Tái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân…

Chương 65

Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Một dòng máu tươi phun ra, TrươngThác hơi lùi về sau, trên người khôngdính chút máu nào.Cảnh như vậy khiến một vài ngườikhông chịu đựng được nôn ngay tại chỗ,hai mắt Thai Tinh hoàn toàn lồi ra, vôcùng đáng sợ.Sau khi Trương Thác buông tay, ThaiTỉnh như rối gỗ đứt dây, xụi lơ xuốngđất.Hàn Văn Tĩnh cố nhịn sự ghê tởm tronglòng, không dám tin nhìn Trương Thác.Trước giờ cô ta đều cảm thấy anh là mộttên vô lại nói chuyện không đâu, thậmchí mình còn thường xuyên dùng bạolực uy hiếp anh, nhưng chuyện xảy rabây giờ, cho dù Hàn Văn Tĩnh có bị ngốccũng biết, trước đây mình vẫn luônkhông thật sự hiểu người đàn ông này.Trương Thác ra tay quyết đoán, khôngchút do dự, trong lúc cười đùa đã thẳngtay lấy mạng Thai Tỉnh, tàn nhẫn nhưthế, cho dù những thành viên băngnhóm thường xuyên chém giết cũng bịanh dọa sợ đến không dám làm bậy, caothủ của Hắc Lôi mới ra tay với Hàn VănTĩnh khi nấy cũng thế.“Một người cũng không thể chạy thoát.”Trương Thác nheo mắt lại, mỉm cười vớingười của Đại Khuyên xã và Hắc Lôi.Một người bị Trương Thác nhìn chằmchằm thật sự không chịu được áp lựccủa sự sợ hãi này, hét to một tiếng nhưđể phát tiết, xách dao pha lên xông vềphía Trương Thác.Trương Thác đá một cước vào ngựcngười này, gã ta bay thẳng ra ngoài,cùng lúc đó, dao pha trong tay gã ta bịTrương Thác cướp lấy.Trương Thác khua tay thật mạnh, vungcái dao pha mới cướp được lên, “hì hì”một tiếng, đâm vào ngực người nọ.Lại là một mạng người!Những động tác này, nhanh, chuẩn, màtàn nhẫn!“Ma quỷ! Ma quỷ!” Có người trong đámngười Đại Khuyên xã thì thào, ánh mắtnhìn Trương Thác tràn đầy sợ hãi.“Chịu chết đi!” Thuộc hạ giỏi nhất củaHắc Lôi hét to một tiếng, tập kích từ saulưng Trương Thác.Trương Thác còn không thèm quay đầu,tay phải nhanh như chớp đưa về phíasau đã bóp lấy cổ họng đối phương mộtcách chính xác. Trong mắt người bênngoài tựa như đối thủ của Trương Thácchủ động để anh bóp cổ họng của mìnhvậy.Trong mắt thuộc hạ kia tràn đầy hoảngsợ, khi nãy gã không đối mặt chính diệnvới người đàn ông này, chỉ có thể cảmnhận được sát khí trên người đốiphương, cùng với đó là sự khinh miệtsinh mệnh. Nhưng đến khi ra tay, gã mớinhìn ra khoảng cách của mình và đốiphương là một trời một vực.Tay Trương Thác bóp mạnh một cái, cổcủa thuộc hạ mạnh nhất ở Hắc Lôi nàygấy luôn, sau đó ném gã xuống đất tựanhư rác rưởi, còn anh thì tiếp tục đi tớiđám người Đại Khuyên xã.Nhiều phần tử xã hội đen ở đây đều bịmột mình Trương Thác dọa sợ tới khôngdám làm bậy.Hôm nay, đàm phán của hai bang phái,Đại Khuyên xã có âm mưu xảo trá, HắcLôi tập kích bất ngờ, cuối cùng đều trởthành sân khấu của một mình TrươngThác.“Chạy! Chạy thôi! Anh ta là ma quỷ! Làma quỷ đó!” Trong đám người khôngbiết có ai gào lên trước, âm thanh nàynhư cửa cống của đập chứa nước đượcmở ra.Đàn em cách cửa lớn của Bát Tiên Lâugần nhất điên cuồng đẩy người trướcmặt mình ra, kéo cửa cuốn.Đàn em của Thanh Diệp muốn ngăn cản,nhưng hoàn toàn không ngăn đượcnhững người đã trở nên điên cuồng này,cửa cuốn “rầm” một tiếng mở ra.Bây giờ là bảy rưỡi tối, ánh sáng bênngoài rọi vào làm cho đàn em của ĐạiKhuyên xã nhìn thấy hy vọng.Trương Thác đứng trong đại sảnh nhìncửa cuốn bị mở ra, cười nói: “Tôi đã nóirồi, không một ai chạy được đâu, ra tay!”Ngay vào lúc Trương Thác ra hiệu, cácđàn em chạy ra khỏi Bát Tiên Lâu sớmnhất đều lần lượt nằm xuống.Bên ngoài Bát Tiên Lâu, mười bóngdáng đeo mặt nạ quỷ xuất hiện bốnphía, trên tay mỗi người đều cầm condao sắc bén, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.Mặt nạ mang theo răng nanh, vô cùngdữ tợn.Bọn họ vung lưỡi dao sắc bén trong tay,thu gặt thành viên băng nhóm chạy trốnra ngoài như đang cắt cỏ.Cảnh xảy ra bên ngoài, mọi người đềunhìn thấy hết, mười người đi tới từ bốnphía này như thần chết ở địa ngục, bọnhọ mang từng mạng người đi, giống nhưđang làm một công việc rất bình thườngvậy.“Rốt cuộc anh là ai?” Hàn Văn Tĩnh xoayngười nhìn Trương Thác, cô không nỡnhìn tiếp nữa.“Một người hẹp hòi.” Trương Thác duỗieo: “Ai nói vợ tôi, tôi sẽ tiêu diệt cả nhàngười đó.”“Anh thế là coi thường pháp luật!”“Pháp luật?” Trương Thác cười khẽ: “Vìcô ấy, tôi có thể trở thành kẻ thù của cảthế giới này.”Cảnh bên ngoài Bát Tiên Lâu tựa nhưbãi chiến trường, nếu không phải ở đâyhẻo lánh, chắc hẳn bây giờ đã đem lạirối loạn và khủng hoảng rồi.Ba người đứng đầu Thanh Diệp xã nhìnra ngoài cửa, mười người đột nhiên xuấthiện kia tựa như thần chết đến từ địangục, tàn nhãn, vô tình, mạnh mẽ, khiếnngười ta không thể chống lại.Bây giờ đám người Lôi Công mới pháthiện mình thật sự rất buồn cười, lúctrước lại đi đối phó với một người nhưvậy. Sự mạnh mẽ và thế lực của anhhoàn toàn không phải thứ bọn họ có thểhiểu được.Những người của Đại Khuyên xã và HắcLôi đã hoàn toàn bị giết hết lá gan, bọnhọ mới chạy ra khỏi Bát Tiên Lâu lập tứcquay ngược về, không ai còn ra vẻ sĩdiện nữa, tất cả đều quỳ xuống đấtkhông ngừng dập đầu, lớn tiếng kêu thamạng.Mười thần chết đeo mặt nạ đang đứngngoài cửa Bát Tiên Lâu, nhưng không hềđi vào một bước.Trương Thác nhìn thành viên băngnhóm quỳ gối đầy đất, phất tay với ngoàicửa.Những thần chết coi thường mạng sốngnày đều khom lưng cúi chào TrươngThác, sau đó không nói một câu đã yênlặng biến mất.Cảnh như vậy khiến trong lòng đámngười Lôi Công càng hoảng hốt hơn, khinấy bọn họ còn đang đoán có lẽ mườingười này là Trương Thác mời đến,nhưng bây giờ thì thấy không phải thế.Lúc này, bộ đàm bên hông Hàn Văn Tĩnhphát ra âm thanh.“Phó đội trưởng Hàn, Phó đội trưởngHàn, nhận được báo án, gần Bát TiênLâu xảy ra trận đánh nhau với quy môlớn”“Phó đội trưởng Hàn, Phó đội trưởngHàn…”Âm thanh như vậy lặp lại ba lần trong bộđàm, giọng điệu của đối phương cũngbắt đầu trở nên nôn nóng.“Phó đội trưởng Hàn, nhận được xin trảlời, nhận được xin trả lời!”Hàn Văn Tĩnh cầm bộ đàm trong tay, côta chần chừ nhìn tới nhìn lui giữa TrươngThác và ba mình, ánh mắt lóe lên sựkiên trì và cố chấp.“Phó đội trưởng Hàn…”“Bang phái đánh nhau bằng vũ khí, dẫnngười tới đây đi.”Chỉ trong ba mươi giây, tiếng còi cảnhsát đã vang lên bên tai mọi người, bốnchiếc xe chạy đến trước cửa Bát TiênLâu, khi nhìn thấy mặt đất đầy máu tươivà hơn ba mươi thi thể bên ngoài, nhữngcảnh sát này đều tỏ vẻ sợ hãi. Đây chắcchắn là vụ án cực kỳ lớn làm chấn độngcả nước.“Tránh ra, tránh ra hết đi!” Mười cảnh sátcầm tấm chắn phòng chống bạo lựctrong tay đẩy thành viên băng nhóm ởcửa Bát Tiên Lâu ra, xông vào trong.“Phó đội trưởng Hàn, tình hình gì vậy?”Một cảnh sát hỏi.Hàn Văn Tĩnh im lặng một lúc lâu, sauđó đáp: “Hắc Lôi và Đại Khuyên xã xảyra mâu thuẫn, đánh nhau bằng vũ khí vớiquy mô lớn, nghi phạm quan trọng đểuchết trong trận đánh nhau, dẫn nhữngngười này về lập án đi…”“Vậy bọn họ thì sao?” Cảnh sát đưa taychỉ về phía Thanh Diệp xã.Hàn Văn Tĩnh khẽ nói: “Đứng ngoài quansát.”

Một dòng máu tươi phun ra, Trương

Thác hơi lùi về sau, trên người không

dính chút máu nào.

Cảnh như vậy khiến một vài người

không chịu đựng được nôn ngay tại chỗ,

hai mắt Thai Tinh hoàn toàn lồi ra, vô

cùng đáng sợ.

Sau khi Trương Thác buông tay, Thai

Tỉnh như rối gỗ đứt dây, xụi lơ xuống

đất.

Hàn Văn Tĩnh cố nhịn sự ghê tởm trong

lòng, không dám tin nhìn Trương Thác.

Trước giờ cô ta đều cảm thấy anh là một

tên vô lại nói chuyện không đâu, thậm

chí mình còn thường xuyên dùng bạo

lực uy hiếp anh, nhưng chuyện xảy ra

bây giờ, cho dù Hàn Văn Tĩnh có bị ngốc

cũng biết, trước đây mình vẫn luôn

không thật sự hiểu người đàn ông này.

Trương Thác ra tay quyết đoán, không

chút do dự, trong lúc cười đùa đã thẳng

tay lấy mạng Thai Tỉnh, tàn nhẫn như

thế, cho dù những thành viên băng

nhóm thường xuyên chém giết cũng bị

anh dọa sợ đến không dám làm bậy, cao

thủ của Hắc Lôi mới ra tay với Hàn Văn

Tĩnh khi nấy cũng thế.

“Một người cũng không thể chạy thoát.”

Trương Thác nheo mắt lại, mỉm cười với

người của Đại Khuyên xã và Hắc Lôi.

Một người bị Trương Thác nhìn chằm

chằm thật sự không chịu được áp lực

của sự sợ hãi này, hét to một tiếng như

để phát tiết, xách dao pha lên xông về

phía Trương Thác.

Trương Thác đá một cước vào ngực

người này, gã ta bay thẳng ra ngoài,

cùng lúc đó, dao pha trong tay gã ta bị

Trương Thác cướp lấy.

Trương Thác khua tay thật mạnh, vung

cái dao pha mới cướp được lên, “hì hì”

một tiếng, đâm vào ngực người nọ.

Lại là một mạng người!

Những động tác này, nhanh, chuẩn, mà

tàn nhẫn!

“Ma quỷ! Ma quỷ!” Có người trong đám

người Đại Khuyên xã thì thào, ánh mắt

nhìn Trương Thác tràn đầy sợ hãi.

“Chịu chết đi!” Thuộc hạ giỏi nhất của

Hắc Lôi hét to một tiếng, tập kích từ sau

lưng Trương Thác.

Trương Thác còn không thèm quay đầu,

tay phải nhanh như chớp đưa về phía

sau đã bóp lấy cổ họng đối phương một

cách chính xác. Trong mắt người bên

ngoài tựa như đối thủ của Trương Thác

chủ động để anh bóp cổ họng của mình

vậy.

Trong mắt thuộc hạ kia tràn đầy hoảng

sợ, khi nãy gã không đối mặt chính diện

với người đàn ông này, chỉ có thể cảm

nhận được sát khí trên người đối

phương, cùng với đó là sự khinh miệt

sinh mệnh. Nhưng đến khi ra tay, gã mới

nhìn ra khoảng cách của mình và đối

phương là một trời một vực.

Tay Trương Thác bóp mạnh một cái, cổ

của thuộc hạ mạnh nhất ở Hắc Lôi này

gấy luôn, sau đó ném gã xuống đất tựa

như rác rưởi, còn anh thì tiếp tục đi tới

đám người Đại Khuyên xã.

Nhiều phần tử xã hội đen ở đây đều bị

một mình Trương Thác dọa sợ tới không

dám làm bậy.

Hôm nay, đàm phán của hai bang phái,

Đại Khuyên xã có âm mưu xảo trá, Hắc

Lôi tập kích bất ngờ, cuối cùng đều trở

thành sân khấu của một mình Trương

Thác.

“Chạy! Chạy thôi! Anh ta là ma quỷ! Là

ma quỷ đó!” Trong đám người không

biết có ai gào lên trước, âm thanh này

như cửa cống của đập chứa nước được

mở ra.

Đàn em cách cửa lớn của Bát Tiên Lâu

gần nhất điên cuồng đẩy người trước

mặt mình ra, kéo cửa cuốn.

Đàn em của Thanh Diệp muốn ngăn cản,

nhưng hoàn toàn không ngăn được

những người đã trở nên điên cuồng này,

cửa cuốn “rầm” một tiếng mở ra.

Bây giờ là bảy rưỡi tối, ánh sáng bên

ngoài rọi vào làm cho đàn em của Đại

Khuyên xã nhìn thấy hy vọng.

Trương Thác đứng trong đại sảnh nhìn

cửa cuốn bị mở ra, cười nói: “Tôi đã nói

rồi, không một ai chạy được đâu, ra tay!”

Ngay vào lúc Trương Thác ra hiệu, các

đàn em chạy ra khỏi Bát Tiên Lâu sớm

nhất đều lần lượt nằm xuống.

Bên ngoài Bát Tiên Lâu, mười bóng

dáng đeo mặt nạ quỷ xuất hiện bốn

phía, trên tay mỗi người đều cầm con

dao sắc bén, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Mặt nạ mang theo răng nanh, vô cùng

dữ tợn.

Bọn họ vung lưỡi dao sắc bén trong tay,

thu gặt thành viên băng nhóm chạy trốn

ra ngoài như đang cắt cỏ.

Cảnh xảy ra bên ngoài, mọi người đều

nhìn thấy hết, mười người đi tới từ bốn

phía này như thần chết ở địa ngục, bọn

họ mang từng mạng người đi, giống như

đang làm một công việc rất bình thường

vậy.

“Rốt cuộc anh là ai?” Hàn Văn Tĩnh xoay

người nhìn Trương Thác, cô không nỡ

nhìn tiếp nữa.

“Một người hẹp hòi.” Trương Thác duỗi

eo: “Ai nói vợ tôi, tôi sẽ tiêu diệt cả nhà

người đó.”

“Anh thế là coi thường pháp luật!”

“Pháp luật?” Trương Thác cười khẽ: “Vì

cô ấy, tôi có thể trở thành kẻ thù của cả

thế giới này.”

Cảnh bên ngoài Bát Tiên Lâu tựa như

bãi chiến trường, nếu không phải ở đây

hẻo lánh, chắc hẳn bây giờ đã đem lại

rối loạn và khủng hoảng rồi.

Ba người đứng đầu Thanh Diệp xã nhìn

ra ngoài cửa, mười người đột nhiên xuất

hiện kia tựa như thần chết đến từ địa

ngục, tàn nhãn, vô tình, mạnh mẽ, khiến

người ta không thể chống lại.

Bây giờ đám người Lôi Công mới phát

hiện mình thật sự rất buồn cười, lúc

trước lại đi đối phó với một người như

vậy. Sự mạnh mẽ và thế lực của anh

hoàn toàn không phải thứ bọn họ có thể

hiểu được.

Những người của Đại Khuyên xã và Hắc

Lôi đã hoàn toàn bị giết hết lá gan, bọn

họ mới chạy ra khỏi Bát Tiên Lâu lập tức

quay ngược về, không ai còn ra vẻ sĩ

diện nữa, tất cả đều quỳ xuống đất

không ngừng dập đầu, lớn tiếng kêu tha

mạng.

Mười thần chết đeo mặt nạ đang đứng

ngoài cửa Bát Tiên Lâu, nhưng không hề

đi vào một bước.

Trương Thác nhìn thành viên băng

nhóm quỳ gối đầy đất, phất tay với ngoài

cửa.

Những thần chết coi thường mạng sống

này đều khom lưng cúi chào Trương

Thác, sau đó không nói một câu đã yên

lặng biến mất.

Cảnh như vậy khiến trong lòng đám

người Lôi Công càng hoảng hốt hơn, khi

nấy bọn họ còn đang đoán có lẽ mười

người này là Trương Thác mời đến,

nhưng bây giờ thì thấy không phải thế.

Lúc này, bộ đàm bên hông Hàn Văn Tĩnh

phát ra âm thanh.

“Phó đội trưởng Hàn, Phó đội trưởng

Hàn, nhận được báo án, gần Bát Tiên

Lâu xảy ra trận đánh nhau với quy mô

lớn”

“Phó đội trưởng Hàn, Phó đội trưởng

Hàn…”

Âm thanh như vậy lặp lại ba lần trong bộ

đàm, giọng điệu của đối phương cũng

bắt đầu trở nên nôn nóng.

“Phó đội trưởng Hàn, nhận được xin trả

lời, nhận được xin trả lời!”

Hàn Văn Tĩnh cầm bộ đàm trong tay, cô

ta chần chừ nhìn tới nhìn lui giữa Trương

Thác và ba mình, ánh mắt lóe lên sự

kiên trì và cố chấp.

“Phó đội trưởng Hàn…”

“Bang phái đánh nhau bằng vũ khí, dẫn

người tới đây đi.”

Chỉ trong ba mươi giây, tiếng còi cảnh

sát đã vang lên bên tai mọi người, bốn

chiếc xe chạy đến trước cửa Bát Tiên

Lâu, khi nhìn thấy mặt đất đầy máu tươi

và hơn ba mươi thi thể bên ngoài, những

cảnh sát này đều tỏ vẻ sợ hãi. Đây chắc

chắn là vụ án cực kỳ lớn làm chấn động

cả nước.

“Tránh ra, tránh ra hết đi!” Mười cảnh sát

cầm tấm chắn phòng chống bạo lực

trong tay đẩy thành viên băng nhóm ở

cửa Bát Tiên Lâu ra, xông vào trong.

“Phó đội trưởng Hàn, tình hình gì vậy?”

Một cảnh sát hỏi.

Hàn Văn Tĩnh im lặng một lúc lâu, sau

đó đáp: “Hắc Lôi và Đại Khuyên xã xảy

ra mâu thuẫn, đánh nhau bằng vũ khí với

quy mô lớn, nghi phạm quan trọng đểu

chết trong trận đánh nhau, dẫn những

người này về lập án đi…”

“Vậy bọn họ thì sao?” Cảnh sát đưa tay

chỉ về phía Thanh Diệp xã.

Hàn Văn Tĩnh khẽ nói: “Đứng ngoài quan

sát.”

Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Một dòng máu tươi phun ra, TrươngThác hơi lùi về sau, trên người khôngdính chút máu nào.Cảnh như vậy khiến một vài ngườikhông chịu đựng được nôn ngay tại chỗ,hai mắt Thai Tinh hoàn toàn lồi ra, vôcùng đáng sợ.Sau khi Trương Thác buông tay, ThaiTỉnh như rối gỗ đứt dây, xụi lơ xuốngđất.Hàn Văn Tĩnh cố nhịn sự ghê tởm tronglòng, không dám tin nhìn Trương Thác.Trước giờ cô ta đều cảm thấy anh là mộttên vô lại nói chuyện không đâu, thậmchí mình còn thường xuyên dùng bạolực uy hiếp anh, nhưng chuyện xảy rabây giờ, cho dù Hàn Văn Tĩnh có bị ngốccũng biết, trước đây mình vẫn luônkhông thật sự hiểu người đàn ông này.Trương Thác ra tay quyết đoán, khôngchút do dự, trong lúc cười đùa đã thẳngtay lấy mạng Thai Tỉnh, tàn nhẫn nhưthế, cho dù những thành viên băngnhóm thường xuyên chém giết cũng bịanh dọa sợ đến không dám làm bậy, caothủ của Hắc Lôi mới ra tay với Hàn VănTĩnh khi nấy cũng thế.“Một người cũng không thể chạy thoát.”Trương Thác nheo mắt lại, mỉm cười vớingười của Đại Khuyên xã và Hắc Lôi.Một người bị Trương Thác nhìn chằmchằm thật sự không chịu được áp lựccủa sự sợ hãi này, hét to một tiếng nhưđể phát tiết, xách dao pha lên xông vềphía Trương Thác.Trương Thác đá một cước vào ngựcngười này, gã ta bay thẳng ra ngoài,cùng lúc đó, dao pha trong tay gã ta bịTrương Thác cướp lấy.Trương Thác khua tay thật mạnh, vungcái dao pha mới cướp được lên, “hì hì”một tiếng, đâm vào ngực người nọ.Lại là một mạng người!Những động tác này, nhanh, chuẩn, màtàn nhẫn!“Ma quỷ! Ma quỷ!” Có người trong đámngười Đại Khuyên xã thì thào, ánh mắtnhìn Trương Thác tràn đầy sợ hãi.“Chịu chết đi!” Thuộc hạ giỏi nhất củaHắc Lôi hét to một tiếng, tập kích từ saulưng Trương Thác.Trương Thác còn không thèm quay đầu,tay phải nhanh như chớp đưa về phíasau đã bóp lấy cổ họng đối phương mộtcách chính xác. Trong mắt người bênngoài tựa như đối thủ của Trương Thácchủ động để anh bóp cổ họng của mìnhvậy.Trong mắt thuộc hạ kia tràn đầy hoảngsợ, khi nãy gã không đối mặt chính diệnvới người đàn ông này, chỉ có thể cảmnhận được sát khí trên người đốiphương, cùng với đó là sự khinh miệtsinh mệnh. Nhưng đến khi ra tay, gã mớinhìn ra khoảng cách của mình và đốiphương là một trời một vực.Tay Trương Thác bóp mạnh một cái, cổcủa thuộc hạ mạnh nhất ở Hắc Lôi nàygấy luôn, sau đó ném gã xuống đất tựanhư rác rưởi, còn anh thì tiếp tục đi tớiđám người Đại Khuyên xã.Nhiều phần tử xã hội đen ở đây đều bịmột mình Trương Thác dọa sợ tới khôngdám làm bậy.Hôm nay, đàm phán của hai bang phái,Đại Khuyên xã có âm mưu xảo trá, HắcLôi tập kích bất ngờ, cuối cùng đều trởthành sân khấu của một mình TrươngThác.“Chạy! Chạy thôi! Anh ta là ma quỷ! Làma quỷ đó!” Trong đám người khôngbiết có ai gào lên trước, âm thanh nàynhư cửa cống của đập chứa nước đượcmở ra.Đàn em cách cửa lớn của Bát Tiên Lâugần nhất điên cuồng đẩy người trướcmặt mình ra, kéo cửa cuốn.Đàn em của Thanh Diệp muốn ngăn cản,nhưng hoàn toàn không ngăn đượcnhững người đã trở nên điên cuồng này,cửa cuốn “rầm” một tiếng mở ra.Bây giờ là bảy rưỡi tối, ánh sáng bênngoài rọi vào làm cho đàn em của ĐạiKhuyên xã nhìn thấy hy vọng.Trương Thác đứng trong đại sảnh nhìncửa cuốn bị mở ra, cười nói: “Tôi đã nóirồi, không một ai chạy được đâu, ra tay!”Ngay vào lúc Trương Thác ra hiệu, cácđàn em chạy ra khỏi Bát Tiên Lâu sớmnhất đều lần lượt nằm xuống.Bên ngoài Bát Tiên Lâu, mười bóngdáng đeo mặt nạ quỷ xuất hiện bốnphía, trên tay mỗi người đều cầm condao sắc bén, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.Mặt nạ mang theo răng nanh, vô cùngdữ tợn.Bọn họ vung lưỡi dao sắc bén trong tay,thu gặt thành viên băng nhóm chạy trốnra ngoài như đang cắt cỏ.Cảnh xảy ra bên ngoài, mọi người đềunhìn thấy hết, mười người đi tới từ bốnphía này như thần chết ở địa ngục, bọnhọ mang từng mạng người đi, giống nhưđang làm một công việc rất bình thườngvậy.“Rốt cuộc anh là ai?” Hàn Văn Tĩnh xoayngười nhìn Trương Thác, cô không nỡnhìn tiếp nữa.“Một người hẹp hòi.” Trương Thác duỗieo: “Ai nói vợ tôi, tôi sẽ tiêu diệt cả nhàngười đó.”“Anh thế là coi thường pháp luật!”“Pháp luật?” Trương Thác cười khẽ: “Vìcô ấy, tôi có thể trở thành kẻ thù của cảthế giới này.”Cảnh bên ngoài Bát Tiên Lâu tựa nhưbãi chiến trường, nếu không phải ở đâyhẻo lánh, chắc hẳn bây giờ đã đem lạirối loạn và khủng hoảng rồi.Ba người đứng đầu Thanh Diệp xã nhìnra ngoài cửa, mười người đột nhiên xuấthiện kia tựa như thần chết đến từ địangục, tàn nhãn, vô tình, mạnh mẽ, khiếnngười ta không thể chống lại.Bây giờ đám người Lôi Công mới pháthiện mình thật sự rất buồn cười, lúctrước lại đi đối phó với một người nhưvậy. Sự mạnh mẽ và thế lực của anhhoàn toàn không phải thứ bọn họ có thểhiểu được.Những người của Đại Khuyên xã và HắcLôi đã hoàn toàn bị giết hết lá gan, bọnhọ mới chạy ra khỏi Bát Tiên Lâu lập tứcquay ngược về, không ai còn ra vẻ sĩdiện nữa, tất cả đều quỳ xuống đấtkhông ngừng dập đầu, lớn tiếng kêu thamạng.Mười thần chết đeo mặt nạ đang đứngngoài cửa Bát Tiên Lâu, nhưng không hềđi vào một bước.Trương Thác nhìn thành viên băngnhóm quỳ gối đầy đất, phất tay với ngoàicửa.Những thần chết coi thường mạng sốngnày đều khom lưng cúi chào TrươngThác, sau đó không nói một câu đã yênlặng biến mất.Cảnh như vậy khiến trong lòng đámngười Lôi Công càng hoảng hốt hơn, khinấy bọn họ còn đang đoán có lẽ mườingười này là Trương Thác mời đến,nhưng bây giờ thì thấy không phải thế.Lúc này, bộ đàm bên hông Hàn Văn Tĩnhphát ra âm thanh.“Phó đội trưởng Hàn, Phó đội trưởngHàn, nhận được báo án, gần Bát TiênLâu xảy ra trận đánh nhau với quy môlớn”“Phó đội trưởng Hàn, Phó đội trưởngHàn…”Âm thanh như vậy lặp lại ba lần trong bộđàm, giọng điệu của đối phương cũngbắt đầu trở nên nôn nóng.“Phó đội trưởng Hàn, nhận được xin trảlời, nhận được xin trả lời!”Hàn Văn Tĩnh cầm bộ đàm trong tay, côta chần chừ nhìn tới nhìn lui giữa TrươngThác và ba mình, ánh mắt lóe lên sựkiên trì và cố chấp.“Phó đội trưởng Hàn…”“Bang phái đánh nhau bằng vũ khí, dẫnngười tới đây đi.”Chỉ trong ba mươi giây, tiếng còi cảnhsát đã vang lên bên tai mọi người, bốnchiếc xe chạy đến trước cửa Bát TiênLâu, khi nhìn thấy mặt đất đầy máu tươivà hơn ba mươi thi thể bên ngoài, nhữngcảnh sát này đều tỏ vẻ sợ hãi. Đây chắcchắn là vụ án cực kỳ lớn làm chấn độngcả nước.“Tránh ra, tránh ra hết đi!” Mười cảnh sátcầm tấm chắn phòng chống bạo lựctrong tay đẩy thành viên băng nhóm ởcửa Bát Tiên Lâu ra, xông vào trong.“Phó đội trưởng Hàn, tình hình gì vậy?”Một cảnh sát hỏi.Hàn Văn Tĩnh im lặng một lúc lâu, sauđó đáp: “Hắc Lôi và Đại Khuyên xã xảyra mâu thuẫn, đánh nhau bằng vũ khí vớiquy mô lớn, nghi phạm quan trọng đểuchết trong trận đánh nhau, dẫn nhữngngười này về lập án đi…”“Vậy bọn họ thì sao?” Cảnh sát đưa taychỉ về phía Thanh Diệp xã.Hàn Văn Tĩnh khẽ nói: “Đứng ngoài quansát.”

Chương 65