Tái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân…
Chương 64
Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Chương 64 Một người cũng không thể chạyBáo Tử Đầu hét lên: “Thai Tinh, anhđừng có quá đáng thết”“Câm cái miệng thối của cậu lại!” ThaiTinh tiện tay cầm một cái ghế gấy đậpBáo Tử Đầu: “Ở đây có tới lượt cậu nóichuyện à!”Ném mạnh ghế gãy xong, Thai Tinh sửasang lại quần áo trên người, thở dài mộthơi: “Phù, Lôi Công, tôi không có thờigian nói nhảm với anh, lựa chọn thế nàotự anh coi mà làm, hoặc là anh tự phếbỏ tay chân, hoặc là tôi giết con gái anh,tự anh nghĩ đi!”“Được!” Lôi Công không do dự, dứtkhoát nhanh chóng gật đầu đồng ý.Lôi Công hiểu rất rõ, Thai Tỉnh nói đượclàm được.“Đúng đấy!” Thai Tinh lộ ra vẻ tánthưởng: “Đây mới là dáng vẻ một ngườilàm cha nên có, được rồi, bát đầu diễnđi, nhưng đừng đẫm máu quá, tôi khôngnhìn được cảnh quá máu me đâu!”Thai Tinh vừa dứt lời, một đàn em bêncạnh ông ta lập tức ném dao găm tớidưới chân Lôi Công, dao găm lóe lênánh sáng lạnh, vô cùng sắc bén.Lôi Công nhìn chằm chằm con dao gămkia đúng năm giây, sau đó ngồi xổmxuống nhặt lên.“Lão đại!” Báo Tử Đầu không đành lòng.“Thai Tinh, tôi hy vọng anh nói được làmđược, đừng làm hại đến con gái của tôi!”Lôi Công cầm dao găm trong tay, nghiếnrăng nói.“Đương nhiên, Thai Tinh tôi là công dântốt tuân thủ pháp luật mà.”“Thằng ba.” Lôi Công quay đầu nhìn RắnĐộc vẫn không nói chuyện: “Đợi lát nữasau khi rời khỏi đây thì tuyên bố ThanhDiệp giải tán, hai năm nay, các anh emđi theo anh, gây thù chuốc oán quánhiều quá nhiều rồi.”Rắn Độc gật đầu, vẫn không lên tiếng.Người hiểu Rắn Độc đều biết bây giờ lửagiận trong lòng hắn ta đã lên tới cựchạn, nhưng bây giờ tình hình đã bị ĐạiKhuyên xã khống chế chặt chẽ rồi.Ở đây có thành viên của Đại Khuyên xã,lại thêm người của Hắc Lôi, hoàn toàncó thể chèn ép Thanh Diệp bọn họ.Lôi Công cười nhẹ, nhìn chăm chú HànVăn Tĩnh một cái, giơ dao găm trong taytoan đâm mạnh lên xương bánh chè củamình.Các thành viên của Thanh Diệp khôngnỡ nhìn thẳng, đều nhắm hai mắt lại.”“Đủ rồilên.Một tiếng hét lanh lảnh vangLôi Công cầm dao găm sắp đâm đếnxương bánh chè dừng lại.Bây giờ mắt Hàn Văn Tĩnh đã đỏ lên, cô†a nhìn Thai Tinh, giọng nói hơi nghẹnngào: “Họ Thai kia, ông cứ muốn đuổicùng giết tuyệt như vậy ư?”Khuôn mặt Thai Tinh nở nụ cười củangười tháng cuộc: “Cảnh sát Hàn, cô cơicô nói gì vậy, đường là tự Lôi Công chọn,tôi cũng không ép anh ta mà.”Hàn Văn Tĩnh nhìn Lôi Công mấy giây,đột nhiên quay đầu nhìn vết phía lầu hai,hét lớn: “Họ Trương kia, người anh tìmđến sắp ép chúng tôi chết rồi, anh cònđịnh ở trên đó xem kịch hả?”Lời của Hàn Văn Tĩnh khiến Thai Tinhhết cả hồn.“Còn có người à? Đi tìm ra đây!”“Khỏi phải tìm, tôi tự đi ra.” Giọng nóicủa Trương Thác vang lên, bóng dángcũng dần xuất hiện ở đầu cầu thang.“Là cậu ta?” Đám người Lôi Công nhìnthấy Trương Thác đều đồng loạt thayđổi sắc mặt.Cảnh ngày đó một mình Trương Thácđánh một trăm năm mươi người củabọn họ vẫn còn mới mẻ trong ký ức.Hàn Văn Tĩnh nhìn Trương Thác, hít sâu:“Họ Trương kia, lần này coi như tôi nănnỉ anh, bảo người anh tìm đến đi đi”“Tôi tìm ai?” Trương Thác chẳng hiểu gì.“Đám người của Hắc Lôi này không phảianh tìm đến à?” Hàn Văn Tĩnh hoảnghốt, cô ta cảm thấy hình như mình saiTồi.“Fuck, đương nhiên không phải tôi, saotôi có thể tìm đến những phần tử xã hộiđen này chứ.” Trương Thác khoát tay.“Thế…” Hàn Văn Tĩnh há miệng, khôngbiết nói cái gì cho phải.Nấy giờ cô ta đều cho rằng người củaHắc Lôi là Trương Thác tìm tới, lần trướcở quán bar Dạ Sắc, hơn một trăm nămmươi người của Thanh Diệp xã đều bịthương, tình huống cụ thể người củaThanh Diệp xã cũng không muốn nói ra,cảnh sát lại nhận được tin tức lúc đóHắc Lôi từng dò la Thanh Diệp, Hàn VănTĩnh theo lẽ đương nhiên cho rằng làHắc Lôi làm.Mà lúc đó người có xung đột với ThanhDiệp là Trương Thác, với thân phận conrể nhà họ Lâm của anh, Hàn Văn Tĩnhkhẳng định Trương Thác có khả năngnày.Nhưng theo như bây giờ, dường nhưkhông phải là vậy.Trương Thác hoàn toàn không liên quanđến xung đột lần này, đầu tiên không nóiđến vì sao anh lại ở đây, Hàn Văn Tĩnhđã hiểu, tiếng gọi này của mình đã kéoTrương Thác vào cùng rồi.Nghĩ đến những điều này, Hàn Văn Tĩnhkhông biết nên làm thế nào, bây giờ cảbản thân cô ta cũng khó giữ, chỉ có thểniềm chõ Trừơng Thác một ánh mãt’xinhlỗi, sau đó nói với Thai Tinh: “Họ Thaikia, anh ta là người của nhà họ Lâm,không liên quan đến chuyện này, choanh ta đi đi.”Thai Tinh cong môi: “Nếu tôi nói khôngthì sao?”Báo Tử Đầu nhìn Trương Thác, hít sâumột hơi: “Người anh em, không phải cậumuốn biết ai bảo chúng tôi đối phó vớimình sao? Hôm nay cậu dẫn lão đại củatôi đi, tôi sẽ dâng người đó lên bằng haitay“Thằng hai, đừng!” Lôi Công vừa địnhlên tiếng đã bị Báo Tử Đầu đưa tay ngănlại, Báo Tử Đầu nhìn Trương Thác, trongmát lóe lên sự không đành lòng: “Thếnào, người anh em?”“Anh ta? Dẫn mấy người đi?” Hàn VănTĩnh nghi ngờ nhìn thoáng qua TrươngThác.Trương Thác nghiêng đầu ngẫm nghĩmột lát, sau đó lắc đầu.Thấy động tác lắc đầu của Trương Thác,Báo Tử Đầu cam chịu số phận thở dàimột tiếng.Thai Tinh đột nhiên cười dâm tà: “Ngườicủa nhà họ Lâm? Nghe nói Chủ tịch củaTập đoàn Lâm Thị – Lâm Ngữ Lam làmột người đẹp, không bằng hẹn ra ngoàicho mấy anh đây chơi đùa một chút rồithả cậu đi nhé, thấy sao nhóc?”Vào khoảnh khác Thai Tinh lên tiếng,ánh mắt vẫn không có gợn sóng củaTrương Thác xuất hiện ánh sáng sắcbén, anh xoay cổ, nói với đàn em củaThanh Diệp xã đứng ở cửa Bát Tiên Lâu:“Phiền cậu giúp một chuyện, đóng cửalại, đừng cho những người này chạymất”Đàn em của Thanh Diệp đứng ngoài cửanào dám chần chừ, vội vàng kéo cửacuốn theo như lời Trương Thác. Chuyệnquán bar Dạ Sắc hôm đó cậu ta cũng cómặt, chính mắt nhìn thấy sự khủng bốcủa người đàn ông này.Thấy cửa đã đóng, Trương Thác cườitươi, lộ ra hàng răng trắng tinh.“Nhắc nhở ấm áp nhé, có thể chuyện látnữa sẽ khiến mọi người hơi không thoảimái, nhịn nhiều một chút là được rồi.”Trương Thác nhấc chân đi tới trước mặtThai Tinh.“Ha ha” Thai Tinh cười nhạo: “Thằngnhóc, tôi cảm thấy hình như cậu đang uyhiếp tôi à?”“Không phải uy hiếp ông.” Trương Tháclắc đầu: “Thủ đoạn uy hiếp rất thấp kém,miệng của ông quá đê tiện, cho nên tôiquyết định khiến ông mãi mãi không thểnói chuyện nữa!”“Buồn cười!” Thai Tinh tàn nhẫn nhìnTrương Thác: “Tôi thật muốn xem cậukhiến tôi mãi mãi không thể nói chuyệnbằng cách nào!”“Bằng cách này.” Lúc Trương Thác cáchThai Tinh khoảng năm mét thì đột nhiêntăng tốc, sức mạnh bạo phát của anhkhiến không ai ở đây có thể phản ứng lạiđược, khi bọn họ nhìn thấy TrươngThác, Trương Thác đã đứng trước mặtThai Tinh rồi. Một tay anh bóp hàm dướicủa Thai Tinh, khiến miệng ông takhông theo khống chế mà há ra.Trong mắt Trương Thác lóe lên nét cườihưng phấn, một tay anh bóp hàm dướiThai Tinh, tay còn lại nhanh chóng đưavào miệng, bắt lấy đầu lưỡi của ông ta,kéo mạnh một cái.
Chương 64 Một người cũng không thể chạy
Báo Tử Đầu hét lên: “Thai Tinh, anh
đừng có quá đáng thết”
“Câm cái miệng thối của cậu lại!” Thai
Tinh tiện tay cầm một cái ghế gấy đập
Báo Tử Đầu: “Ở đây có tới lượt cậu nói
chuyện à!”
Ném mạnh ghế gãy xong, Thai Tinh sửa
sang lại quần áo trên người, thở dài một
hơi: “Phù, Lôi Công, tôi không có thời
gian nói nhảm với anh, lựa chọn thế nào
tự anh coi mà làm, hoặc là anh tự phế
bỏ tay chân, hoặc là tôi giết con gái anh,
tự anh nghĩ đi!”
“Được!” Lôi Công không do dự, dứt
khoát nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Lôi Công hiểu rất rõ, Thai Tỉnh nói được
làm được.
“Đúng đấy!” Thai Tinh lộ ra vẻ tán
thưởng: “Đây mới là dáng vẻ một người
làm cha nên có, được rồi, bát đầu diễn
đi, nhưng đừng đẫm máu quá, tôi không
nhìn được cảnh quá máu me đâu!”
Thai Tinh vừa dứt lời, một đàn em bên
cạnh ông ta lập tức ném dao găm tới
dưới chân Lôi Công, dao găm lóe lên
ánh sáng lạnh, vô cùng sắc bén.
Lôi Công nhìn chằm chằm con dao găm
kia đúng năm giây, sau đó ngồi xổm
xuống nhặt lên.
“Lão đại!” Báo Tử Đầu không đành lòng.
“Thai Tinh, tôi hy vọng anh nói được làm
được, đừng làm hại đến con gái của tôi!”
Lôi Công cầm dao găm trong tay, nghiến
răng nói.
“Đương nhiên, Thai Tinh tôi là công dân
tốt tuân thủ pháp luật mà.”
“Thằng ba.” Lôi Công quay đầu nhìn Rắn
Độc vẫn không nói chuyện: “Đợi lát nữa
sau khi rời khỏi đây thì tuyên bố Thanh
Diệp giải tán, hai năm nay, các anh em
đi theo anh, gây thù chuốc oán quá
nhiều quá nhiều rồi.”
Rắn Độc gật đầu, vẫn không lên tiếng.
Người hiểu Rắn Độc đều biết bây giờ lửa
giận trong lòng hắn ta đã lên tới cực
hạn, nhưng bây giờ tình hình đã bị Đại
Khuyên xã khống chế chặt chẽ rồi.
Ở đây có thành viên của Đại Khuyên xã,
lại thêm người của Hắc Lôi, hoàn toàn
có thể chèn ép Thanh Diệp bọn họ.
Lôi Công cười nhẹ, nhìn chăm chú Hàn
Văn Tĩnh một cái, giơ dao găm trong tay
toan đâm mạnh lên xương bánh chè của
mình.
Các thành viên của Thanh Diệp không
nỡ nhìn thẳng, đều nhắm hai mắt lại.
”
“Đủ rồi
lên.
Một tiếng hét lanh lảnh vang
Lôi Công cầm dao găm sắp đâm đến
xương bánh chè dừng lại.
Bây giờ mắt Hàn Văn Tĩnh đã đỏ lên, cô
†a nhìn Thai Tinh, giọng nói hơi nghẹn
ngào: “Họ Thai kia, ông cứ muốn đuổi
cùng giết tuyệt như vậy ư?”
Khuôn mặt Thai Tinh nở nụ cười của
người tháng cuộc: “Cảnh sát Hàn, cô cơi
cô nói gì vậy, đường là tự Lôi Công chọn,
tôi cũng không ép anh ta mà.”
Hàn Văn Tĩnh nhìn Lôi Công mấy giây,
đột nhiên quay đầu nhìn vết phía lầu hai,
hét lớn: “Họ Trương kia, người anh tìm
đến sắp ép chúng tôi chết rồi, anh còn
định ở trên đó xem kịch hả?”
Lời của Hàn Văn Tĩnh khiến Thai Tinh
hết cả hồn.
“Còn có người à? Đi tìm ra đây!”
“Khỏi phải tìm, tôi tự đi ra.” Giọng nói
của Trương Thác vang lên, bóng dáng
cũng dần xuất hiện ở đầu cầu thang.
“Là cậu ta?” Đám người Lôi Công nhìn
thấy Trương Thác đều đồng loạt thay
đổi sắc mặt.
Cảnh ngày đó một mình Trương Thác
đánh một trăm năm mươi người của
bọn họ vẫn còn mới mẻ trong ký ức.
Hàn Văn Tĩnh nhìn Trương Thác, hít sâu:
“Họ Trương kia, lần này coi như tôi năn
nỉ anh, bảo người anh tìm đến đi đi”
“Tôi tìm ai?” Trương Thác chẳng hiểu gì.
“Đám người của Hắc Lôi này không phải
anh tìm đến à?” Hàn Văn Tĩnh hoảng
hốt, cô ta cảm thấy hình như mình sai
Tồi.
“Fuck, đương nhiên không phải tôi, sao
tôi có thể tìm đến những phần tử xã hội
đen này chứ.” Trương Thác khoát tay.
“Thế…” Hàn Văn Tĩnh há miệng, không
biết nói cái gì cho phải.
Nấy giờ cô ta đều cho rằng người của
Hắc Lôi là Trương Thác tìm tới, lần trước
ở quán bar Dạ Sắc, hơn một trăm năm
mươi người của Thanh Diệp xã đều bị
thương, tình huống cụ thể người của
Thanh Diệp xã cũng không muốn nói ra,
cảnh sát lại nhận được tin tức lúc đó
Hắc Lôi từng dò la Thanh Diệp, Hàn Văn
Tĩnh theo lẽ đương nhiên cho rằng là
Hắc Lôi làm.
Mà lúc đó người có xung đột với Thanh
Diệp là Trương Thác, với thân phận con
rể nhà họ Lâm của anh, Hàn Văn Tĩnh
khẳng định Trương Thác có khả năng
này.
Nhưng theo như bây giờ, dường như
không phải là vậy.
Trương Thác hoàn toàn không liên quan
đến xung đột lần này, đầu tiên không nói
đến vì sao anh lại ở đây, Hàn Văn Tĩnh
đã hiểu, tiếng gọi này của mình đã kéo
Trương Thác vào cùng rồi.
Nghĩ đến những điều này, Hàn Văn Tĩnh
không biết nên làm thế nào, bây giờ cả
bản thân cô ta cũng khó giữ, chỉ có thể
niềm chõ Trừơng Thác một ánh mãt’xinh
lỗi, sau đó nói với Thai Tinh: “Họ Thai
kia, anh ta là người của nhà họ Lâm,
không liên quan đến chuyện này, cho
anh ta đi đi.”
Thai Tinh cong môi: “Nếu tôi nói không
thì sao?”
Báo Tử Đầu nhìn Trương Thác, hít sâu
một hơi: “Người anh em, không phải cậu
muốn biết ai bảo chúng tôi đối phó với
mình sao? Hôm nay cậu dẫn lão đại của
tôi đi, tôi sẽ dâng người đó lên bằng hai
tay
“Thằng hai, đừng!” Lôi Công vừa định
lên tiếng đã bị Báo Tử Đầu đưa tay ngăn
lại, Báo Tử Đầu nhìn Trương Thác, trong
mát lóe lên sự không đành lòng: “Thế
nào, người anh em?”
“Anh ta? Dẫn mấy người đi?” Hàn Văn
Tĩnh nghi ngờ nhìn thoáng qua Trương
Thác.
Trương Thác nghiêng đầu ngẫm nghĩ
một lát, sau đó lắc đầu.
Thấy động tác lắc đầu của Trương Thác,
Báo Tử Đầu cam chịu số phận thở dài
một tiếng.
Thai Tinh đột nhiên cười dâm tà: “Người
của nhà họ Lâm? Nghe nói Chủ tịch của
Tập đoàn Lâm Thị – Lâm Ngữ Lam là
một người đẹp, không bằng hẹn ra ngoài
cho mấy anh đây chơi đùa một chút rồi
thả cậu đi nhé, thấy sao nhóc?”
Vào khoảnh khác Thai Tinh lên tiếng,
ánh mắt vẫn không có gợn sóng của
Trương Thác xuất hiện ánh sáng sắc
bén, anh xoay cổ, nói với đàn em của
Thanh Diệp xã đứng ở cửa Bát Tiên Lâu:
“Phiền cậu giúp một chuyện, đóng cửa
lại, đừng cho những người này chạy
mất”
Đàn em của Thanh Diệp đứng ngoài cửa
nào dám chần chừ, vội vàng kéo cửa
cuốn theo như lời Trương Thác. Chuyện
quán bar Dạ Sắc hôm đó cậu ta cũng có
mặt, chính mắt nhìn thấy sự khủng bố
của người đàn ông này.
Thấy cửa đã đóng, Trương Thác cười
tươi, lộ ra hàng răng trắng tinh.
“Nhắc nhở ấm áp nhé, có thể chuyện lát
nữa sẽ khiến mọi người hơi không thoải
mái, nhịn nhiều một chút là được rồi.”
Trương Thác nhấc chân đi tới trước mặt
Thai Tinh.
“Ha ha” Thai Tinh cười nhạo: “Thằng
nhóc, tôi cảm thấy hình như cậu đang uy
hiếp tôi à?”
“Không phải uy hiếp ông.” Trương Thác
lắc đầu: “Thủ đoạn uy hiếp rất thấp kém,
miệng của ông quá đê tiện, cho nên tôi
quyết định khiến ông mãi mãi không thể
nói chuyện nữa!”
“Buồn cười!” Thai Tinh tàn nhẫn nhìn
Trương Thác: “Tôi thật muốn xem cậu
khiến tôi mãi mãi không thể nói chuyện
bằng cách nào!”
“Bằng cách này.” Lúc Trương Thác cách
Thai Tinh khoảng năm mét thì đột nhiên
tăng tốc, sức mạnh bạo phát của anh
khiến không ai ở đây có thể phản ứng lại
được, khi bọn họ nhìn thấy Trương
Thác, Trương Thác đã đứng trước mặt
Thai Tinh rồi. Một tay anh bóp hàm dưới
của Thai Tinh, khiến miệng ông ta
không theo khống chế mà há ra.
Trong mắt Trương Thác lóe lên nét cười
hưng phấn, một tay anh bóp hàm dưới
Thai Tinh, tay còn lại nhanh chóng đưa
vào miệng, bắt lấy đầu lưỡi của ông ta,
kéo mạnh một cái.
Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Chương 64 Một người cũng không thể chạyBáo Tử Đầu hét lên: “Thai Tinh, anhđừng có quá đáng thết”“Câm cái miệng thối của cậu lại!” ThaiTinh tiện tay cầm một cái ghế gấy đậpBáo Tử Đầu: “Ở đây có tới lượt cậu nóichuyện à!”Ném mạnh ghế gãy xong, Thai Tinh sửasang lại quần áo trên người, thở dài mộthơi: “Phù, Lôi Công, tôi không có thờigian nói nhảm với anh, lựa chọn thế nàotự anh coi mà làm, hoặc là anh tự phếbỏ tay chân, hoặc là tôi giết con gái anh,tự anh nghĩ đi!”“Được!” Lôi Công không do dự, dứtkhoát nhanh chóng gật đầu đồng ý.Lôi Công hiểu rất rõ, Thai Tỉnh nói đượclàm được.“Đúng đấy!” Thai Tinh lộ ra vẻ tánthưởng: “Đây mới là dáng vẻ một ngườilàm cha nên có, được rồi, bát đầu diễnđi, nhưng đừng đẫm máu quá, tôi khôngnhìn được cảnh quá máu me đâu!”Thai Tinh vừa dứt lời, một đàn em bêncạnh ông ta lập tức ném dao găm tớidưới chân Lôi Công, dao găm lóe lênánh sáng lạnh, vô cùng sắc bén.Lôi Công nhìn chằm chằm con dao gămkia đúng năm giây, sau đó ngồi xổmxuống nhặt lên.“Lão đại!” Báo Tử Đầu không đành lòng.“Thai Tinh, tôi hy vọng anh nói được làmđược, đừng làm hại đến con gái của tôi!”Lôi Công cầm dao găm trong tay, nghiếnrăng nói.“Đương nhiên, Thai Tinh tôi là công dântốt tuân thủ pháp luật mà.”“Thằng ba.” Lôi Công quay đầu nhìn RắnĐộc vẫn không nói chuyện: “Đợi lát nữasau khi rời khỏi đây thì tuyên bố ThanhDiệp giải tán, hai năm nay, các anh emđi theo anh, gây thù chuốc oán quánhiều quá nhiều rồi.”Rắn Độc gật đầu, vẫn không lên tiếng.Người hiểu Rắn Độc đều biết bây giờ lửagiận trong lòng hắn ta đã lên tới cựchạn, nhưng bây giờ tình hình đã bị ĐạiKhuyên xã khống chế chặt chẽ rồi.Ở đây có thành viên của Đại Khuyên xã,lại thêm người của Hắc Lôi, hoàn toàncó thể chèn ép Thanh Diệp bọn họ.Lôi Công cười nhẹ, nhìn chăm chú HànVăn Tĩnh một cái, giơ dao găm trong taytoan đâm mạnh lên xương bánh chè củamình.Các thành viên của Thanh Diệp khôngnỡ nhìn thẳng, đều nhắm hai mắt lại.”“Đủ rồilên.Một tiếng hét lanh lảnh vangLôi Công cầm dao găm sắp đâm đếnxương bánh chè dừng lại.Bây giờ mắt Hàn Văn Tĩnh đã đỏ lên, cô†a nhìn Thai Tinh, giọng nói hơi nghẹnngào: “Họ Thai kia, ông cứ muốn đuổicùng giết tuyệt như vậy ư?”Khuôn mặt Thai Tinh nở nụ cười củangười tháng cuộc: “Cảnh sát Hàn, cô cơicô nói gì vậy, đường là tự Lôi Công chọn,tôi cũng không ép anh ta mà.”Hàn Văn Tĩnh nhìn Lôi Công mấy giây,đột nhiên quay đầu nhìn vết phía lầu hai,hét lớn: “Họ Trương kia, người anh tìmđến sắp ép chúng tôi chết rồi, anh cònđịnh ở trên đó xem kịch hả?”Lời của Hàn Văn Tĩnh khiến Thai Tinhhết cả hồn.“Còn có người à? Đi tìm ra đây!”“Khỏi phải tìm, tôi tự đi ra.” Giọng nóicủa Trương Thác vang lên, bóng dángcũng dần xuất hiện ở đầu cầu thang.“Là cậu ta?” Đám người Lôi Công nhìnthấy Trương Thác đều đồng loạt thayđổi sắc mặt.Cảnh ngày đó một mình Trương Thácđánh một trăm năm mươi người củabọn họ vẫn còn mới mẻ trong ký ức.Hàn Văn Tĩnh nhìn Trương Thác, hít sâu:“Họ Trương kia, lần này coi như tôi nănnỉ anh, bảo người anh tìm đến đi đi”“Tôi tìm ai?” Trương Thác chẳng hiểu gì.“Đám người của Hắc Lôi này không phảianh tìm đến à?” Hàn Văn Tĩnh hoảnghốt, cô ta cảm thấy hình như mình saiTồi.“Fuck, đương nhiên không phải tôi, saotôi có thể tìm đến những phần tử xã hộiđen này chứ.” Trương Thác khoát tay.“Thế…” Hàn Văn Tĩnh há miệng, khôngbiết nói cái gì cho phải.Nấy giờ cô ta đều cho rằng người củaHắc Lôi là Trương Thác tìm tới, lần trướcở quán bar Dạ Sắc, hơn một trăm nămmươi người của Thanh Diệp xã đều bịthương, tình huống cụ thể người củaThanh Diệp xã cũng không muốn nói ra,cảnh sát lại nhận được tin tức lúc đóHắc Lôi từng dò la Thanh Diệp, Hàn VănTĩnh theo lẽ đương nhiên cho rằng làHắc Lôi làm.Mà lúc đó người có xung đột với ThanhDiệp là Trương Thác, với thân phận conrể nhà họ Lâm của anh, Hàn Văn Tĩnhkhẳng định Trương Thác có khả năngnày.Nhưng theo như bây giờ, dường nhưkhông phải là vậy.Trương Thác hoàn toàn không liên quanđến xung đột lần này, đầu tiên không nóiđến vì sao anh lại ở đây, Hàn Văn Tĩnhđã hiểu, tiếng gọi này của mình đã kéoTrương Thác vào cùng rồi.Nghĩ đến những điều này, Hàn Văn Tĩnhkhông biết nên làm thế nào, bây giờ cảbản thân cô ta cũng khó giữ, chỉ có thểniềm chõ Trừơng Thác một ánh mãt’xinhlỗi, sau đó nói với Thai Tinh: “Họ Thaikia, anh ta là người của nhà họ Lâm,không liên quan đến chuyện này, choanh ta đi đi.”Thai Tinh cong môi: “Nếu tôi nói khôngthì sao?”Báo Tử Đầu nhìn Trương Thác, hít sâumột hơi: “Người anh em, không phải cậumuốn biết ai bảo chúng tôi đối phó vớimình sao? Hôm nay cậu dẫn lão đại củatôi đi, tôi sẽ dâng người đó lên bằng haitay“Thằng hai, đừng!” Lôi Công vừa địnhlên tiếng đã bị Báo Tử Đầu đưa tay ngănlại, Báo Tử Đầu nhìn Trương Thác, trongmát lóe lên sự không đành lòng: “Thếnào, người anh em?”“Anh ta? Dẫn mấy người đi?” Hàn VănTĩnh nghi ngờ nhìn thoáng qua TrươngThác.Trương Thác nghiêng đầu ngẫm nghĩmột lát, sau đó lắc đầu.Thấy động tác lắc đầu của Trương Thác,Báo Tử Đầu cam chịu số phận thở dàimột tiếng.Thai Tinh đột nhiên cười dâm tà: “Ngườicủa nhà họ Lâm? Nghe nói Chủ tịch củaTập đoàn Lâm Thị – Lâm Ngữ Lam làmột người đẹp, không bằng hẹn ra ngoàicho mấy anh đây chơi đùa một chút rồithả cậu đi nhé, thấy sao nhóc?”Vào khoảnh khác Thai Tinh lên tiếng,ánh mắt vẫn không có gợn sóng củaTrương Thác xuất hiện ánh sáng sắcbén, anh xoay cổ, nói với đàn em củaThanh Diệp xã đứng ở cửa Bát Tiên Lâu:“Phiền cậu giúp một chuyện, đóng cửalại, đừng cho những người này chạymất”Đàn em của Thanh Diệp đứng ngoài cửanào dám chần chừ, vội vàng kéo cửacuốn theo như lời Trương Thác. Chuyệnquán bar Dạ Sắc hôm đó cậu ta cũng cómặt, chính mắt nhìn thấy sự khủng bốcủa người đàn ông này.Thấy cửa đã đóng, Trương Thác cườitươi, lộ ra hàng răng trắng tinh.“Nhắc nhở ấm áp nhé, có thể chuyện látnữa sẽ khiến mọi người hơi không thoảimái, nhịn nhiều một chút là được rồi.”Trương Thác nhấc chân đi tới trước mặtThai Tinh.“Ha ha” Thai Tinh cười nhạo: “Thằngnhóc, tôi cảm thấy hình như cậu đang uyhiếp tôi à?”“Không phải uy hiếp ông.” Trương Tháclắc đầu: “Thủ đoạn uy hiếp rất thấp kém,miệng của ông quá đê tiện, cho nên tôiquyết định khiến ông mãi mãi không thểnói chuyện nữa!”“Buồn cười!” Thai Tinh tàn nhẫn nhìnTrương Thác: “Tôi thật muốn xem cậukhiến tôi mãi mãi không thể nói chuyệnbằng cách nào!”“Bằng cách này.” Lúc Trương Thác cáchThai Tinh khoảng năm mét thì đột nhiêntăng tốc, sức mạnh bạo phát của anhkhiến không ai ở đây có thể phản ứng lạiđược, khi bọn họ nhìn thấy TrươngThác, Trương Thác đã đứng trước mặtThai Tinh rồi. Một tay anh bóp hàm dướicủa Thai Tinh, khiến miệng ông takhông theo khống chế mà há ra.Trong mắt Trương Thác lóe lên nét cườihưng phấn, một tay anh bóp hàm dướiThai Tinh, tay còn lại nhanh chóng đưavào miệng, bắt lấy đầu lưỡi của ông ta,kéo mạnh một cái.