nổi.
“Thế nào người anh em, tôi giúp anh
được lựa chọn lần này, trở thành người
đứng đầu nhà họ Trình sau này.” Trương
Thác mở miệng lần nữa.
Mãi đến tận khi Trương Thác nói
chuyện, Trình Thanh mới cảm thấy hơi
thở đè nén mình, khiến mình khó mà hít
thở nổi tản đi, điều này khiến anh thở
phào một hơi.
“Tại sao lại giúp tôi?” Trình Thanh khó
hiểu,
“Vì vợ tôi.” Trương Thác rất thẳng thắn
nói ra mục đích của mình: “Đợi anh tiếp
nhận được nhà họ Trình xong, sau đó
nhất định phải thể hiện thái độ rõ ràng
đứng cùng một chiến tuyến với vợ tôi,
nếu xuất hiện người đe dọa vợ tôi, tôi
muốn anh dùng hết sức lực tiêu diệt tận
gốc.”
Trình Thanh cúi đầu không nói, im lặng
suy nghĩ.
“Suy nghĩ kỹ đi, nếu anh lựa chọn
phương pháp của mình, đơn giản là một
lần đánh cược, cược thắng, anh tháng,
nếu cược thua, hẳn là anh còn hiểu rõ
kết quả hơn cả tôi, thế nào?” Trương
Thác cầm bình rượu lên, rót cho Trình
Thanh, sau đó tự mình lấy một ly rượu,
đợi Trình Thanh trả lời.
Trình Thanh im lặng mất mười giây, sau
mười giây, anh ngẩng đầu; cầm ly rượu
trên bàn, cụng ly với ly rượu trong tay
Trương Thác.
Ly rượu phát ra tiếng vang lanh lảnh.
“Hợp tác vui vẻ.’ Trình Thanh cười nói
với Trương Thác một câu.
“Đương nhiên.” Trương Thác ngửa đầu
uống cạn rượu.
Mẹ của Vương Vỹ khoanh tay ngồi trên
bàn, trên mặt tràn đầy vẻ không hài
lòng.
“Tôi nói này Lâm Ngữ Lam, cháu dù sao
cũng đại diện cho nhà họ Lâm, cứ tùy
tiện đưa đồ mọn như vậy cho cụ Trình
thôi sao?”
Vương Vỹ cũng hừ lạnh một tiếng:
“Đúng đấy, thật là làm mất mặt nhà họ
Lâm, tôi thấy cô cũng đừng làm Chủ tịch
Lâm Thị nữa thì hơn, chỉ là loại không
tới nổi chỗ sang trọng!”
“Choang!”
Một tiếng vang giòn giã, là âm thanh ly
rượu rơi xuống đất vỡ nát.
Trương Thác tay không, nhìn Vương Vỹ,
Vương Vỹ vốn dĩ còn có chút khí thế
hung hăng lập tức sợ đến mức không
dám nói tiếp nữa.
Lâm Xuyên ngồi bên cạnh nhìn thấy
cảnh tượng như vậy, mím môi cười
trộm.
Trương Thác đứng dậy, không vui liếc
mắt nhìn Vương Vỹ: “Ai nói chúng tôi
mang tới thứ hàng kém cỏi, trợn to mắt
chó của các người nhìn cho thật kỹ đi!”
Trong nhà chính, bàn mà ông cụ Trình
đang ngồi đang thì thầm to nhỏ, ba
người học trò của ông cụ Trình đều phát
biểu ý kiến của từng người, dựa vào
quan hệ xã hội mà Trình Quảng và Trình
Mông vừa thể hiện ra, xem ai trong số
bọn họ thích hợp quản lý nhà họ Trình
sau này.
Còn Trình Thanh thì bị ba người bọn họ
bỏ qua luôn.
“Em cho rằng thằng bé Trình Quảng này
không tệ, thầy, gốc sâm hoang dã này
ban đầu em cũng đã từng nghe qua, có
đến những bốn mươi năm, người muốn
lấy nó về tay nhiều vô số kể, nhưng cái
thằng Trình Quảng này lại lấy được,
khoan không nói việc này cần quan hệ
rộng đến mức nào, chỉ riêng công sức
hao phí trong đó thôi cũng đã là rất lớn
rồi, chúng ta không thể chỉ dựa vào
năng lực mà quên đi chữ hiếu.”
Người nói chuyện chính là người đứng
đầu chính phủ ở tỉnh Ninh, Tiêu Thăng.
“Em cảm thấy thằng bé Trình Mông này
được đấy.” Ninh Trường Hà nắm giữ
quân đội tỉnh Ninh nói như vầy: “Toàn
Hoa Hạ này, người được cụ Hậu Khải
nhận làm học trò chỉ đếm trên đầu ngón
tay, đó là bởi vì yêu cầu của cụ Hậu Khải
quá cao, người bình thường vốn dĩ khó
có thể với tới được, thằng bé Trình Mông
này có thiên phú, lại chịu khó, rất tốt.”
“Vậy trò thì sao? Trò thấy thế nào?” Ông
cụ Trình không tỏ thái độ ngay, mà chỉ
quay sang hỏi một học trò khác của
mình, ông trùm giới kinh doanh tỉnh
Ninh, Đỗ Hoa.
Đỗ Hoa là một người đàn ông trung niên
nhìn qua rất chững chạc, tướng mạo
bình thường, ông ta cười gượng một
tiếng: “Thầy, việc lựa chọn hai đứa trẻ
này, sẽ chỉ là tòng quân hoặc tham gia
chính trị, cũng không thể nào đến tay
em nhỉ”
Lời Đỗ Hoa nói là thật, người kinh doanh
có giàu hơn chăng nữa, nhưng đứng
trước quyền lực lại chỉ là một tờ giấy
trắng.
“Phát biểu ý kiến là được rồi.” Ông cụ
Trình nâng tách trà lên, nhẹ nhàng thổi
hai hơi, nhấp một ngụm nhỏ.
“Em cảm thấy, Trình Quảng xuất sắc hơn
một chút, đứa trẻ này có tấm lòng, biết
chừng mực.” Đỗ Hoa nói.
Ông cụ Trình gật gật đầu, hít sâu một
hơi.
“Thầy giáo, đã có quyết định rồi sao?”
Ninh Trường Hà hỏi.
“Ừm”” Ông cụ Trình trả lời.
Tuy rằng bọn họ xì xào bàn tán, giọng
nói không lớn, nhưng trong số những
người đang ngồi, làm gì có ai không biết
họ đang nói gì, bây giờ nhìn dáng vẻ ông
cụ Trình, rø ràng là muốn công Bố; điều
này khiến cho tất cả mọi người đều
căng thẳng hẳn lên, trong lúc còn đang
trò chuyện, rất nhiều người trong số đó
đã đứng thành hàng rồi.
Trình Quảng và Trình Mông ngồi cùng
một bàn, lúc này hai người căng thẳng
đến mức lòng bàn tay đều đổ mồ hôi,
quyết định tiếp theo của ông cụ Trình sẽ
ảnh hưởng đến cuộc đời của bọn họ.
Dưới bao ánh mắt đổ dồn, đôi mắt của
ông cụ Trình dần dần chuyển sang phía
Trình Mông, giờ phút này, nhịp tim của
Trình Mông cũng đập nhanh hơn, ánh
mắt lộ ra niềm vui sướng.
Nhưng ông cụ Trình thở dài một tiếng,
cũng khiến cho trái tim sắp nhảy ra
ngoài của Trình Mông rơi bịch xuống.
Ánh mắt của ông cụ Trình, cuối cùng
nhìn về phía Trình Quảng.
“Xong rồi! Xong rồi!” Trên chiếc bàn của
nhà họ Lâm, Vương Vỹ phát ra một tiếng
gầm nhẹ khàn khàn, trong tiếng kêu này
mang theo một loại cảm giác giải thoát
khỏi trói buộc.
Trên mặt mẹ của Vương Vỹ cũng lộ ra
vẻ đắc ý, không khách sáo chút nào nói:
“Lâm Ngữ Lam, món nợ của chúng ta
trước đây, hôm nay sẽ tính toán rõ ràng.”
Nhưng Lâm Xuyên lại ngược lại, bày
dáng vẻ dửng dưng.
Trình Thanh nghi ngờ nhìn chiếc bàn
đông người ngồi nhất kia, Trương Thác
đang từ từ đi tới, anh rất muốn xem
xem, người này có phương pháp gì có
thể giúp mình được chọn ngày hôm nay.
Trong lòng Trình Quảng tràn đầy kích
động, bởi vì anh ta hiểu rõ, từ hôm nay
trở đi, vận mệnh của mình đã hoàn toàn
thay đổi rồi, trong khu vực tỉnh Ninh này,
cái tên Trình Quảng của anh ta sẽ khiến
cho tất cả mọi người ở tầng lớp thượng
lưu phải ghi nhớ thật kỹ!
“Tiểu Quảng.” Trình Khuông mở miệng,
giọng nói tang thương mà uy nghiêm.
“Ông nội.” Trình Quảng vội vàng đứng
dậy, cúi thấp đầu.
“Ngồi xuống đi.” Trình Khuông làm một
dấu tay đè thấp, sau khi đợi Trình Quảng
ngồi xuống xong, ông ta tiếp tục nói:
“Tiểu Quảng, ông và ba người chú của
cháu sẽ bàn bạc một chút, trong nhà họ
Trình chúng ta, so ra cháu có thiên phú
hơn, em trai cháu tuổi còn nhỏ, vẫn
đang đi học, không thích hợp ra ngoài
xông xáo, còn cháu thì đã đến lúc thành
gia lập nghiệp rồi.”
Khi Trình Khuông nói đến đây, cơ bản tất
cả mọi người đều đã hiểu được kết quả
lựa chọn lần này, Trình Quảng sắp trở
thành người cầm quyền mấy chục năm
sắp tới của nhà họ Trình rồi!
Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Chương 45 Kết quả“Người anh em, không cần phải giếtngười, tôi có thể giúp anh được lựa chọnlần này.” Trương Thác trở tay vỗ vỗ bảvai Trình Thanh.“Anh?” Trình Thanh đánh giá TrươngThác.Khác hẳn với những thế hệ sau của nhàhọ Trình, Trình Thanh không hề đượcsống mãi trong phúc đức của bậc bềtrên, anh đi theo cha mình vào nam rabác, chỗ nào cũng dốc hết sức lực, ánhcó thể dễ dàng nói ra lời nói muốn giếtsạch hai người em trai của mình, cũngđã chứng minh được kiến thức và kinhnghiệm của anh ấy.Trình Thanh phát hiện ra, bản thân mìnhkhông nhìn thấu được người đàn ôngtrước mặt này, anh ta cũng giống nhưmình, cười đùa cợt nhả, nhưng TrìnhThanh cam đoan, anh ta còn ác chiếnhơn mình, vừa nãy khi anh nói muốn giếtsạch hai người em trai, hễ là người, chodù có là những ông trùm xã hội đen xemmạng người như cỏ rác cũng sẽ biểu lộsự bất ngờ, sau đó hoặc là khen ngợihoặc là nói sang chuyện khác.Nhưng người này lại chẳng nói gì cả!Như vậy chỉ có hai khả năng, thứ nhất,anh ta cho rằng mình đang nói đùa, thứhai, anh ta đã quen với những chuyệnnhư vậy rồi.Trình Thanh nhìn Trương Thác, TrươngThác cũng đang nhìn Trình Thanh, trongkhoảnh khác này, Trình Thanh kinh ngạcphát hiện ra, trong lòng mình thế mà lạicảm thấy sợ hãi!Anh ta rốt cuộc là ai?Trình Thanh tự hỏi trong bụng, vẻn vẹnmấy giây, anh đã có một cảm giáckhông thể thở nổi.“Thế nào người anh em, tôi giúp anhđược lựa chọn lần này, trở thành ngườiđứng đầu nhà họ Trình sau này.” TrươngThác mở miệng lần nữa.Mãi đến tận khi Trương Thác nóichuyện, Trình Thanh mới cảm thấy hơithở đè nén mình, khiến mình khó mà hítthở nổi tản đi, điều này khiến anh thởphào một hơi.“Tại sao lại giúp tôi?” Trình Thanh khóhiểu,“Vì vợ tôi.” Trương Thác rất thẳng thắnnói ra mục đích của mình: “Đợi anh tiếpnhận được nhà họ Trình xong, sau đónhất định phải thể hiện thái độ rõ ràngđứng cùng một chiến tuyến với vợ tôi,nếu xuất hiện người đe dọa vợ tôi, tôimuốn anh dùng hết sức lực tiêu diệt tậngốc.”Trình Thanh cúi đầu không nói, im lặngsuy nghĩ.“Suy nghĩ kỹ đi, nếu anh lựa chọnphương pháp của mình, đơn giản là mộtlần đánh cược, cược thắng, anh tháng,nếu cược thua, hẳn là anh còn hiểu rõkết quả hơn cả tôi, thế nào?” TrươngThác cầm bình rượu lên, rót cho TrìnhThanh, sau đó tự mình lấy một ly rượu,đợi Trình Thanh trả lời.Trình Thanh im lặng mất mười giây, saumười giây, anh ngẩng đầu; cầm ly rượutrên bàn, cụng ly với ly rượu trong tayTrương Thác.Ly rượu phát ra tiếng vang lanh lảnh.“Hợp tác vui vẻ.’ Trình Thanh cười nóivới Trương Thác một câu.“Đương nhiên.” Trương Thác ngửa đầuuống cạn rượu.Mẹ của Vương Vỹ khoanh tay ngồi trênbàn, trên mặt tràn đầy vẻ không hàilòng.“Tôi nói này Lâm Ngữ Lam, cháu dù saocũng đại diện cho nhà họ Lâm, cứ tùytiện đưa đồ mọn như vậy cho cụ Trìnhthôi sao?”Vương Vỹ cũng hừ lạnh một tiếng:“Đúng đấy, thật là làm mất mặt nhà họLâm, tôi thấy cô cũng đừng làm Chủ tịchLâm Thị nữa thì hơn, chỉ là loại khôngtới nổi chỗ sang trọng!”“Choang!”Một tiếng vang giòn giã, là âm thanh lyrượu rơi xuống đất vỡ nát.Trương Thác tay không, nhìn Vương Vỹ,Vương Vỹ vốn dĩ còn có chút khí thếhung hăng lập tức sợ đến mức khôngdám nói tiếp nữa.Lâm Xuyên ngồi bên cạnh nhìn thấycảnh tượng như vậy, mím môi cườitrộm.Trương Thác đứng dậy, không vui liếcmắt nhìn Vương Vỹ: “Ai nói chúng tôimang tới thứ hàng kém cỏi, trợn to mắtchó của các người nhìn cho thật kỹ đi!”Trong nhà chính, bàn mà ông cụ Trìnhđang ngồi đang thì thầm to nhỏ, bangười học trò của ông cụ Trình đều phátbiểu ý kiến của từng người, dựa vàoquan hệ xã hội mà Trình Quảng và TrìnhMông vừa thể hiện ra, xem ai trong sốbọn họ thích hợp quản lý nhà họ Trìnhsau này.Còn Trình Thanh thì bị ba người bọn họbỏ qua luôn.“Em cho rằng thằng bé Trình Quảng nàykhông tệ, thầy, gốc sâm hoang dã nàyban đầu em cũng đã từng nghe qua, cóđến những bốn mươi năm, người muốnlấy nó về tay nhiều vô số kể, nhưng cáithằng Trình Quảng này lại lấy được,khoan không nói việc này cần quan hệrộng đến mức nào, chỉ riêng công sứchao phí trong đó thôi cũng đã là rất lớnrồi, chúng ta không thể chỉ dựa vàonăng lực mà quên đi chữ hiếu.”Người nói chuyện chính là người đứngđầu chính phủ ở tỉnh Ninh, Tiêu Thăng.“Em cảm thấy thằng bé Trình Mông nàyđược đấy.” Ninh Trường Hà nắm giữquân đội tỉnh Ninh nói như vầy: “ToànHoa Hạ này, người được cụ Hậu Khảinhận làm học trò chỉ đếm trên đầu ngóntay, đó là bởi vì yêu cầu của cụ Hậu Khảiquá cao, người bình thường vốn dĩ khócó thể với tới được, thằng bé Trình Môngnày có thiên phú, lại chịu khó, rất tốt.”“Vậy trò thì sao? Trò thấy thế nào?” Ôngcụ Trình không tỏ thái độ ngay, mà chỉquay sang hỏi một học trò khác củamình, ông trùm giới kinh doanh tỉnhNinh, Đỗ Hoa.Đỗ Hoa là một người đàn ông trung niênnhìn qua rất chững chạc, tướng mạobình thường, ông ta cười gượng mộttiếng: “Thầy, việc lựa chọn hai đứa trẻnày, sẽ chỉ là tòng quân hoặc tham giachính trị, cũng không thể nào đến tayem nhỉ”Lời Đỗ Hoa nói là thật, người kinh doanhcó giàu hơn chăng nữa, nhưng đứngtrước quyền lực lại chỉ là một tờ giấytrắng.“Phát biểu ý kiến là được rồi.” Ông cụTrình nâng tách trà lên, nhẹ nhàng thổihai hơi, nhấp một ngụm nhỏ.“Em cảm thấy, Trình Quảng xuất sắc hơnmột chút, đứa trẻ này có tấm lòng, biếtchừng mực.” Đỗ Hoa nói.Ông cụ Trình gật gật đầu, hít sâu mộthơi.“Thầy giáo, đã có quyết định rồi sao?”Ninh Trường Hà hỏi.“Ừm”” Ông cụ Trình trả lời.Tuy rằng bọn họ xì xào bàn tán, giọngnói không lớn, nhưng trong số nhữngngười đang ngồi, làm gì có ai không biếthọ đang nói gì, bây giờ nhìn dáng vẻ ôngcụ Trình, rø ràng là muốn công Bố; điềunày khiến cho tất cả mọi người đềucăng thẳng hẳn lên, trong lúc còn đangtrò chuyện, rất nhiều người trong số đóđã đứng thành hàng rồi.Trình Quảng và Trình Mông ngồi cùngmột bàn, lúc này hai người căng thẳngđến mức lòng bàn tay đều đổ mồ hôi,quyết định tiếp theo của ông cụ Trình sẽảnh hưởng đến cuộc đời của bọn họ.Dưới bao ánh mắt đổ dồn, đôi mắt củaông cụ Trình dần dần chuyển sang phíaTrình Mông, giờ phút này, nhịp tim củaTrình Mông cũng đập nhanh hơn, ánhmắt lộ ra niềm vui sướng.Nhưng ông cụ Trình thở dài một tiếng,cũng khiến cho trái tim sắp nhảy rangoài của Trình Mông rơi bịch xuống.Ánh mắt của ông cụ Trình, cuối cùngnhìn về phía Trình Quảng.“Xong rồi! Xong rồi!” Trên chiếc bàn củanhà họ Lâm, Vương Vỹ phát ra một tiếnggầm nhẹ khàn khàn, trong tiếng kêu nàymang theo một loại cảm giác giải thoátkhỏi trói buộc.Trên mặt mẹ của Vương Vỹ cũng lộ ravẻ đắc ý, không khách sáo chút nào nói:“Lâm Ngữ Lam, món nợ của chúng tatrước đây, hôm nay sẽ tính toán rõ ràng.”Nhưng Lâm Xuyên lại ngược lại, bàydáng vẻ dửng dưng.Trình Thanh nghi ngờ nhìn chiếc bànđông người ngồi nhất kia, Trương Thácđang từ từ đi tới, anh rất muốn xemxem, người này có phương pháp gì cóthể giúp mình được chọn ngày hôm nay.Trong lòng Trình Quảng tràn đầy kíchđộng, bởi vì anh ta hiểu rõ, từ hôm naytrở đi, vận mệnh của mình đã hoàn toànthay đổi rồi, trong khu vực tỉnh Ninh này,cái tên Trình Quảng của anh ta sẽ khiếncho tất cả mọi người ở tầng lớp thượnglưu phải ghi nhớ thật kỹ!“Tiểu Quảng.” Trình Khuông mở miệng,giọng nói tang thương mà uy nghiêm.“Ông nội.” Trình Quảng vội vàng đứngdậy, cúi thấp đầu.“Ngồi xuống đi.” Trình Khuông làm mộtdấu tay đè thấp, sau khi đợi Trình Quảngngồi xuống xong, ông ta tiếp tục nói:“Tiểu Quảng, ông và ba người chú củacháu sẽ bàn bạc một chút, trong nhà họTrình chúng ta, so ra cháu có thiên phúhơn, em trai cháu tuổi còn nhỏ, vẫnđang đi học, không thích hợp ra ngoàixông xáo, còn cháu thì đã đến lúc thànhgia lập nghiệp rồi.”Khi Trình Khuông nói đến đây, cơ bản tấtcả mọi người đều đã hiểu được kết quảlựa chọn lần này, Trình Quảng sắp trởthành người cầm quyền mấy chục nămsắp tới của nhà họ Trình rồi!