Tái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân…
Chương 46
Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Chương 46 Một gói tràLúc này, trái tim Trình Quảng đang đậpthình thịch, mẹ của hắn ta thì run rẩy,bắt đầu từ hôm nay, địa vị của bà ta ởnhà họ Trình sẽ là dưới một người trênvạn người.Ánh mắt Trình Mông u ám, đôi mắt vôthần.Vương Vỹ là bạn hợp tác của TrìnhQuảng bây giờ cũng mừng rỡ như điên,có sự trợ giúp của Trình Quảng, kếhoạch của anh ta sau này sẽ vô cùng dễthực hiện, Tập đoàn Lâm Thị cũng chỉ làvật trong lòng bàn tay mà thôi!Ông cụ Trình thở dài một hơi, nói tiếp:“Tiểu Quảng, ông thấy khoảng thời giannày cháu cứ ra ngoài học…”Ông cụ Trình đang nói đến điểm quantrọng thì bị một chuyện bất ngờ cắtngang, một gói plastic trong suốt lớnchừng bàn tay bị người nào đó némxuống cái bàn trước mặt ông cụ Trình từphía xa.Cảnh này khiến mọi người có mặt giậtmình, ai to gan thế, dám ném đồ xuốngtrước mặt ông cụ Trình.Ba học trò của ông cụ Trình cùng nhìnvề phía người ném đồ.“Sinh nhật vui vẻ, quà sinh nhật tặngông đấy.” Trương Thác dẫu môi về phíacái gói kia.Lúc này, gần như tất cả mọi người trongphòng đều mở to hai mắt nhìn TrươngThác khó tin, người này là ai mà to ganthết“Tôi nói nhé Lâm Ngữ Lam, sao cháukhông chịu trông chừng tên họ Trươngnày thế, xem cậu ta làm cái gì kìa!” Mẹcủa Vương Vỹ đập bàn trách mắng, tuylời của chị ta là răn dạy, nhưng ánh mắtlại vui sướng, họ Trương à, cậu đúng làmột tên não tàn!“Cậu bé này, cậu thế này đúng là quákhông biết lễ phép rồi đấy?” NinhTrường Hà không vui nhìn Trương Thác:“Cậu là người của nhà họ Lâm à?”“Lâm Ngữ Lam là vợ tôi, Trình Thanh làngười anh em của tôi, gói trà này là vợtôi và Trình Thanh chuẩn bị cho ông,nhận đi.” Trương Thác chỉ gói trà trênbản, trong giọng nói của anh tràn đầycảm giác ra lệnh.“Buồn cười, anh cho rằng anh là ai, ôngnội tôi anh kêu nhận thì phải nhận hả?”Trình Quảng sải bước đi tới, chộp lấy góinhựa trong suốt trên bàn.Ninh Nhất Châu ngồi ở một bên nhưxem kịch, trong mát lóe lên sự u ám, nởmột nụ cười lạnh lẽo.“Thứ không biết lễ phép, nếu không phảinể tình anh có quan hệ với nhà họ Lâmthì hôm nay anh xong rồi, cầm đồ củaanh rồi cút đi!” Trình Quảng cầm góinhựa trong suốt muốn ném lên mặtTrương Thác.“Đợi đất” Ông cụ Trình vẫn luôn nóichuyện rất bình tĩnh lúc này đột nhiênhoảng hốt kêu lên, đôi mắt ông đụcngầu, nhìn chằm chằm cái gói trongsuốt kia.Nói đúng hơn là ông cụ Trình đang nhìnlá trà trong gói.Gói trà kia cũng không có bao nhiêu,nhưng từng lá rõ ràng, kích thước giốngnhau.Mỗi phiến lá trà đều dài một centimet,rộng nửa centimet, trên lá trà này có hoavăn đếm không rõ ràng, giống như kinhmạch trên cơ thể người vậy, lộn xộndâng lên cho triều đình, sau đó trở thànhdi sản văn hóa cấp hai của Hoa Hạ, vẫnluôn được giấu trong Cố Cung, năm2007 được đưa về tỉnh Nam, lúc đó chỉtiền bảo hiểm cho trà này đã lên đến19.990.000, có thể thấy nó quý giá đếnmức nào.Trà này sau khi được nén sẽ có hìnhdáng giống bí đỏ, chỗ trung tâm của trànày được gọi là rễ trà.Vào thời buổi bây giờ, rễ trà cùng đình bíđỏ không phải có tiền là mua được, chodù bỏ ra một trăm triệu cũng không thểmua một gam.Vì trà này hoàn toàn không có ai bán rangoài.Mấy năm trước Trình Khuông từng nghebạn bè nói mỗi khi quốc gia có ngoạigiao quan trọng mới lấy ra một chút rễtrà cung đình bí đỏ kết hợp với lá tràcung đình bí đỏ để chiêu đãi kháchnước ngoài.Có thể được chiêu đãi loại trà này khôngphải là Bộ trưởng ngoại giao của nướcnào cũng được, thậm chí là lãnh đạoquốc gia cũng thếtMà bây giờ trong gói cỡ bàn tay ngườitrưởng thành để trước mặt này đều là rễtrà cung đình bí đỏ!“Cái này… cậu lấy từ đâu ra thế?” Hai tayTrình Khuông run rẩy, cầm lấy rễ tràcung đình bí đỏ từ trong tay TrìnhQuảng, ông ta quá hiểu cái này chứng tỏđiều gì.Trương Thác không trả lời, chỉ trừngTrình Khuông một cái, ánh mắt nàykhiến Trình Khuông sợ tới run lên, độtnhiên ông ta nhận ra mình hỏi hơi nhiềurồi. Nếu đối phương có thể lấy ra rễ tràcung đình bí đỏ, thì nó từ đâu ra khôngphải là mình có tư cách hỏi.Hai tay Trình Khuông run rẩy, vừa địnhtrả túi trà này lại cho Trương Thác, chợtnghe giọng nói của Trương Thác vanglên.“Nhận quà đi, đừng từ chối, không phảinhà họ Trình các người có khảo nghiệmgì sao?”“Đúng, khảo nghiệm, khảo nghiệm.”Trình Khuông gật đầu liên tục.Gia chủ của nhà họ Trình là nhân vậtmột tay che trời ở tỉnh Ninh, bây giờtrong lòng lại nơm nớp lo sợ, nếu bịnhững người ở đây biết được suy nghĩtrong lòng Trình Khuông, chắc chắn sẽngạc nhiên đến rớt hàm.Tuy người ở đây không biết bây giờtrong lòng ông cụ Trình nghĩ gì, nhưngcó thể nhìn ra ông cụ Trình rất để ý mónđồ chàng trai này lấy ra, có lẽ đó là mộtthứ rất quý giá.Bọn họ nhìn Trương Thác, lại nhìn bàncủa nhà họ Lâm, có người đoán chắcchàng trai này tặng quà mừng thay TrìnhThanh, Trình Thanh nhìn như không đâuvào đâu, nhưng sao anh ta có thể bỏqua cái gia sản khủng của nhà họ Trìnhchứ?Trương Thác để lại cho ông cụ Trìnhmột nụ cười rồi xoay.người rời đi:Ông cụ Trình thầm thấy hoảng hốt,chàng trai trẻ lấy ra rễ trà cung đình bíđỏ này là chồng của Lâm Ngữ Lam, nhàhọ Lâm bám lên gốc đại thụ này từ lúcnào thếtNhà họ Trình và nhà họ Lâm qua lại mấyđời, thực lực và địa vị của nhà mình đềuvượt qua nhà họ Lâm không ít, nhưngbây giờ ông ta không nghĩ như vậy nữa,vì sự tồn tại của chàng trai này, ông tabiết bây giờ nhà họ Trình của mình đãchẳng là cọng cỏ gì trước mặt nhà họLâm nữa rồi.Người có thể lấy ra một gói rễ trà cungđình bí đỏ có thân phận như thế nào?Thậm chí ông cụ Trình còn không dámđoán!“Tiểu Quảng à, cháu ngồi xuống trướcđi.” Ông cụ Trình phất tay với TrìnhQuảng, ra hiệu hắn ta đừng đứng nữa.Trình Quảng hoảng hốt, trong lòng nảysinh linh cảm xấu: “Ông nội, ông…”“Ngồi xuống trước đi.” Ông cụ Trình lạinói một câu, sau đó không nhìn TrìnhQuảng nữa, nhìn về phía Trình Thanhđang ngồi bàn của nhà họ Lâm bên kia:“Thanh Nhị, hiếm lắm cháu mới trở vềmột lần, sao không qua đây ngồi, cònđang giận ông nội sao?”“Cháu không dám. Trình Thanh bưngmột ly rượu lên uống cạn, không có chútcung kính nào.“Haiz” Ông cụ Trình thở dài: “Năm đógiữa ông và ba cháu có quá nhiều hiểulầm, tính tình nó bướng bỉnh, một mìnhbỏ nhà đi chưa tính, còn làm khổ hai mẹcon cháu. Nhiều năm như vậy trôi quarồi, ông già này cũng sắp xuống mồ, chodù có hiểu lầm gì cũng nên tháo gỡ thôi.Cháu bảo người ba tính tình bướng bỉnhkia của cháu rnau về nhà giúp ông nộiđi, dù sao nó cũng là con trai cả, nhà họTrình sau này còn phải giao vào tay nóma…
Chương 46 Một gói trà
Lúc này, trái tim Trình Quảng đang đập
thình thịch, mẹ của hắn ta thì run rẩy,
bắt đầu từ hôm nay, địa vị của bà ta ở
nhà họ Trình sẽ là dưới một người trên
vạn người.
Ánh mắt Trình Mông u ám, đôi mắt vô
thần.
Vương Vỹ là bạn hợp tác của Trình
Quảng bây giờ cũng mừng rỡ như điên,
có sự trợ giúp của Trình Quảng, kế
hoạch của anh ta sau này sẽ vô cùng dễ
thực hiện, Tập đoàn Lâm Thị cũng chỉ là
vật trong lòng bàn tay mà thôi!
Ông cụ Trình thở dài một hơi, nói tiếp:
“Tiểu Quảng, ông thấy khoảng thời gian
này cháu cứ ra ngoài học…”
Ông cụ Trình đang nói đến điểm quan
trọng thì bị một chuyện bất ngờ cắt
ngang, một gói plastic trong suốt lớn
chừng bàn tay bị người nào đó ném
xuống cái bàn trước mặt ông cụ Trình từ
phía xa.
Cảnh này khiến mọi người có mặt giật
mình, ai to gan thế, dám ném đồ xuống
trước mặt ông cụ Trình.
Ba học trò của ông cụ Trình cùng nhìn
về phía người ném đồ.
“Sinh nhật vui vẻ, quà sinh nhật tặng
ông đấy.” Trương Thác dẫu môi về phía
cái gói kia.
Lúc này, gần như tất cả mọi người trong
phòng đều mở to hai mắt nhìn Trương
Thác khó tin, người này là ai mà to gan
thết
“Tôi nói nhé Lâm Ngữ Lam, sao cháu
không chịu trông chừng tên họ Trương
này thế, xem cậu ta làm cái gì kìa!” Mẹ
của Vương Vỹ đập bàn trách mắng, tuy
lời của chị ta là răn dạy, nhưng ánh mắt
lại vui sướng, họ Trương à, cậu đúng là
một tên não tàn!
“Cậu bé này, cậu thế này đúng là quá
không biết lễ phép rồi đấy?” Ninh
Trường Hà không vui nhìn Trương Thác:
“Cậu là người của nhà họ Lâm à?”
“Lâm Ngữ Lam là vợ tôi, Trình Thanh là
người anh em của tôi, gói trà này là vợ
tôi và Trình Thanh chuẩn bị cho ông,
nhận đi.” Trương Thác chỉ gói trà trên
bản, trong giọng nói của anh tràn đầy
cảm giác ra lệnh.
“Buồn cười, anh cho rằng anh là ai, ông
nội tôi anh kêu nhận thì phải nhận hả?”
Trình Quảng sải bước đi tới, chộp lấy gói
nhựa trong suốt trên bàn.
Ninh Nhất Châu ngồi ở một bên như
xem kịch, trong mát lóe lên sự u ám, nở
một nụ cười lạnh lẽo.
“Thứ không biết lễ phép, nếu không phải
nể tình anh có quan hệ với nhà họ Lâm
thì hôm nay anh xong rồi, cầm đồ của
anh rồi cút đi!” Trình Quảng cầm gói
nhựa trong suốt muốn ném lên mặt
Trương Thác.
“Đợi đất” Ông cụ Trình vẫn luôn nói
chuyện rất bình tĩnh lúc này đột nhiên
hoảng hốt kêu lên, đôi mắt ông đục
ngầu, nhìn chằm chằm cái gói trong
suốt kia.
Nói đúng hơn là ông cụ Trình đang nhìn
lá trà trong gói.
Gói trà kia cũng không có bao nhiêu,
nhưng từng lá rõ ràng, kích thước giống
nhau.
Mỗi phiến lá trà đều dài một centimet,
rộng nửa centimet, trên lá trà này có hoa
văn đếm không rõ ràng, giống như kinh
mạch trên cơ thể người vậy, lộn xộn
dâng lên cho triều đình, sau đó trở thành
di sản văn hóa cấp hai của Hoa Hạ, vẫn
luôn được giấu trong Cố Cung, năm
2007 được đưa về tỉnh Nam, lúc đó chỉ
tiền bảo hiểm cho trà này đã lên đến
19.990.000, có thể thấy nó quý giá đến
mức nào.
Trà này sau khi được nén sẽ có hình
dáng giống bí đỏ, chỗ trung tâm của trà
này được gọi là rễ trà.
Vào thời buổi bây giờ, rễ trà cùng đình bí
đỏ không phải có tiền là mua được, cho
dù bỏ ra một trăm triệu cũng không thể
mua một gam.
Vì trà này hoàn toàn không có ai bán ra
ngoài.
Mấy năm trước Trình Khuông từng nghe
bạn bè nói mỗi khi quốc gia có ngoại
giao quan trọng mới lấy ra một chút rễ
trà cung đình bí đỏ kết hợp với lá trà
cung đình bí đỏ để chiêu đãi khách
nước ngoài.
Có thể được chiêu đãi loại trà này không
phải là Bộ trưởng ngoại giao của nước
nào cũng được, thậm chí là lãnh đạo
quốc gia cũng thết
Mà bây giờ trong gói cỡ bàn tay người
trưởng thành để trước mặt này đều là rễ
trà cung đình bí đỏ!
“Cái này… cậu lấy từ đâu ra thế?” Hai tay
Trình Khuông run rẩy, cầm lấy rễ trà
cung đình bí đỏ từ trong tay Trình
Quảng, ông ta quá hiểu cái này chứng tỏ
điều gì.
Trương Thác không trả lời, chỉ trừng
Trình Khuông một cái, ánh mắt này
khiến Trình Khuông sợ tới run lên, đột
nhiên ông ta nhận ra mình hỏi hơi nhiều
rồi. Nếu đối phương có thể lấy ra rễ trà
cung đình bí đỏ, thì nó từ đâu ra không
phải là mình có tư cách hỏi.
Hai tay Trình Khuông run rẩy, vừa định
trả túi trà này lại cho Trương Thác, chợt
nghe giọng nói của Trương Thác vang
lên.
“Nhận quà đi, đừng từ chối, không phải
nhà họ Trình các người có khảo nghiệm
gì sao?”
“Đúng, khảo nghiệm, khảo nghiệm.”
Trình Khuông gật đầu liên tục.
Gia chủ của nhà họ Trình là nhân vật
một tay che trời ở tỉnh Ninh, bây giờ
trong lòng lại nơm nớp lo sợ, nếu bị
những người ở đây biết được suy nghĩ
trong lòng Trình Khuông, chắc chắn sẽ
ngạc nhiên đến rớt hàm.
Tuy người ở đây không biết bây giờ
trong lòng ông cụ Trình nghĩ gì, nhưng
có thể nhìn ra ông cụ Trình rất để ý món
đồ chàng trai này lấy ra, có lẽ đó là một
thứ rất quý giá.
Bọn họ nhìn Trương Thác, lại nhìn bàn
của nhà họ Lâm, có người đoán chắc
chàng trai này tặng quà mừng thay Trình
Thanh, Trình Thanh nhìn như không đâu
vào đâu, nhưng sao anh ta có thể bỏ
qua cái gia sản khủng của nhà họ Trình
chứ?
Trương Thác để lại cho ông cụ Trình
một nụ cười rồi xoay.người rời đi:
Ông cụ Trình thầm thấy hoảng hốt,
chàng trai trẻ lấy ra rễ trà cung đình bí
đỏ này là chồng của Lâm Ngữ Lam, nhà
họ Lâm bám lên gốc đại thụ này từ lúc
nào thết
Nhà họ Trình và nhà họ Lâm qua lại mấy
đời, thực lực và địa vị của nhà mình đều
vượt qua nhà họ Lâm không ít, nhưng
bây giờ ông ta không nghĩ như vậy nữa,
vì sự tồn tại của chàng trai này, ông ta
biết bây giờ nhà họ Trình của mình đã
chẳng là cọng cỏ gì trước mặt nhà họ
Lâm nữa rồi.
Người có thể lấy ra một gói rễ trà cung
đình bí đỏ có thân phận như thế nào?
Thậm chí ông cụ Trình còn không dám
đoán!
“Tiểu Quảng à, cháu ngồi xuống trước
đi.” Ông cụ Trình phất tay với Trình
Quảng, ra hiệu hắn ta đừng đứng nữa.
Trình Quảng hoảng hốt, trong lòng nảy
sinh linh cảm xấu: “Ông nội, ông…”
“Ngồi xuống trước đi.” Ông cụ Trình lại
nói một câu, sau đó không nhìn Trình
Quảng nữa, nhìn về phía Trình Thanh
đang ngồi bàn của nhà họ Lâm bên kia:
“Thanh Nhị, hiếm lắm cháu mới trở về
một lần, sao không qua đây ngồi, còn
đang giận ông nội sao?”
“Cháu không dám. Trình Thanh bưng
một ly rượu lên uống cạn, không có chút
cung kính nào.
“Haiz” Ông cụ Trình thở dài: “Năm đó
giữa ông và ba cháu có quá nhiều hiểu
lầm, tính tình nó bướng bỉnh, một mình
bỏ nhà đi chưa tính, còn làm khổ hai mẹ
con cháu. Nhiều năm như vậy trôi qua
rồi, ông già này cũng sắp xuống mồ, cho
dù có hiểu lầm gì cũng nên tháo gỡ thôi.
Cháu bảo người ba tính tình bướng bỉnh
kia của cháu rnau về nhà giúp ông nội
đi, dù sao nó cũng là con trai cả, nhà họ
Trình sau này còn phải giao vào tay nó
ma…
Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Chương 46 Một gói tràLúc này, trái tim Trình Quảng đang đậpthình thịch, mẹ của hắn ta thì run rẩy,bắt đầu từ hôm nay, địa vị của bà ta ởnhà họ Trình sẽ là dưới một người trênvạn người.Ánh mắt Trình Mông u ám, đôi mắt vôthần.Vương Vỹ là bạn hợp tác của TrìnhQuảng bây giờ cũng mừng rỡ như điên,có sự trợ giúp của Trình Quảng, kếhoạch của anh ta sau này sẽ vô cùng dễthực hiện, Tập đoàn Lâm Thị cũng chỉ làvật trong lòng bàn tay mà thôi!Ông cụ Trình thở dài một hơi, nói tiếp:“Tiểu Quảng, ông thấy khoảng thời giannày cháu cứ ra ngoài học…”Ông cụ Trình đang nói đến điểm quantrọng thì bị một chuyện bất ngờ cắtngang, một gói plastic trong suốt lớnchừng bàn tay bị người nào đó némxuống cái bàn trước mặt ông cụ Trình từphía xa.Cảnh này khiến mọi người có mặt giậtmình, ai to gan thế, dám ném đồ xuốngtrước mặt ông cụ Trình.Ba học trò của ông cụ Trình cùng nhìnvề phía người ném đồ.“Sinh nhật vui vẻ, quà sinh nhật tặngông đấy.” Trương Thác dẫu môi về phíacái gói kia.Lúc này, gần như tất cả mọi người trongphòng đều mở to hai mắt nhìn TrươngThác khó tin, người này là ai mà to ganthết“Tôi nói nhé Lâm Ngữ Lam, sao cháukhông chịu trông chừng tên họ Trươngnày thế, xem cậu ta làm cái gì kìa!” Mẹcủa Vương Vỹ đập bàn trách mắng, tuylời của chị ta là răn dạy, nhưng ánh mắtlại vui sướng, họ Trương à, cậu đúng làmột tên não tàn!“Cậu bé này, cậu thế này đúng là quákhông biết lễ phép rồi đấy?” NinhTrường Hà không vui nhìn Trương Thác:“Cậu là người của nhà họ Lâm à?”“Lâm Ngữ Lam là vợ tôi, Trình Thanh làngười anh em của tôi, gói trà này là vợtôi và Trình Thanh chuẩn bị cho ông,nhận đi.” Trương Thác chỉ gói trà trênbản, trong giọng nói của anh tràn đầycảm giác ra lệnh.“Buồn cười, anh cho rằng anh là ai, ôngnội tôi anh kêu nhận thì phải nhận hả?”Trình Quảng sải bước đi tới, chộp lấy góinhựa trong suốt trên bàn.Ninh Nhất Châu ngồi ở một bên nhưxem kịch, trong mát lóe lên sự u ám, nởmột nụ cười lạnh lẽo.“Thứ không biết lễ phép, nếu không phảinể tình anh có quan hệ với nhà họ Lâmthì hôm nay anh xong rồi, cầm đồ củaanh rồi cút đi!” Trình Quảng cầm góinhựa trong suốt muốn ném lên mặtTrương Thác.“Đợi đất” Ông cụ Trình vẫn luôn nóichuyện rất bình tĩnh lúc này đột nhiênhoảng hốt kêu lên, đôi mắt ông đụcngầu, nhìn chằm chằm cái gói trongsuốt kia.Nói đúng hơn là ông cụ Trình đang nhìnlá trà trong gói.Gói trà kia cũng không có bao nhiêu,nhưng từng lá rõ ràng, kích thước giốngnhau.Mỗi phiến lá trà đều dài một centimet,rộng nửa centimet, trên lá trà này có hoavăn đếm không rõ ràng, giống như kinhmạch trên cơ thể người vậy, lộn xộndâng lên cho triều đình, sau đó trở thànhdi sản văn hóa cấp hai của Hoa Hạ, vẫnluôn được giấu trong Cố Cung, năm2007 được đưa về tỉnh Nam, lúc đó chỉtiền bảo hiểm cho trà này đã lên đến19.990.000, có thể thấy nó quý giá đếnmức nào.Trà này sau khi được nén sẽ có hìnhdáng giống bí đỏ, chỗ trung tâm của trànày được gọi là rễ trà.Vào thời buổi bây giờ, rễ trà cùng đình bíđỏ không phải có tiền là mua được, chodù bỏ ra một trăm triệu cũng không thểmua một gam.Vì trà này hoàn toàn không có ai bán rangoài.Mấy năm trước Trình Khuông từng nghebạn bè nói mỗi khi quốc gia có ngoạigiao quan trọng mới lấy ra một chút rễtrà cung đình bí đỏ kết hợp với lá tràcung đình bí đỏ để chiêu đãi kháchnước ngoài.Có thể được chiêu đãi loại trà này khôngphải là Bộ trưởng ngoại giao của nướcnào cũng được, thậm chí là lãnh đạoquốc gia cũng thếtMà bây giờ trong gói cỡ bàn tay ngườitrưởng thành để trước mặt này đều là rễtrà cung đình bí đỏ!“Cái này… cậu lấy từ đâu ra thế?” Hai tayTrình Khuông run rẩy, cầm lấy rễ tràcung đình bí đỏ từ trong tay TrìnhQuảng, ông ta quá hiểu cái này chứng tỏđiều gì.Trương Thác không trả lời, chỉ trừngTrình Khuông một cái, ánh mắt nàykhiến Trình Khuông sợ tới run lên, độtnhiên ông ta nhận ra mình hỏi hơi nhiềurồi. Nếu đối phương có thể lấy ra rễ tràcung đình bí đỏ, thì nó từ đâu ra khôngphải là mình có tư cách hỏi.Hai tay Trình Khuông run rẩy, vừa địnhtrả túi trà này lại cho Trương Thác, chợtnghe giọng nói của Trương Thác vanglên.“Nhận quà đi, đừng từ chối, không phảinhà họ Trình các người có khảo nghiệmgì sao?”“Đúng, khảo nghiệm, khảo nghiệm.”Trình Khuông gật đầu liên tục.Gia chủ của nhà họ Trình là nhân vậtmột tay che trời ở tỉnh Ninh, bây giờtrong lòng lại nơm nớp lo sợ, nếu bịnhững người ở đây biết được suy nghĩtrong lòng Trình Khuông, chắc chắn sẽngạc nhiên đến rớt hàm.Tuy người ở đây không biết bây giờtrong lòng ông cụ Trình nghĩ gì, nhưngcó thể nhìn ra ông cụ Trình rất để ý mónđồ chàng trai này lấy ra, có lẽ đó là mộtthứ rất quý giá.Bọn họ nhìn Trương Thác, lại nhìn bàncủa nhà họ Lâm, có người đoán chắcchàng trai này tặng quà mừng thay TrìnhThanh, Trình Thanh nhìn như không đâuvào đâu, nhưng sao anh ta có thể bỏqua cái gia sản khủng của nhà họ Trìnhchứ?Trương Thác để lại cho ông cụ Trìnhmột nụ cười rồi xoay.người rời đi:Ông cụ Trình thầm thấy hoảng hốt,chàng trai trẻ lấy ra rễ trà cung đình bíđỏ này là chồng của Lâm Ngữ Lam, nhàhọ Lâm bám lên gốc đại thụ này từ lúcnào thếtNhà họ Trình và nhà họ Lâm qua lại mấyđời, thực lực và địa vị của nhà mình đềuvượt qua nhà họ Lâm không ít, nhưngbây giờ ông ta không nghĩ như vậy nữa,vì sự tồn tại của chàng trai này, ông tabiết bây giờ nhà họ Trình của mình đãchẳng là cọng cỏ gì trước mặt nhà họLâm nữa rồi.Người có thể lấy ra một gói rễ trà cungđình bí đỏ có thân phận như thế nào?Thậm chí ông cụ Trình còn không dámđoán!“Tiểu Quảng à, cháu ngồi xuống trướcđi.” Ông cụ Trình phất tay với TrìnhQuảng, ra hiệu hắn ta đừng đứng nữa.Trình Quảng hoảng hốt, trong lòng nảysinh linh cảm xấu: “Ông nội, ông…”“Ngồi xuống trước đi.” Ông cụ Trình lạinói một câu, sau đó không nhìn TrìnhQuảng nữa, nhìn về phía Trình Thanhđang ngồi bàn của nhà họ Lâm bên kia:“Thanh Nhị, hiếm lắm cháu mới trở vềmột lần, sao không qua đây ngồi, cònđang giận ông nội sao?”“Cháu không dám. Trình Thanh bưngmột ly rượu lên uống cạn, không có chútcung kính nào.“Haiz” Ông cụ Trình thở dài: “Năm đógiữa ông và ba cháu có quá nhiều hiểulầm, tính tình nó bướng bỉnh, một mìnhbỏ nhà đi chưa tính, còn làm khổ hai mẹcon cháu. Nhiều năm như vậy trôi quarồi, ông già này cũng sắp xuống mồ, chodù có hiểu lầm gì cũng nên tháo gỡ thôi.Cháu bảo người ba tính tình bướng bỉnhkia của cháu rnau về nhà giúp ông nộiđi, dù sao nó cũng là con trai cả, nhà họTrình sau này còn phải giao vào tay nóma…