Tái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân…
Chương 50
Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… thương 50 Cứu tínhTrương Khiết nhìn thấy trong phòng baocó mấy người phụ nữ mặt mày xinh đẹp,dáng người nóng bỏng đang vây quanhmột tên béo trung niên bụng phệ, mộtngười trong đó còn ngồi lên người tênbéo uống rượu giao bôi với ông ta.“Ôi, lại có mấy người đẹp nữa đến rồi,mau vào đi, uống một ly nào.” Tên béovừa nhìn thấy Trương Khiết thì sáng mắtlên, giơ cánh tay mập mạp không ngừngvẫy cô,Tôn Lam đứng ở cửa cũng bị cảnh trướcmắt dọa sợ, cô không ngờ những ngườinày lại chơi đùa điên cuồng như vậy, cônhìn thấy người đẹp trên người tên béolà người lúc đó vào công ty cùng vớimình.“Tôn Lam, mau đến đây!” Một người đànông để đầu undercut khoảng ba mươituổi vừa nhìn thấy Tôn Lam lập tức lộ vẻvui mừng, trong những cô gái gã ta gọitối nay, Tôn Lam có dáng người vàtướng mạo đẹp nhất, tối nay gã ta chỉđợi Tôn Lam đến tiếp rượu thôi.“Giám đốc, em… em…” Tôn Lam đứng ởcửa không dám đi vào, ấp úng nói.“Cô cái gì mà cô, ông chủ Vương đã hỏicô mấy lần đó, cô đến muộn phải tựphạt ba ly trước!” Giám đốc gắng ra dấucho Tôn Lam bằng ánh mắt.Ông chủ Vương là tên béo trung niên kia,lúc này ông ta đang nheo mắt nhìnchằm chằm Tôn Lam, quan sát cô từđầu đến chân, thè lưỡi ra liếm môi mộtcách ghê tởm.“Phạt cái gì mà phạt, muốn uống rượuthì các người tự mình uống đi, hôm naychúng tôi tới đây để đòi tiền lương củaTôn Lam lúc trước!” Trương Khiết cầmmột ly rượu lên, đập “xoảng” xuống đất.Tiếng ly rượu vỡ khiến cả phòng bao rơivào sự yên lặng kỳ lạ.“Cô là ai mà tới đây gây chuyện đó?”Giám đốc đầu undercut đứng phắt dậytừ chỗ ngồi, kiêu ngạo nhìn TrươngKhiết: “Cô gái nhỏ, cô đến gây sự saichỗ rồi đấy!” Ông chủ Vương vẫy tay với cửa phòngbao: “Haiz, tuổi trẻ không hiểu chuyện, aikhông có lúc kích động chứ, ngồi xuốngtiếp-anh mấy ly rượu thì coi như bỏ quachuyện này, thế nào?”Giám đốc đang kiêu ngạo cười nịnh nọtgật đầu với ông chủ Vương, sau đó lạinhìn Trương Khiết: “Nghe thấy lời củaông chủ Vương không, mau tới đây uốngvới ông chủ Vương mấy ly, nghiêm túcnhận lỗi, việc này tôi sẽ xem như chưaxảy ra”“Nếu tôi nói không thì sao?” TrươngKhiết nhìn chằm chằm Giám đốc.“Không?” Giám đốc cười cười: “Nếu cáccô đã không biết điều, vậy hôm nay aicũng đừng hòng rời khỏi đây!”Giám đốc cầm một ly thủy tinh lên némmạnh xuống chân Trương Khiết, ly thủytỉnh vỡ nát trước mặt cô, mảnh vụn thủytinh băn lên chân Trương Khiết, cùng lúcđó, một đám đàn ông khỏe mạnh xuấthiện trong hành lang khách sạn, ào àovây quanh cửa phòng bao, có tới bảytám người.Trương Thác thấy cảnh như vậy thì lắcđầu, vặn vai đi vào trong phòng bao, đưamắt nhìn một lượt xung quanh xem thửcó thứ gì vừa tay không.Từ Uyển thấy động tác của Trương Thácthì đưa tay kéo ống tay áo của anh, nhìnTrương Thác lắc đầu. Cô chỉ nhìn hànhđộng của Trương Thác đã biết anhmuốn làm gì, với chuyện Trương Tháccó dám ra tay với người trong phòngbao này không, Từ Uyển không chút nghỉngờ, ông chủ Vương gì đó, còn có Giámđốc của công ty người mẫu kia có thể làmột người thành công ở trong mắtngười khác, nhưng ở trước mặt Lâm Thịthì yếu ớt chẳng khác gì một con kiến.Lúc đó ngay cả Vương Vỹ mà TrươngThác còn nói đánh thì đánh, sao màkhông dám đánh những người này chứ.“Anh rể, anh đừng ra tay, Trương Khiếtcó thể giải quyết.” Từ Uyển nhỏ giọngnói với Trương Thác.Trương Thác ngạc nhiên nhìn thoángqua Trương Khiết, lập tức thoải mái hơn,nếu cô gái này dám hùng hổ đến đâygây chuyện, bây giờ gặp nhiều thanhniên cao to như vậy cũng không tỏ ra sợhãi, nói cô ấy không có át chủ bài thì aimà tin?Nghĩ vậy, Trương Thác cũng bỏ đi ý địnhra tay đánh mấy người này tàn phế, dứtkhoát đứng ở bên cạnh Trương Khiết,tránh cho cô ấy bị thương.Động tác này của Trương Thác trongmắt đám đàn ông khỏe mạnh là đang tỏra yếu đuối, ở đây chỉ có một mình anhlà đàn ông, còn trốn ở sau lưng phụ nữ.“Em gái nhỏ à, đây là người cô mời đếngiúp đỡ hả?” Giám đốc cười nhạo nhìnTrương Thác:Trương Khiết hừ lạnh một tiếng: “Ngườigiúp đỡ tôi là ai, lát nữa anh sẽ biếtthôi!”“Lát nữa?” Giám đốc bật cười, sau đógiọng nói chợt trở nên tàn nhẫn: “Bâygiờ tôi sẽ cho các người quỳ xuống hết,ra tay!”Giám đốc vừa ra lệnh, người bao vây ởcửa phòng bao lập tức xông vào, gã đànông cầm đầu cười nham hiểm, duỗi taymuốn bắt lấy Trương Khiết.Người còn lại cũng xấu xa muốn bắt lấyTừ Uyển và Tôn Lam.Trong mắt Trương Thác lóe lên ánhsáng lạnh lẽo, xoay nhẹ eo, nắm chặttay, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công.Đúng lúc này, một tiếng rống to vang lênngoài phòng bao.“Tôi xem ai dám động vào bọn họ!”Còn chưa quát xong, đã thấy một đámngười trẻ tuổi tay cầm gậy gộc xông vàotừ ngoài phòng bao, nhìn qua khôngdưới hai mươi người.Sự xuất hiện của mấy người trẻ tuổi nàykhiến đám đàn ông Giám đốc gọi tớidừng tay lại, không dám làm bừa.Sau đó thì thấy Trương Thành kẻ viềnmắt đi vào từ ngoài phòng bao, bêncạnh Trương Thành còn có hai ngườianh em của cậu ta đi theo, cùng với hainữ sinh viên ăn mặc xinh đẹp, trangđiểm đậm.Trương Thành vừa đi vào phòng bao,đám người trẻ tuổi lầm lăm gậy gộc đềugật đầu, gọi một tiếng anh Thành.Trương Thành hài lòng gật đầu, điệunghệ châm thuốc lá để vào miệng, nhìnqua chỗ Giám đốc: “Tôi ở trường học đãnghe nói có người ép học sinh củatrường mình ra ngoài làm, hôm nay ôngđây bắt được anh rồi nhỉ, to gan đấy,ngay cả Tiểu Lam cũng để ý?”“Các cậu là ai?” Giám đốc cau mày nhìnTrương Thành, gã ta chuyên giao tiếpbên ngoài, tuy Trương Thành có vẻ rấtnon nớt, nhưng đồ hàng hiệu mặc trênngười khiến Giám đốc không dám xemthường.“Ông đây là người của Thanh Diệp xã,từng nghe thấy chưa?”“Thanh Diệp xã!” Giám đốc vừa nghethấy cái tên này thì lập tức kinh ngạc,bọn họ cũng có chút dính dáng với cácbăng đảng, đương nhiên phải kiêng dèmấy băng đảng đầu đàn của thành phốNgân Châu này mấy phần.“Xem ra anh từng nghe tới rồi, nếu đãnghe thấy thì nên biết, anh cả Lôi Côngcủa chúng tôi từng nói các người khôngđược để ý đến trường đại học NgânChâu, các người nghe như gió thoảngbên tai à? Muốn tôi nói với anh Báo mộttiếng không?” Trương Thành nhận lấymột cây gậy từ chàng trai bên cạnh, nhìnGiám đốc uy hiếp.“Cái này…” Giám đốc nhìn người TrươngThành mang đến, lại nhìn ông chủVương, trong chốc lát, gã ta suy nghĩđến lợi và hại, sau đó cúi đầu: “Xin lỗi, làchúng tôi vượt qua phạm vi rồi.”“Còn không mau cút đi?” Trương Thànhnhướng mày.Giám đốc liên tục dùng tay ra hiệu vớicác cô gái trong phòng bao, mình cũngkhông dám ở lại thêm một giây nào nữa,chạy ra khỏi phòng bao như bỏ trốn.Mấy tên đàn ông được Giám đốc gọiđến thấy thế cũng đều chán nản lui rangoài.Mấy cô gái trong phòng bao đưa mắtnhìn nhau, cuối cùng một người đi rangoài trước, người còn lại cũng ra theo,ông chủ Vương bụng phệ nào dám mộtmình đối mặt với đống người như vậy,hơn hai mươi thanh niên cầm gậy gộckhiến ông ta sợ đến run chân, khomngười không dám kêu một tiếng, ngaycả nhìn Trương Thành cũng không dámđã chạy ra khỏi phòng bao.
thương 50 Cứu tính
Trương Khiết nhìn thấy trong phòng bao
có mấy người phụ nữ mặt mày xinh đẹp,
dáng người nóng bỏng đang vây quanh
một tên béo trung niên bụng phệ, một
người trong đó còn ngồi lên người tên
béo uống rượu giao bôi với ông ta.
“Ôi, lại có mấy người đẹp nữa đến rồi,
mau vào đi, uống một ly nào.” Tên béo
vừa nhìn thấy Trương Khiết thì sáng mắt
lên, giơ cánh tay mập mạp không ngừng
vẫy cô,
Tôn Lam đứng ở cửa cũng bị cảnh trước
mắt dọa sợ, cô không ngờ những người
này lại chơi đùa điên cuồng như vậy, cô
nhìn thấy người đẹp trên người tên béo
là người lúc đó vào công ty cùng với
mình.
“Tôn Lam, mau đến đây!” Một người đàn
ông để đầu undercut khoảng ba mươi
tuổi vừa nhìn thấy Tôn Lam lập tức lộ vẻ
vui mừng, trong những cô gái gã ta gọi
tối nay, Tôn Lam có dáng người và
tướng mạo đẹp nhất, tối nay gã ta chỉ
đợi Tôn Lam đến tiếp rượu thôi.
“Giám đốc, em… em…” Tôn Lam đứng ở
cửa không dám đi vào, ấp úng nói.
“Cô cái gì mà cô, ông chủ Vương đã hỏi
cô mấy lần đó, cô đến muộn phải tự
phạt ba ly trước!” Giám đốc gắng ra dấu
cho Tôn Lam bằng ánh mắt.
Ông chủ Vương là tên béo trung niên kia,
lúc này ông ta đang nheo mắt nhìn
chằm chằm Tôn Lam, quan sát cô từ
đầu đến chân, thè lưỡi ra liếm môi một
cách ghê tởm.
“Phạt cái gì mà phạt, muốn uống rượu
thì các người tự mình uống đi, hôm nay
chúng tôi tới đây để đòi tiền lương của
Tôn Lam lúc trước!” Trương Khiết cầm
một ly rượu lên, đập “xoảng” xuống đất.
Tiếng ly rượu vỡ khiến cả phòng bao rơi
vào sự yên lặng kỳ lạ.
“Cô là ai mà tới đây gây chuyện đó?”
Giám đốc đầu undercut đứng phắt dậy
từ chỗ ngồi, kiêu ngạo nhìn Trương
Khiết: “Cô gái nhỏ, cô đến gây sự sai
chỗ rồi đấy!”
Ông chủ Vương vẫy tay với cửa phòng
bao: “Haiz, tuổi trẻ không hiểu chuyện, ai
không có lúc kích động chứ, ngồi xuống
tiếp-anh mấy ly rượu thì coi như bỏ qua
chuyện này, thế nào?”
Giám đốc đang kiêu ngạo cười nịnh nọt
gật đầu với ông chủ Vương, sau đó lại
nhìn Trương Khiết: “Nghe thấy lời của
ông chủ Vương không, mau tới đây uống
với ông chủ Vương mấy ly, nghiêm túc
nhận lỗi, việc này tôi sẽ xem như chưa
xảy ra”
“Nếu tôi nói không thì sao?” Trương
Khiết nhìn chằm chằm Giám đốc.
“Không?” Giám đốc cười cười: “Nếu các
cô đã không biết điều, vậy hôm nay ai
cũng đừng hòng rời khỏi đây!”
Giám đốc cầm một ly thủy tinh lên ném
mạnh xuống chân Trương Khiết, ly thủy
tỉnh vỡ nát trước mặt cô, mảnh vụn thủy
tinh băn lên chân Trương Khiết, cùng lúc
đó, một đám đàn ông khỏe mạnh xuất
hiện trong hành lang khách sạn, ào ào
vây quanh cửa phòng bao, có tới bảy
tám người.
Trương Thác thấy cảnh như vậy thì lắc
đầu, vặn vai đi vào trong phòng bao, đưa
mắt nhìn một lượt xung quanh xem thử
có thứ gì vừa tay không.
Từ Uyển thấy động tác của Trương Thác
thì đưa tay kéo ống tay áo của anh, nhìn
Trương Thác lắc đầu. Cô chỉ nhìn hành
động của Trương Thác đã biết anh
muốn làm gì, với chuyện Trương Thác
có dám ra tay với người trong phòng
bao này không, Từ Uyển không chút nghỉ
ngờ, ông chủ Vương gì đó, còn có Giám
đốc của công ty người mẫu kia có thể là
một người thành công ở trong mắt
người khác, nhưng ở trước mặt Lâm Thị
thì yếu ớt chẳng khác gì một con kiến.
Lúc đó ngay cả Vương Vỹ mà Trương
Thác còn nói đánh thì đánh, sao mà
không dám đánh những người này chứ.
“Anh rể, anh đừng ra tay, Trương Khiết
có thể giải quyết.” Từ Uyển nhỏ giọng
nói với Trương Thác.
Trương Thác ngạc nhiên nhìn thoáng
qua Trương Khiết, lập tức thoải mái hơn,
nếu cô gái này dám hùng hổ đến đây
gây chuyện, bây giờ gặp nhiều thanh
niên cao to như vậy cũng không tỏ ra sợ
hãi, nói cô ấy không có át chủ bài thì ai
mà tin?
Nghĩ vậy, Trương Thác cũng bỏ đi ý định
ra tay đánh mấy người này tàn phế, dứt
khoát đứng ở bên cạnh Trương Khiết,
tránh cho cô ấy bị thương.
Động tác này của Trương Thác trong
mắt đám đàn ông khỏe mạnh là đang tỏ
ra yếu đuối, ở đây chỉ có một mình anh
là đàn ông, còn trốn ở sau lưng phụ nữ.
“Em gái nhỏ à, đây là người cô mời đến
giúp đỡ hả?” Giám đốc cười nhạo nhìn
Trương Thác:
Trương Khiết hừ lạnh một tiếng: “Người
giúp đỡ tôi là ai, lát nữa anh sẽ biết
thôi!”
“Lát nữa?” Giám đốc bật cười, sau đó
giọng nói chợt trở nên tàn nhẫn: “Bây
giờ tôi sẽ cho các người quỳ xuống hết,
ra tay!”
Giám đốc vừa ra lệnh, người bao vây ở
cửa phòng bao lập tức xông vào, gã đàn
ông cầm đầu cười nham hiểm, duỗi tay
muốn bắt lấy Trương Khiết.
Người còn lại cũng xấu xa muốn bắt lấy
Từ Uyển và Tôn Lam.
Trong mắt Trương Thác lóe lên ánh
sáng lạnh lẽo, xoay nhẹ eo, nắm chặt
tay, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công.
Đúng lúc này, một tiếng rống to vang lên
ngoài phòng bao.
“Tôi xem ai dám động vào bọn họ!”
Còn chưa quát xong, đã thấy một đám
người trẻ tuổi tay cầm gậy gộc xông vào
từ ngoài phòng bao, nhìn qua không
dưới hai mươi người.
Sự xuất hiện của mấy người trẻ tuổi này
khiến đám đàn ông Giám đốc gọi tới
dừng tay lại, không dám làm bừa.
Sau đó thì thấy Trương Thành kẻ viền
mắt đi vào từ ngoài phòng bao, bên
cạnh Trương Thành còn có hai người
anh em của cậu ta đi theo, cùng với hai
nữ sinh viên ăn mặc xinh đẹp, trang
điểm đậm.
Trương Thành vừa đi vào phòng bao,
đám người trẻ tuổi lầm lăm gậy gộc đều
gật đầu, gọi một tiếng anh Thành.
Trương Thành hài lòng gật đầu, điệu
nghệ châm thuốc lá để vào miệng, nhìn
qua chỗ Giám đốc: “Tôi ở trường học đã
nghe nói có người ép học sinh của
trường mình ra ngoài làm, hôm nay ông
đây bắt được anh rồi nhỉ, to gan đấy,
ngay cả Tiểu Lam cũng để ý?”
“Các cậu là ai?” Giám đốc cau mày nhìn
Trương Thành, gã ta chuyên giao tiếp
bên ngoài, tuy Trương Thành có vẻ rất
non nớt, nhưng đồ hàng hiệu mặc trên
người khiến Giám đốc không dám xem
thường.
“Ông đây là người của Thanh Diệp xã,
từng nghe thấy chưa?”
“Thanh Diệp xã!” Giám đốc vừa nghe
thấy cái tên này thì lập tức kinh ngạc,
bọn họ cũng có chút dính dáng với các
băng đảng, đương nhiên phải kiêng dè
mấy băng đảng đầu đàn của thành phố
Ngân Châu này mấy phần.
“Xem ra anh từng nghe tới rồi, nếu đã
nghe thấy thì nên biết, anh cả Lôi Công
của chúng tôi từng nói các người không
được để ý đến trường đại học Ngân
Châu, các người nghe như gió thoảng
bên tai à? Muốn tôi nói với anh Báo một
tiếng không?” Trương Thành nhận lấy
một cây gậy từ chàng trai bên cạnh, nhìn
Giám đốc uy hiếp.
“Cái này…” Giám đốc nhìn người Trương
Thành mang đến, lại nhìn ông chủ
Vương, trong chốc lát, gã ta suy nghĩ
đến lợi và hại, sau đó cúi đầu: “Xin lỗi, là
chúng tôi vượt qua phạm vi rồi.”
“Còn không mau cút đi?” Trương Thành
nhướng mày.
Giám đốc liên tục dùng tay ra hiệu với
các cô gái trong phòng bao, mình cũng
không dám ở lại thêm một giây nào nữa,
chạy ra khỏi phòng bao như bỏ trốn.
Mấy tên đàn ông được Giám đốc gọi
đến thấy thế cũng đều chán nản lui ra
ngoài.
Mấy cô gái trong phòng bao đưa mắt
nhìn nhau, cuối cùng một người đi ra
ngoài trước, người còn lại cũng ra theo,
ông chủ Vương bụng phệ nào dám một
mình đối mặt với đống người như vậy,
hơn hai mươi thanh niên cầm gậy gộc
khiến ông ta sợ đến run chân, khom
người không dám kêu một tiếng, ngay
cả nhìn Trương Thành cũng không dám
đã chạy ra khỏi phòng bao.
Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… thương 50 Cứu tínhTrương Khiết nhìn thấy trong phòng baocó mấy người phụ nữ mặt mày xinh đẹp,dáng người nóng bỏng đang vây quanhmột tên béo trung niên bụng phệ, mộtngười trong đó còn ngồi lên người tênbéo uống rượu giao bôi với ông ta.“Ôi, lại có mấy người đẹp nữa đến rồi,mau vào đi, uống một ly nào.” Tên béovừa nhìn thấy Trương Khiết thì sáng mắtlên, giơ cánh tay mập mạp không ngừngvẫy cô,Tôn Lam đứng ở cửa cũng bị cảnh trướcmắt dọa sợ, cô không ngờ những ngườinày lại chơi đùa điên cuồng như vậy, cônhìn thấy người đẹp trên người tên béolà người lúc đó vào công ty cùng vớimình.“Tôn Lam, mau đến đây!” Một người đànông để đầu undercut khoảng ba mươituổi vừa nhìn thấy Tôn Lam lập tức lộ vẻvui mừng, trong những cô gái gã ta gọitối nay, Tôn Lam có dáng người vàtướng mạo đẹp nhất, tối nay gã ta chỉđợi Tôn Lam đến tiếp rượu thôi.“Giám đốc, em… em…” Tôn Lam đứng ởcửa không dám đi vào, ấp úng nói.“Cô cái gì mà cô, ông chủ Vương đã hỏicô mấy lần đó, cô đến muộn phải tựphạt ba ly trước!” Giám đốc gắng ra dấucho Tôn Lam bằng ánh mắt.Ông chủ Vương là tên béo trung niên kia,lúc này ông ta đang nheo mắt nhìnchằm chằm Tôn Lam, quan sát cô từđầu đến chân, thè lưỡi ra liếm môi mộtcách ghê tởm.“Phạt cái gì mà phạt, muốn uống rượuthì các người tự mình uống đi, hôm naychúng tôi tới đây để đòi tiền lương củaTôn Lam lúc trước!” Trương Khiết cầmmột ly rượu lên, đập “xoảng” xuống đất.Tiếng ly rượu vỡ khiến cả phòng bao rơivào sự yên lặng kỳ lạ.“Cô là ai mà tới đây gây chuyện đó?”Giám đốc đầu undercut đứng phắt dậytừ chỗ ngồi, kiêu ngạo nhìn TrươngKhiết: “Cô gái nhỏ, cô đến gây sự saichỗ rồi đấy!” Ông chủ Vương vẫy tay với cửa phòngbao: “Haiz, tuổi trẻ không hiểu chuyện, aikhông có lúc kích động chứ, ngồi xuốngtiếp-anh mấy ly rượu thì coi như bỏ quachuyện này, thế nào?”Giám đốc đang kiêu ngạo cười nịnh nọtgật đầu với ông chủ Vương, sau đó lạinhìn Trương Khiết: “Nghe thấy lời củaông chủ Vương không, mau tới đây uốngvới ông chủ Vương mấy ly, nghiêm túcnhận lỗi, việc này tôi sẽ xem như chưaxảy ra”“Nếu tôi nói không thì sao?” TrươngKhiết nhìn chằm chằm Giám đốc.“Không?” Giám đốc cười cười: “Nếu cáccô đã không biết điều, vậy hôm nay aicũng đừng hòng rời khỏi đây!”Giám đốc cầm một ly thủy tinh lên némmạnh xuống chân Trương Khiết, ly thủytỉnh vỡ nát trước mặt cô, mảnh vụn thủytinh băn lên chân Trương Khiết, cùng lúcđó, một đám đàn ông khỏe mạnh xuấthiện trong hành lang khách sạn, ào àovây quanh cửa phòng bao, có tới bảytám người.Trương Thác thấy cảnh như vậy thì lắcđầu, vặn vai đi vào trong phòng bao, đưamắt nhìn một lượt xung quanh xem thửcó thứ gì vừa tay không.Từ Uyển thấy động tác của Trương Thácthì đưa tay kéo ống tay áo của anh, nhìnTrương Thác lắc đầu. Cô chỉ nhìn hànhđộng của Trương Thác đã biết anhmuốn làm gì, với chuyện Trương Tháccó dám ra tay với người trong phòngbao này không, Từ Uyển không chút nghỉngờ, ông chủ Vương gì đó, còn có Giámđốc của công ty người mẫu kia có thể làmột người thành công ở trong mắtngười khác, nhưng ở trước mặt Lâm Thịthì yếu ớt chẳng khác gì một con kiến.Lúc đó ngay cả Vương Vỹ mà TrươngThác còn nói đánh thì đánh, sao màkhông dám đánh những người này chứ.“Anh rể, anh đừng ra tay, Trương Khiếtcó thể giải quyết.” Từ Uyển nhỏ giọngnói với Trương Thác.Trương Thác ngạc nhiên nhìn thoángqua Trương Khiết, lập tức thoải mái hơn,nếu cô gái này dám hùng hổ đến đâygây chuyện, bây giờ gặp nhiều thanhniên cao to như vậy cũng không tỏ ra sợhãi, nói cô ấy không có át chủ bài thì aimà tin?Nghĩ vậy, Trương Thác cũng bỏ đi ý địnhra tay đánh mấy người này tàn phế, dứtkhoát đứng ở bên cạnh Trương Khiết,tránh cho cô ấy bị thương.Động tác này của Trương Thác trongmắt đám đàn ông khỏe mạnh là đang tỏra yếu đuối, ở đây chỉ có một mình anhlà đàn ông, còn trốn ở sau lưng phụ nữ.“Em gái nhỏ à, đây là người cô mời đếngiúp đỡ hả?” Giám đốc cười nhạo nhìnTrương Thác:Trương Khiết hừ lạnh một tiếng: “Ngườigiúp đỡ tôi là ai, lát nữa anh sẽ biếtthôi!”“Lát nữa?” Giám đốc bật cười, sau đógiọng nói chợt trở nên tàn nhẫn: “Bâygiờ tôi sẽ cho các người quỳ xuống hết,ra tay!”Giám đốc vừa ra lệnh, người bao vây ởcửa phòng bao lập tức xông vào, gã đànông cầm đầu cười nham hiểm, duỗi taymuốn bắt lấy Trương Khiết.Người còn lại cũng xấu xa muốn bắt lấyTừ Uyển và Tôn Lam.Trong mắt Trương Thác lóe lên ánhsáng lạnh lẽo, xoay nhẹ eo, nắm chặttay, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công.Đúng lúc này, một tiếng rống to vang lênngoài phòng bao.“Tôi xem ai dám động vào bọn họ!”Còn chưa quát xong, đã thấy một đámngười trẻ tuổi tay cầm gậy gộc xông vàotừ ngoài phòng bao, nhìn qua khôngdưới hai mươi người.Sự xuất hiện của mấy người trẻ tuổi nàykhiến đám đàn ông Giám đốc gọi tớidừng tay lại, không dám làm bừa.Sau đó thì thấy Trương Thành kẻ viềnmắt đi vào từ ngoài phòng bao, bêncạnh Trương Thành còn có hai ngườianh em của cậu ta đi theo, cùng với hainữ sinh viên ăn mặc xinh đẹp, trangđiểm đậm.Trương Thành vừa đi vào phòng bao,đám người trẻ tuổi lầm lăm gậy gộc đềugật đầu, gọi một tiếng anh Thành.Trương Thành hài lòng gật đầu, điệunghệ châm thuốc lá để vào miệng, nhìnqua chỗ Giám đốc: “Tôi ở trường học đãnghe nói có người ép học sinh củatrường mình ra ngoài làm, hôm nay ôngđây bắt được anh rồi nhỉ, to gan đấy,ngay cả Tiểu Lam cũng để ý?”“Các cậu là ai?” Giám đốc cau mày nhìnTrương Thành, gã ta chuyên giao tiếpbên ngoài, tuy Trương Thành có vẻ rấtnon nớt, nhưng đồ hàng hiệu mặc trênngười khiến Giám đốc không dám xemthường.“Ông đây là người của Thanh Diệp xã,từng nghe thấy chưa?”“Thanh Diệp xã!” Giám đốc vừa nghethấy cái tên này thì lập tức kinh ngạc,bọn họ cũng có chút dính dáng với cácbăng đảng, đương nhiên phải kiêng dèmấy băng đảng đầu đàn của thành phốNgân Châu này mấy phần.“Xem ra anh từng nghe tới rồi, nếu đãnghe thấy thì nên biết, anh cả Lôi Côngcủa chúng tôi từng nói các người khôngđược để ý đến trường đại học NgânChâu, các người nghe như gió thoảngbên tai à? Muốn tôi nói với anh Báo mộttiếng không?” Trương Thành nhận lấymột cây gậy từ chàng trai bên cạnh, nhìnGiám đốc uy hiếp.“Cái này…” Giám đốc nhìn người TrươngThành mang đến, lại nhìn ông chủVương, trong chốc lát, gã ta suy nghĩđến lợi và hại, sau đó cúi đầu: “Xin lỗi, làchúng tôi vượt qua phạm vi rồi.”“Còn không mau cút đi?” Trương Thànhnhướng mày.Giám đốc liên tục dùng tay ra hiệu vớicác cô gái trong phòng bao, mình cũngkhông dám ở lại thêm một giây nào nữa,chạy ra khỏi phòng bao như bỏ trốn.Mấy tên đàn ông được Giám đốc gọiđến thấy thế cũng đều chán nản lui rangoài.Mấy cô gái trong phòng bao đưa mắtnhìn nhau, cuối cùng một người đi rangoài trước, người còn lại cũng ra theo,ông chủ Vương bụng phệ nào dám mộtmình đối mặt với đống người như vậy,hơn hai mươi thanh niên cầm gậy gộckhiến ông ta sợ đến run chân, khomngười không dám kêu một tiếng, ngaycả nhìn Trương Thành cũng không dámđã chạy ra khỏi phòng bao.