Tái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân…

Chương 66

Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Chương 66 Thì ra là anhMột dây ngăn cách thật dài được kéotrước cửa Bát Tiên Lâu, cảnh sát ra lệnhbất kỳ ai cũng không được đến gần,đánh nhau quy mô lớn như vậy, hơn bamươi người chết, tuyệt đối sẽ được hếtsức coi trọng.Người của Thanh Diệp xã tản đi hết, mộtvài thành viên quan trọng bị dẫn đi lấykhẩu cung.Cục Cảnh sát Ngân Châu.Mấy chục thành viên băng nhóm bị dẫnvề chuẩn bị tra hỏi, Cục trưởng CụcCảnh sát đột nhiên gọi điện thoại đến,thông báo với mọi người vụ án lần nàysẽ có người đặc biệt đến xử lý, ai cũngkhông thể tùy ý kiểm tra.Cục An ninh thủ đô, một chiếc máy baytrực thăng cất cánh đi tới thành phốNgân Châu.Trương Thác đi theo Báo Tử Đầu đếnquán bar Dạ Sắc, Báo Tử Đầu thực hiệnlời hứa của mình, nói với Trương Thác làai muốn đối phó với anh.Đại sảnh quán bar Dạ Sắc trống không,chỉ có một người ngồi trên băng ghế dài,hai tay bứt rứt để giữa chân.“Là anh ta?” Lúc Trương Thác nhìn thấyđối phương cũng có hơi bất ngờ.“Hì hì, em… emrể…” Lâm Xuyên cười lấylòng nhìn Trương Thác, sau đó lại nhìnBáo Tử Đầu: “Ba…”Bây giờ Trương Thác đã hiểu vì sao LâmXuyên lại thay đổi thái độ với mìnhnhanh như thế.Báo Tử Đầu – anh Hai của Thanh Diệpxã là ba của Lâm Xuyên! Xem ra chuyệnmình làm ở quán bar Dạ Sắc lần trước,Lâm Xuyên đã biết được qua ba mình.“Quỳ xuống!” Báo Tử Đầu quát một tiếngchói tai.Lâm Xuyên quỳ “phịch” xuống trước mặtTrương Thác: “Em rể, tôi… lúc trước tôicó mắt không tròng, chỉ muốn dạy dỗcậu một chút, cũng không có ý gì khác.”“Được rồi, đứng lên đi.” Trương Thác thờơ phất tay, ngồi xuống ghế dài: “Đều làngười một nhà, có chút hiểu lầm cũngbình thường, nói rõ ràng là được rồi.”“Cảm… cảm ơn em rể.” Lâm Xuyên vuivẻ, vội vàng gật đầu.Trên mặt Báo Tử Đầu lộ chút nghi hoặcvà bất ngờ, theo hiểu biết của ông ta vớithủ đoạn của Trương Thác qua hai lần,ông ta thật sự không cho rằng ngườinày là một người rộng lượng.Trương Thác mỉm cười, nếu bây giờ LâmNgữ Lam nắm giữ quyền hành của nhàhọ Lâm trong tay, chắc chắn anh sẽ phếbỏ Lâm Xuyên không chút do dự. Nhưngbây giờ nhà họ Lâm như cát lỏng, LâmNgữ Lam muốn lấy được quyền hành,dựa vào một mình cô cũng hơi khókhăn. Cho nên Trương Thác mới khôngso đo với Lâm Xuyên, chuyện ở phía saunhà họ Lâm, Lâm Xuyên có thể giúp đỡLâm Ngữ Lam không ít.Ở thành phố Ngân Châu có một dòngsông nhân tạo, tới chạng vạng-sẽ có rấtnhiều người tản bộ dọc theo bờ sông,hưởng thụ gió đêm mát mẻ của mùa hè.Lôi Công và Hàn Văn Tĩnh sóng vai,thong thả đi dọc con sông này.“Ba không ngờ hôm nay con sẽ vì ba mànói dối như thế.” Lôi Công đốt cho mìnhmột điếu thuốc, thổn thức không thôi.“Tôi cũng không ngờ ông sẽ sẵn lòngvứt bỏ băng nhóm của mình vì tôi, cũngkhông ngờ ông sẽ không cho Thai Tỉnhchạm vào cờ bạc và ma túy.”Lôi Công hút một hơi thuốc rồi chậm rãinhả ra: “Đã bao nhiêu năm hai cha conchúng ta không bình tĩnh nói chuyệnrồi?”“Năm năm bảy tháng mười ba ngày.”Hàn Văn Tĩnh không hề suy nghĩ đã nóira một con số chính xác: “Bắt đầu từngày mẹ tôi mất.”“Đúng thế.” Lôi Công thở dài: “Con cóbiết vì sao năm đó khi con ghi tên dự thivào trường cảnh sát, ba đã ngăn conkhông?”“Ông là cướp, tôi là lính.” Trong mắt HànVăn Tĩnh hằn lên sự thù hận.Trên đời này, người thân thiết với mìnhnhất cũng là người mình hận nhất, tìnhcảm như vậy rất dễ ép người ta phátđiên.Lôi Công dừng chân lại, cười khổ, đưatay vào trong túi áo của mình cầm bóptiền, lấy một tấm ảnh cũ đã ố vàng trongngăn ra.“Lúc trước luôn không nói với con, đây làảnh chụp của mẹ con, ba với mẹ con đãgặp nhau lúc phỏng vấn cùng một đơnVịTrên ảnh chụp là một nữ cảnh sát tư thếoai hùng.Hàn Văn Tĩnh nhìn thấy tấm ảnh này thìtrợn to hai mắt: “Mẹ tôi là… cảnh sát?”“Đúng thế.” Lôi Công gật đầu: “Lúc đómẹ con là sinh viên xuất sắc mới tốtnghiệp trường cảnh sát, còn ba thì điứng tuyển làm cảnh sát cơ động. Cuốicùng mẹ con thành công được làm cảnhsát, còn ba thì không.”“Vì sao?” Hàn Văn Tĩnh nghi ngờ khóhiểu.“Lúc đó người phỏng vấn hỏi ba, nếu bagặp phần tử xã hội đen thì nên làm sao.”“Ông trả lời thế nào?”“Đánh gục bọn họ, đánh đến khi bọn họthấy ba sẽ bỏ chạy, thấy ba là sợ, đánhđến khi bọn họ nghe theo bai” Lôi Côngđưa tấm ảnh chụp đã ố vàng cho HànVăn: Tĩnh: “Người phỏng vấn kia nói bakhông hợp làm cảnh sát, hợp làm lãođại xã hội đen hơn. Con gái, con là cùngmột loại người với ba, con nên ngồi vàovị trí của bal”Trương Thác đi ra từ quán bar Dạ Sắc,nhìn thấy Hàn Văn Tĩnh đứng ngoài cửa.Bây giờ Hàn Văn Tĩnh đã thay đồngphục cảnh sát thành một cái áo thunđen bó sát, một cái quần jean màu xanhdương, kết hợp với giày thể thao A.J màuđỏ, tóc ngắn men lì kết hợp với cách ănmặc của cô ta trở nên tràn đầy sứcsống, cộng với khuôn mặt xinh đẹp kia,khiến không ít người đưa mắt nhìn qua.“Đi uống rượu với tôi.” Hàn Văn Tĩnh dựatrên xe đua, ngoắc ngón tay với TrươngThác.“Đi đâu uống?”“Bớt nói nhảm, đi theo tôi là được.”Xe đua màu đen chạy như bay trênđường lớn như đang phát tiết.Hàn Văn Tĩnh dừng xe mô tô lại trướccửa một hộp đêm tên Lan Nặc, hộp đêmnày nằm trên đoạn đường sầm uất nhấtcủa thành phố Ngân Châu, có thể nóimỗi đêm đều động nghẹt người, thườngxuyên có ông chủ vung tiền như rác ởđây, mở rượu ngon trên mấy chục nghìn,đương nhiên cũng có không ít nam nữđến săn tìm cái đẹp.Trong hộp đêm đều là âm thanh đỉnh tainhức óc, Hàn Văn Tĩnh lắc eo theo tiếngnhạc, đi tới trước quầy bar kêu một chairượu tây.Hàn Văn Tĩnh không hề nói chuyện vớiTrương Thác, cầm lấy ly rượu ngẩng đầuuống cạn, chẳng mấy chốc đã ba lyxuống bụng, khuôn mặt ửng đỏ ngà ngàSay.“Trương Thác, chuyện xảy ra hôm nayanh có chê cười tôi không?” Hàn VănTĩnh đặt mạnh ly rượu xuống quầy bar,lại rót đầy cho mình.“Chê cười cô cái gì?” Trương Thác nghỉngờ.“Tôi là cảnh sát, còn ba tôi là cướp, haha.” Hàn Văn Tĩnh lại ngẩng đầu uốngcạn một ly.“À.” Vẻ mặt Trương Thác không chútthay đổi, lắc đầu: “Không có.”“Anh biết không, bao nhiêu năm trôi quatôi vẫn luôn rất mâu thuẫn, rốt cuộc cóbắt ông ta không.” Rượu tây rất mạnh,dễ bị say, Hàn Văn Tĩnh uống liên tụcmấy ly, ngồi tại chỗ đã hơi lắc lư tráiphải, đột nhiên, Hàn Văn Tĩnh nghiêngngười dựa vào lòng Trương Thác, cườihì hì với anh: “Nhưng hôm nay tôi khôngmâu thuẫn nữa rồi, anh biết không, batôi đã giao vị trí xã trưởng của ThanhDiệp cho tôi, ông ta nói với tôi muốntuyên dương cái thiện, diệt trừ cái ác, cóthể làm bằng rất nhiều cách. Thanh Diệpcấm quán bar của Ngân Châu bánthuốc, cấm cờ bạc, việc bọn họ làm,cảnh sát cũng không làm được!”Trương Thác gật đầu, rót cho mình mộtly rượu, nhìn Hàn Văn Tĩnh trong lòng:“Đạo lý cô nói tôi đều hiểu, nhưng cônằm trong lòng tôi là có ý gì?”

Chương 66 Thì ra là anh

Một dây ngăn cách thật dài được kéo

trước cửa Bát Tiên Lâu, cảnh sát ra lệnh

bất kỳ ai cũng không được đến gần,

đánh nhau quy mô lớn như vậy, hơn ba

mươi người chết, tuyệt đối sẽ được hết

sức coi trọng.

Người của Thanh Diệp xã tản đi hết, một

vài thành viên quan trọng bị dẫn đi lấy

khẩu cung.

Cục Cảnh sát Ngân Châu.

Mấy chục thành viên băng nhóm bị dẫn

về chuẩn bị tra hỏi, Cục trưởng Cục

Cảnh sát đột nhiên gọi điện thoại đến,

thông báo với mọi người vụ án lần này

sẽ có người đặc biệt đến xử lý, ai cũng

không thể tùy ý kiểm tra.

Cục An ninh thủ đô, một chiếc máy bay

trực thăng cất cánh đi tới thành phố

Ngân Châu.

Trương Thác đi theo Báo Tử Đầu đến

quán bar Dạ Sắc, Báo Tử Đầu thực hiện

lời hứa của mình, nói với Trương Thác là

ai muốn đối phó với anh.

Đại sảnh quán bar Dạ Sắc trống không,

chỉ có một người ngồi trên băng ghế dài,

hai tay bứt rứt để giữa chân.

“Là anh ta?” Lúc Trương Thác nhìn thấy

đối phương cũng có hơi bất ngờ.

“Hì hì, em… emrể…” Lâm Xuyên cười lấy

lòng nhìn Trương Thác, sau đó lại nhìn

Báo Tử Đầu: “Ba…”

Bây giờ Trương Thác đã hiểu vì sao Lâm

Xuyên lại thay đổi thái độ với mình

nhanh như thế.

Báo Tử Đầu – anh Hai của Thanh Diệp

xã là ba của Lâm Xuyên! Xem ra chuyện

mình làm ở quán bar Dạ Sắc lần trước,

Lâm Xuyên đã biết được qua ba mình.

“Quỳ xuống!” Báo Tử Đầu quát một tiếng

chói tai.

Lâm Xuyên quỳ “phịch” xuống trước mặt

Trương Thác: “Em rể, tôi… lúc trước tôi

có mắt không tròng, chỉ muốn dạy dỗ

cậu một chút, cũng không có ý gì khác.”

“Được rồi, đứng lên đi.” Trương Thác thờ

ơ phất tay, ngồi xuống ghế dài: “Đều là

người một nhà, có chút hiểu lầm cũng

bình thường, nói rõ ràng là được rồi.”

“Cảm… cảm ơn em rể.” Lâm Xuyên vui

vẻ, vội vàng gật đầu.

Trên mặt Báo Tử Đầu lộ chút nghi hoặc

và bất ngờ, theo hiểu biết của ông ta với

thủ đoạn của Trương Thác qua hai lần,

ông ta thật sự không cho rằng người

này là một người rộng lượng.

Trương Thác mỉm cười, nếu bây giờ Lâm

Ngữ Lam nắm giữ quyền hành của nhà

họ Lâm trong tay, chắc chắn anh sẽ phế

bỏ Lâm Xuyên không chút do dự. Nhưng

bây giờ nhà họ Lâm như cát lỏng, Lâm

Ngữ Lam muốn lấy được quyền hành,

dựa vào một mình cô cũng hơi khó

khăn. Cho nên Trương Thác mới không

so đo với Lâm Xuyên, chuyện ở phía sau

nhà họ Lâm, Lâm Xuyên có thể giúp đỡ

Lâm Ngữ Lam không ít.

Ở thành phố Ngân Châu có một dòng

sông nhân tạo, tới chạng vạng-sẽ có rất

nhiều người tản bộ dọc theo bờ sông,

hưởng thụ gió đêm mát mẻ của mùa hè.

Lôi Công và Hàn Văn Tĩnh sóng vai,

thong thả đi dọc con sông này.

“Ba không ngờ hôm nay con sẽ vì ba mà

nói dối như thế.” Lôi Công đốt cho mình

một điếu thuốc, thổn thức không thôi.

“Tôi cũng không ngờ ông sẽ sẵn lòng

vứt bỏ băng nhóm của mình vì tôi, cũng

không ngờ ông sẽ không cho Thai Tỉnh

chạm vào cờ bạc và ma túy.”

Lôi Công hút một hơi thuốc rồi chậm rãi

nhả ra: “Đã bao nhiêu năm hai cha con

chúng ta không bình tĩnh nói chuyện

rồi?”

“Năm năm bảy tháng mười ba ngày.”

Hàn Văn Tĩnh không hề suy nghĩ đã nói

ra một con số chính xác: “Bắt đầu từ

ngày mẹ tôi mất.”

“Đúng thế.” Lôi Công thở dài: “Con có

biết vì sao năm đó khi con ghi tên dự thi

vào trường cảnh sát, ba đã ngăn con

không?”

“Ông là cướp, tôi là lính.” Trong mắt Hàn

Văn Tĩnh hằn lên sự thù hận.

Trên đời này, người thân thiết với mình

nhất cũng là người mình hận nhất, tình

cảm như vậy rất dễ ép người ta phát

điên.

Lôi Công dừng chân lại, cười khổ, đưa

tay vào trong túi áo của mình cầm bóp

tiền, lấy một tấm ảnh cũ đã ố vàng trong

ngăn ra.

“Lúc trước luôn không nói với con, đây là

ảnh chụp của mẹ con, ba với mẹ con đã

gặp nhau lúc phỏng vấn cùng một đơn

Vị

Trên ảnh chụp là một nữ cảnh sát tư thế

oai hùng.

Hàn Văn Tĩnh nhìn thấy tấm ảnh này thì

trợn to hai mắt: “Mẹ tôi là… cảnh sát?”

“Đúng thế.” Lôi Công gật đầu: “Lúc đó

mẹ con là sinh viên xuất sắc mới tốt

nghiệp trường cảnh sát, còn ba thì đi

ứng tuyển làm cảnh sát cơ động. Cuối

cùng mẹ con thành công được làm cảnh

sát, còn ba thì không.”

“Vì sao?” Hàn Văn Tĩnh nghi ngờ khó

hiểu.

“Lúc đó người phỏng vấn hỏi ba, nếu ba

gặp phần tử xã hội đen thì nên làm sao.”

“Ông trả lời thế nào?”

“Đánh gục bọn họ, đánh đến khi bọn họ

thấy ba sẽ bỏ chạy, thấy ba là sợ, đánh

đến khi bọn họ nghe theo bai” Lôi Công

đưa tấm ảnh chụp đã ố vàng cho Hàn

Văn: Tĩnh: “Người phỏng vấn kia nói ba

không hợp làm cảnh sát, hợp làm lão

đại xã hội đen hơn. Con gái, con là cùng

một loại người với ba, con nên ngồi vào

vị trí của bal”

Trương Thác đi ra từ quán bar Dạ Sắc,

nhìn thấy Hàn Văn Tĩnh đứng ngoài cửa.

Bây giờ Hàn Văn Tĩnh đã thay đồng

phục cảnh sát thành một cái áo thun

đen bó sát, một cái quần jean màu xanh

dương, kết hợp với giày thể thao A.J màu

đỏ, tóc ngắn men lì kết hợp với cách ăn

mặc của cô ta trở nên tràn đầy sức

sống, cộng với khuôn mặt xinh đẹp kia,

khiến không ít người đưa mắt nhìn qua.

“Đi uống rượu với tôi.” Hàn Văn Tĩnh dựa

trên xe đua, ngoắc ngón tay với Trương

Thác.

“Đi đâu uống?”

“Bớt nói nhảm, đi theo tôi là được.”

Xe đua màu đen chạy như bay trên

đường lớn như đang phát tiết.

Hàn Văn Tĩnh dừng xe mô tô lại trước

cửa một hộp đêm tên Lan Nặc, hộp đêm

này nằm trên đoạn đường sầm uất nhất

của thành phố Ngân Châu, có thể nói

mỗi đêm đều động nghẹt người, thường

xuyên có ông chủ vung tiền như rác ở

đây, mở rượu ngon trên mấy chục nghìn,

đương nhiên cũng có không ít nam nữ

đến săn tìm cái đẹp.

Trong hộp đêm đều là âm thanh đỉnh tai

nhức óc, Hàn Văn Tĩnh lắc eo theo tiếng

nhạc, đi tới trước quầy bar kêu một chai

rượu tây.

Hàn Văn Tĩnh không hề nói chuyện với

Trương Thác, cầm lấy ly rượu ngẩng đầu

uống cạn, chẳng mấy chốc đã ba ly

xuống bụng, khuôn mặt ửng đỏ ngà ngà

Say.

“Trương Thác, chuyện xảy ra hôm nay

anh có chê cười tôi không?” Hàn Văn

Tĩnh đặt mạnh ly rượu xuống quầy bar,

lại rót đầy cho mình.

“Chê cười cô cái gì?” Trương Thác nghỉ

ngờ.

“Tôi là cảnh sát, còn ba tôi là cướp, ha

ha.” Hàn Văn Tĩnh lại ngẩng đầu uống

cạn một ly.

“À.” Vẻ mặt Trương Thác không chút

thay đổi, lắc đầu: “Không có.”

“Anh biết không, bao nhiêu năm trôi qua

tôi vẫn luôn rất mâu thuẫn, rốt cuộc có

bắt ông ta không.” Rượu tây rất mạnh,

dễ bị say, Hàn Văn Tĩnh uống liên tục

mấy ly, ngồi tại chỗ đã hơi lắc lư trái

phải, đột nhiên, Hàn Văn Tĩnh nghiêng

người dựa vào lòng Trương Thác, cười

hì hì với anh: “Nhưng hôm nay tôi không

mâu thuẫn nữa rồi, anh biết không, ba

tôi đã giao vị trí xã trưởng của Thanh

Diệp cho tôi, ông ta nói với tôi muốn

tuyên dương cái thiện, diệt trừ cái ác, có

thể làm bằng rất nhiều cách. Thanh Diệp

cấm quán bar của Ngân Châu bán

thuốc, cấm cờ bạc, việc bọn họ làm,

cảnh sát cũng không làm được!”

Trương Thác gật đầu, rót cho mình một

ly rượu, nhìn Hàn Văn Tĩnh trong lòng:

“Đạo lý cô nói tôi đều hiểu, nhưng cô

nằm trong lòng tôi là có ý gì?”

Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Chương 66 Thì ra là anhMột dây ngăn cách thật dài được kéotrước cửa Bát Tiên Lâu, cảnh sát ra lệnhbất kỳ ai cũng không được đến gần,đánh nhau quy mô lớn như vậy, hơn bamươi người chết, tuyệt đối sẽ được hếtsức coi trọng.Người của Thanh Diệp xã tản đi hết, mộtvài thành viên quan trọng bị dẫn đi lấykhẩu cung.Cục Cảnh sát Ngân Châu.Mấy chục thành viên băng nhóm bị dẫnvề chuẩn bị tra hỏi, Cục trưởng CụcCảnh sát đột nhiên gọi điện thoại đến,thông báo với mọi người vụ án lần nàysẽ có người đặc biệt đến xử lý, ai cũngkhông thể tùy ý kiểm tra.Cục An ninh thủ đô, một chiếc máy baytrực thăng cất cánh đi tới thành phốNgân Châu.Trương Thác đi theo Báo Tử Đầu đếnquán bar Dạ Sắc, Báo Tử Đầu thực hiệnlời hứa của mình, nói với Trương Thác làai muốn đối phó với anh.Đại sảnh quán bar Dạ Sắc trống không,chỉ có một người ngồi trên băng ghế dài,hai tay bứt rứt để giữa chân.“Là anh ta?” Lúc Trương Thác nhìn thấyđối phương cũng có hơi bất ngờ.“Hì hì, em… emrể…” Lâm Xuyên cười lấylòng nhìn Trương Thác, sau đó lại nhìnBáo Tử Đầu: “Ba…”Bây giờ Trương Thác đã hiểu vì sao LâmXuyên lại thay đổi thái độ với mìnhnhanh như thế.Báo Tử Đầu – anh Hai của Thanh Diệpxã là ba của Lâm Xuyên! Xem ra chuyệnmình làm ở quán bar Dạ Sắc lần trước,Lâm Xuyên đã biết được qua ba mình.“Quỳ xuống!” Báo Tử Đầu quát một tiếngchói tai.Lâm Xuyên quỳ “phịch” xuống trước mặtTrương Thác: “Em rể, tôi… lúc trước tôicó mắt không tròng, chỉ muốn dạy dỗcậu một chút, cũng không có ý gì khác.”“Được rồi, đứng lên đi.” Trương Thác thờơ phất tay, ngồi xuống ghế dài: “Đều làngười một nhà, có chút hiểu lầm cũngbình thường, nói rõ ràng là được rồi.”“Cảm… cảm ơn em rể.” Lâm Xuyên vuivẻ, vội vàng gật đầu.Trên mặt Báo Tử Đầu lộ chút nghi hoặcvà bất ngờ, theo hiểu biết của ông ta vớithủ đoạn của Trương Thác qua hai lần,ông ta thật sự không cho rằng ngườinày là một người rộng lượng.Trương Thác mỉm cười, nếu bây giờ LâmNgữ Lam nắm giữ quyền hành của nhàhọ Lâm trong tay, chắc chắn anh sẽ phếbỏ Lâm Xuyên không chút do dự. Nhưngbây giờ nhà họ Lâm như cát lỏng, LâmNgữ Lam muốn lấy được quyền hành,dựa vào một mình cô cũng hơi khókhăn. Cho nên Trương Thác mới khôngso đo với Lâm Xuyên, chuyện ở phía saunhà họ Lâm, Lâm Xuyên có thể giúp đỡLâm Ngữ Lam không ít.Ở thành phố Ngân Châu có một dòngsông nhân tạo, tới chạng vạng-sẽ có rấtnhiều người tản bộ dọc theo bờ sông,hưởng thụ gió đêm mát mẻ của mùa hè.Lôi Công và Hàn Văn Tĩnh sóng vai,thong thả đi dọc con sông này.“Ba không ngờ hôm nay con sẽ vì ba mànói dối như thế.” Lôi Công đốt cho mìnhmột điếu thuốc, thổn thức không thôi.“Tôi cũng không ngờ ông sẽ sẵn lòngvứt bỏ băng nhóm của mình vì tôi, cũngkhông ngờ ông sẽ không cho Thai Tỉnhchạm vào cờ bạc và ma túy.”Lôi Công hút một hơi thuốc rồi chậm rãinhả ra: “Đã bao nhiêu năm hai cha conchúng ta không bình tĩnh nói chuyệnrồi?”“Năm năm bảy tháng mười ba ngày.”Hàn Văn Tĩnh không hề suy nghĩ đã nóira một con số chính xác: “Bắt đầu từngày mẹ tôi mất.”“Đúng thế.” Lôi Công thở dài: “Con cóbiết vì sao năm đó khi con ghi tên dự thivào trường cảnh sát, ba đã ngăn conkhông?”“Ông là cướp, tôi là lính.” Trong mắt HànVăn Tĩnh hằn lên sự thù hận.Trên đời này, người thân thiết với mìnhnhất cũng là người mình hận nhất, tìnhcảm như vậy rất dễ ép người ta phátđiên.Lôi Công dừng chân lại, cười khổ, đưatay vào trong túi áo của mình cầm bóptiền, lấy một tấm ảnh cũ đã ố vàng trongngăn ra.“Lúc trước luôn không nói với con, đây làảnh chụp của mẹ con, ba với mẹ con đãgặp nhau lúc phỏng vấn cùng một đơnVịTrên ảnh chụp là một nữ cảnh sát tư thếoai hùng.Hàn Văn Tĩnh nhìn thấy tấm ảnh này thìtrợn to hai mắt: “Mẹ tôi là… cảnh sát?”“Đúng thế.” Lôi Công gật đầu: “Lúc đómẹ con là sinh viên xuất sắc mới tốtnghiệp trường cảnh sát, còn ba thì điứng tuyển làm cảnh sát cơ động. Cuốicùng mẹ con thành công được làm cảnhsát, còn ba thì không.”“Vì sao?” Hàn Văn Tĩnh nghi ngờ khóhiểu.“Lúc đó người phỏng vấn hỏi ba, nếu bagặp phần tử xã hội đen thì nên làm sao.”“Ông trả lời thế nào?”“Đánh gục bọn họ, đánh đến khi bọn họthấy ba sẽ bỏ chạy, thấy ba là sợ, đánhđến khi bọn họ nghe theo bai” Lôi Côngđưa tấm ảnh chụp đã ố vàng cho HànVăn: Tĩnh: “Người phỏng vấn kia nói bakhông hợp làm cảnh sát, hợp làm lãođại xã hội đen hơn. Con gái, con là cùngmột loại người với ba, con nên ngồi vàovị trí của bal”Trương Thác đi ra từ quán bar Dạ Sắc,nhìn thấy Hàn Văn Tĩnh đứng ngoài cửa.Bây giờ Hàn Văn Tĩnh đã thay đồngphục cảnh sát thành một cái áo thunđen bó sát, một cái quần jean màu xanhdương, kết hợp với giày thể thao A.J màuđỏ, tóc ngắn men lì kết hợp với cách ănmặc của cô ta trở nên tràn đầy sứcsống, cộng với khuôn mặt xinh đẹp kia,khiến không ít người đưa mắt nhìn qua.“Đi uống rượu với tôi.” Hàn Văn Tĩnh dựatrên xe đua, ngoắc ngón tay với TrươngThác.“Đi đâu uống?”“Bớt nói nhảm, đi theo tôi là được.”Xe đua màu đen chạy như bay trênđường lớn như đang phát tiết.Hàn Văn Tĩnh dừng xe mô tô lại trướccửa một hộp đêm tên Lan Nặc, hộp đêmnày nằm trên đoạn đường sầm uất nhấtcủa thành phố Ngân Châu, có thể nóimỗi đêm đều động nghẹt người, thườngxuyên có ông chủ vung tiền như rác ởđây, mở rượu ngon trên mấy chục nghìn,đương nhiên cũng có không ít nam nữđến săn tìm cái đẹp.Trong hộp đêm đều là âm thanh đỉnh tainhức óc, Hàn Văn Tĩnh lắc eo theo tiếngnhạc, đi tới trước quầy bar kêu một chairượu tây.Hàn Văn Tĩnh không hề nói chuyện vớiTrương Thác, cầm lấy ly rượu ngẩng đầuuống cạn, chẳng mấy chốc đã ba lyxuống bụng, khuôn mặt ửng đỏ ngà ngàSay.“Trương Thác, chuyện xảy ra hôm nayanh có chê cười tôi không?” Hàn VănTĩnh đặt mạnh ly rượu xuống quầy bar,lại rót đầy cho mình.“Chê cười cô cái gì?” Trương Thác nghỉngờ.“Tôi là cảnh sát, còn ba tôi là cướp, haha.” Hàn Văn Tĩnh lại ngẩng đầu uốngcạn một ly.“À.” Vẻ mặt Trương Thác không chútthay đổi, lắc đầu: “Không có.”“Anh biết không, bao nhiêu năm trôi quatôi vẫn luôn rất mâu thuẫn, rốt cuộc cóbắt ông ta không.” Rượu tây rất mạnh,dễ bị say, Hàn Văn Tĩnh uống liên tụcmấy ly, ngồi tại chỗ đã hơi lắc lư tráiphải, đột nhiên, Hàn Văn Tĩnh nghiêngngười dựa vào lòng Trương Thác, cườihì hì với anh: “Nhưng hôm nay tôi khôngmâu thuẫn nữa rồi, anh biết không, batôi đã giao vị trí xã trưởng của ThanhDiệp cho tôi, ông ta nói với tôi muốntuyên dương cái thiện, diệt trừ cái ác, cóthể làm bằng rất nhiều cách. Thanh Diệpcấm quán bar của Ngân Châu bánthuốc, cấm cờ bạc, việc bọn họ làm,cảnh sát cũng không làm được!”Trương Thác gật đầu, rót cho mình mộtly rượu, nhìn Hàn Văn Tĩnh trong lòng:“Đạo lý cô nói tôi đều hiểu, nhưng cônằm trong lòng tôi là có ý gì?”

Chương 66