Tái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân…
Chương 80
Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Chương 80“Sao có thể không quan tâm được!” LâmNgữ Lam đẩy tay Trương Thác ra: “Chodù là ăn vạ, về tình về lý chúng ta cũngphải xem thử!”“Không được đi.” Trương Thác đưa tayđè chặt cửa xe lại: “Ông già này không ổn”“Có cái gì không ổn? Trương Thác, gặpchuyện phải nghĩ nên giải quyết thế nào,chứ không phải nghĩ nên trốn tránh thếnào! Anh lấy tay ral”“Không lấy.” Trương Thác lắc đầu.“Tôi bảo anh lấy ra.” Lâm Ngữ Lam đẩymạnh Trương Thác một cái, nhưng lạihoàn toàn không đẩy nổi.Trương Thác nhìn một vòng quanh xe,đã có người nhìn thấy chuyện bên này,vây quanh tới đây: “Giang Tĩnh, mau, lái xe đi.”“Anh Trương, thế này… không thể điđược đâu.” Giang Tĩnh lắc đầu: “Tôicũng cảm thấy nên đi xuống xem thử, dùgì chúng ta cũng đụng trúng người ta rồi.”Khi ba người trong xe vì tranh cãi có đixuống hay không, bên ngoài xe vang lêntiếng đập cửa.Một chàng trai cỡ hai mươi mấy tuổiđang vươn tay, vẻ mặt tức giận đập cửakính xe, hùng hổ nói: “Này này này, đụngtrúng người ta rồi không nhìn thấy sao?Mau xuống xel”“Phải, ai đấy, đụng trúng người cònkhông mau đưa đến bệnh viện, một côgái xinh đẹp như thế, sao lại lòng dạ rắnrết vậy.” Một người phụ nữ trung niênxem kịch bên cạnh cũng lên tiếng.Chiếc .Jetta này không kín đáo lắm, âmthanh của người bên ngoài có thể truyềnđến tai Lâm Ngữ Lam một cách rõ ràng,điều này khiến sắc mặt Lâm Ngữ Lamcực kỳ khó coi.“Ngữ Lam, đừng quan tâm đến bọn họ,Giang Tĩnh, lái xe trước đi, chuyện ở đâyđợi cảnh sát đến rồi xử lý sau.” Trương‘Thác ấn xuống khóa cửa xe.“Trương Thác, anh tránh ra cho tôi!” LâmNgữ Lam đẩy Trương Thác một cái, mởkhóa cửa ra, vừa định đưa tay mở cửathì nó đã bị người kéo ra từ bên ngoài.Chàng trai đập kính kia hầm hầm trừngLâm Ngữ Lam, mắng: “Còn ngồi trongxe nữa ông đây xem? Đụng trúng ngườirồi không thấy sao? Mau cút xuống đây!”“Xin lỗi” Lâm Ngữ Lam áy náy nhìnchàng trai: “Chúng tôi… Cô vừa định lêntiếng, chàng trai kia đột nhiên lấy ra mộtcon dao găm từ phía sau, muốn đâmmạnh lên đầu cô.Dao găm phóng to trong mắt Lâm NgữLam, thứ sắc bén kia lóe lên ánh sánglạnh lão. Ngay lúc quan trọng này, LâmNgữ Lam cảm thấy có một sức mạnh tolớn truyền tới từ phía sau, một cánh taycường tráng đã xuất hiện trước mắtmình ngay lúc này, hứng lấy con dao sắc bén kia.Cánh tay và dao găm chạm vào nhau,dẫn đến một dòng máu tươi nóng hổimang theo nhiệt độ nóng như lửa phuntrúng mặt Lâm Ngữ Lam.Lâm Ngữ Lam thét chói tai theo bản năng.“Cút đi!” Trương Thác ôm lấy Lâm NgữLam, đá ngã chàng trai ngoài cửa xe,sau đó dùng cánh tay còn đang chảymáu của mình đóng cửa xe lại, ấn mạnhxuống khóa cửa.Giang Tĩnh làm vệ sĩ lập tức phát hiệnđiều không đúng, tiện tay cầm cây cônđể trong hộp trên tay ghế, mở cửa xexông xuống.Tên kia ngã xuống trước xe, ông già cònlọm khom khi nãy đột nhiên bật dậy,cũng cầm một con dao găm đâm tớichỗ Giang Tĩnh.Cảnh xảy ra khiến Lâm Ngữ Lam trợn to hai mắt.“Trương Thác… anh… anh sao rồi.” LâmNgữ Lam nắm lấy cánh tay TrươngThác, nhìn vết thương dài những mườicentimet bên trên, trong ánh mắt hoảnghốt tràn đầy lo lắng.Trương Thác cong môi, không thèm để ýkhoát tay: “Không sao, em ngồi trong xeđi, đừng làm bậy, tôi đi giúp đỡ.”Trương Thác mở cửa xe, xông thẳngxuống dưới, đi về phía chàng trai khi nãy.Chàng trai tàn nhẫn nhìn chằm chằmTrương Thác, cầm dao đâm về phía anh,hét lớn một tiếng: “Chết đi!”Trong mắt Trương Thác lóe lên sự khinhthường, vào khoảnh khắc chàng trai đếngần mình, anh trở tay khống chế hắn ta,đè trên cốp sau xe. Sau đó, Trương Tháccũng cúi đầu, trong mắt người ngoàigiống như hai người đang đánh nhauvụng về vậy.Nhưng tình huống thật sự chỉ có tronglòng hai người rõ ràng.Chàng trai cầm dao thầm thấy hoảnghốt, hắn ta cảm thấy mình như bị mộtcái kìm lớn kẹp lại, không thể động đậy.“Nói, ai phái cậu tới đây!” Trương Thácbóp chặt lấy cổ chàng trai, khiến hắn tahít thở cũng khó khăn.“Đừng hòng!” Chàng trai cắn chặt răng,nặn ra hai chữ như vậy.Trong mắt Trương Thác lóe lên sự tànnhân, không nói nhiều lời, bóp gấy cổchàng trai. Dám làm hại Lâm Ngữ Lam,kết quả của chàng trai này đã được định trước rồi.Giang Tĩnh không hổ là vệ sĩ chuyênnghiệp, vào lúc Trương Thác giải quyếtchàng trai này, cô ấy cũng đã giải quyếtmấy tên sát thủ khác.Tổng cộng có bốn sát thủ cầm dao gămtrong tay, bị Giang Tĩnh đánh ngã hếttrong vòng một phút. Xử lý xong nhữngtên này, Giang Tĩnh lập tức chạy đến ghếsau, xem tình trạng thương tích của LâmNgữ Lam.Lâm Ngữ Lam bị dọa sợ hết hồn, cũngmay không có bị thương.“Đừng quan tâm đến tôi, đi xem Trương Thác đi.”“Tôi không sao.” Trương Thác khôngthèm để ý chắp tay: “Giang Tĩnh, cô dânNgữ Lam về trước đi, tôi ở đây đợi cảnh sát”“Không được, muốn đi thì cùng đi.” LâmNgữ Lam kiên định lắc đầu, không đồngý để một mình Trương Thác ở lại đây. Côlại nhìn thấy vết thương dài chừng mườicentimet trên cánh tay phải của anh,thấy mà giật mình.Trong mắt Lâm Ngữ Lam lộ vẻ tự trách,nếu khi nấy mình không cố chấp xuốngxe chắc chắn không xảy ra chuyện nhưvậy, Trương Thác cũng sẽ không vì bảovệ mình mà bị thương.“Hai người đi nhanh đi, nhất định phải cóngười ở lại, nếu không cảnh sát đến đâycũng khó mà nói chuyện.” Trương Thác khuyên nhủ.“Vậy chúng ta cùng ở lại đây.” Ánh mắtLâm Ngữ Lam kiên quyết.Trương Thác thấy không lay chuyểnđược Lâm Ngữ Lam, chỉ có thể đồng ý:“Được, vậy chúng ta lên xe đợi đi, cũngan toàn hơn một chút.”Ba người ngồi vào xe, Lâm Ngữ Lam cẩnthận khóa kỹ cửa xe.Giang Tĩnh ngồi trên ghế lái, tỏ vẻ có lỗi:“Chủ tịch Lâm, anh Trương, chuyện nàyđều tại tôi, nếu không phải…”“Được rồi, đừng nói mấy lời như thế.”Lâm Ngữ Lam cắt ngang lời Giang Tĩnhsắp nói: “Những người này là nhằm vàotôi, cho dù hôm nay không gặp phải,ngày nào đó họ cũng sẽ xuất hiện thôi.”Chẳng mấy chốc, tiếng còi cảnh sát lậptức vang lên bên tai ba người, năm chiếcxe cảnh sát lái vào trong đường hầm.Nhân viên cảnh sát bước xuống từ trênxe phong tỏa toàn bộ khu vực này.Trương Thác vừa nhìn thấy người dânđội đã cảm thấy đau đầu.“Phó đội trưởng Hàn, người bị hại đều ởtrong xe.” Một cảnh sát báo cáo với HànVăn Tĩnh.“Bảo bọn họ đi ra lấy lời khai.”Cửa xe .Jetta mở ra, bóng dáng ba ngườiTrương Thác xuất hiện trong tầm mắtHàn Văn Tĩnh.Vào lúc Hàn Văn Tĩnh nhìn thấy LâmNgữ Lam, ánh mắt hơi né tránh.Trương Thác nhìn Hàn Văn Tĩnh, vẻ mặtcũng hơi mất tự nhiên. Cho dù nói thếnào mình cũng đã ngủ với người ta, cònlà lần đầu tiên của người ta. Nếu nóixem như chưa từng xảy ra chuyện gì,chắc chắn Trương Thác không thể làm được.Ai cũng nói giác quan thứ sáu của phụnữ rất chuẩn, ngay khoảnh khắc đầu tiênLâm Ngữ Lam đã cảm thấy bầu khôngkhí giữa Trương Thác và nữ cảnh sát kia hơi kỳ lạ.“Hai người quen nhau à?” Lâm Ngữ Lamtò mò hỏi một tiếng.“Quen… quen.” Bị vợ của mình hỏi vấn đềnày, Trương Thác hơi căng thẳng.“Được rồi, đừng lôi kéo làm quen, mauđến ghi lời khai.” Hàn Văn Tĩnh mất kiênnhãn phất tay.
Chương 80
“Sao có thể không quan tâm được!” Lâm
Ngữ Lam đẩy tay Trương Thác ra: “Cho
dù là ăn vạ, về tình về lý chúng ta cũng
phải xem thử!”
“Không được đi.” Trương Thác đưa tay
đè chặt cửa xe lại: “Ông già này không ổn”
“Có cái gì không ổn? Trương Thác, gặp
chuyện phải nghĩ nên giải quyết thế nào,
chứ không phải nghĩ nên trốn tránh thế
nào! Anh lấy tay ral”
“Không lấy.” Trương Thác lắc đầu.
“Tôi bảo anh lấy ra.” Lâm Ngữ Lam đẩy
mạnh Trương Thác một cái, nhưng lại
hoàn toàn không đẩy nổi.
Trương Thác nhìn một vòng quanh xe,
đã có người nhìn thấy chuyện bên này,
vây quanh tới đây: “Giang Tĩnh, mau, lái xe đi.”
“Anh Trương, thế này… không thể đi
được đâu.” Giang Tĩnh lắc đầu: “Tôi
cũng cảm thấy nên đi xuống xem thử, dù
gì chúng ta cũng đụng trúng người ta rồi.”
Khi ba người trong xe vì tranh cãi có đi
xuống hay không, bên ngoài xe vang lên
tiếng đập cửa.
Một chàng trai cỡ hai mươi mấy tuổi
đang vươn tay, vẻ mặt tức giận đập cửa
kính xe, hùng hổ nói: “Này này này, đụng
trúng người ta rồi không nhìn thấy sao?
Mau xuống xel”
“Phải, ai đấy, đụng trúng người còn
không mau đưa đến bệnh viện, một cô
gái xinh đẹp như thế, sao lại lòng dạ rắn
rết vậy.” Một người phụ nữ trung niên
xem kịch bên cạnh cũng lên tiếng.
Chiếc .Jetta này không kín đáo lắm, âm
thanh của người bên ngoài có thể truyền
đến tai Lâm Ngữ Lam một cách rõ ràng,
điều này khiến sắc mặt Lâm Ngữ Lam
cực kỳ khó coi.
“Ngữ Lam, đừng quan tâm đến bọn họ,
Giang Tĩnh, lái xe trước đi, chuyện ở đây
đợi cảnh sát đến rồi xử lý sau.” Trương
‘Thác ấn xuống khóa cửa xe.
“Trương Thác, anh tránh ra cho tôi!” Lâm
Ngữ Lam đẩy Trương Thác một cái, mở
khóa cửa ra, vừa định đưa tay mở cửa
thì nó đã bị người kéo ra từ bên ngoài.
Chàng trai đập kính kia hầm hầm trừng
Lâm Ngữ Lam, mắng: “Còn ngồi trong
xe nữa ông đây xem? Đụng trúng người
rồi không thấy sao? Mau cút xuống đây!”
“Xin lỗi” Lâm Ngữ Lam áy náy nhìn
chàng trai: “Chúng tôi… Cô vừa định lên
tiếng, chàng trai kia đột nhiên lấy ra một
con dao găm từ phía sau, muốn đâm
mạnh lên đầu cô.
Dao găm phóng to trong mắt Lâm Ngữ
Lam, thứ sắc bén kia lóe lên ánh sáng
lạnh lão. Ngay lúc quan trọng này, Lâm
Ngữ Lam cảm thấy có một sức mạnh to
lớn truyền tới từ phía sau, một cánh tay
cường tráng đã xuất hiện trước mắt
mình ngay lúc này, hứng lấy con dao sắc bén kia.
Cánh tay và dao găm chạm vào nhau,
dẫn đến một dòng máu tươi nóng hổi
mang theo nhiệt độ nóng như lửa phun
trúng mặt Lâm Ngữ Lam.
Lâm Ngữ Lam thét chói tai theo bản năng.
“Cút đi!” Trương Thác ôm lấy Lâm Ngữ
Lam, đá ngã chàng trai ngoài cửa xe,
sau đó dùng cánh tay còn đang chảy
máu của mình đóng cửa xe lại, ấn mạnh
xuống khóa cửa.
Giang Tĩnh làm vệ sĩ lập tức phát hiện
điều không đúng, tiện tay cầm cây côn
để trong hộp trên tay ghế, mở cửa xe
xông xuống.
Tên kia ngã xuống trước xe, ông già còn
lọm khom khi nãy đột nhiên bật dậy,
cũng cầm một con dao găm đâm tới
chỗ Giang Tĩnh.
Cảnh xảy ra khiến Lâm Ngữ Lam trợn to hai mắt.
“Trương Thác… anh… anh sao rồi.” Lâm
Ngữ Lam nắm lấy cánh tay Trương
Thác, nhìn vết thương dài những mười
centimet bên trên, trong ánh mắt hoảng
hốt tràn đầy lo lắng.
Trương Thác cong môi, không thèm để ý
khoát tay: “Không sao, em ngồi trong xe
đi, đừng làm bậy, tôi đi giúp đỡ.”
Trương Thác mở cửa xe, xông thẳng
xuống dưới, đi về phía chàng trai khi nãy.
Chàng trai tàn nhẫn nhìn chằm chằm
Trương Thác, cầm dao đâm về phía anh,
hét lớn một tiếng: “Chết đi!”
Trong mắt Trương Thác lóe lên sự khinh
thường, vào khoảnh khắc chàng trai đến
gần mình, anh trở tay khống chế hắn ta,
đè trên cốp sau xe. Sau đó, Trương Thác
cũng cúi đầu, trong mắt người ngoài
giống như hai người đang đánh nhau
vụng về vậy.
Nhưng tình huống thật sự chỉ có trong
lòng hai người rõ ràng.
Chàng trai cầm dao thầm thấy hoảng
hốt, hắn ta cảm thấy mình như bị một
cái kìm lớn kẹp lại, không thể động đậy.
“Nói, ai phái cậu tới đây!” Trương Thác
bóp chặt lấy cổ chàng trai, khiến hắn ta
hít thở cũng khó khăn.
“Đừng hòng!” Chàng trai cắn chặt răng,
nặn ra hai chữ như vậy.
Trong mắt Trương Thác lóe lên sự tàn
nhân, không nói nhiều lời, bóp gấy cổ
chàng trai. Dám làm hại Lâm Ngữ Lam,
kết quả của chàng trai này đã được định trước rồi.
Giang Tĩnh không hổ là vệ sĩ chuyên
nghiệp, vào lúc Trương Thác giải quyết
chàng trai này, cô ấy cũng đã giải quyết
mấy tên sát thủ khác.
Tổng cộng có bốn sát thủ cầm dao găm
trong tay, bị Giang Tĩnh đánh ngã hết
trong vòng một phút. Xử lý xong những
tên này, Giang Tĩnh lập tức chạy đến ghế
sau, xem tình trạng thương tích của Lâm
Ngữ Lam.
Lâm Ngữ Lam bị dọa sợ hết hồn, cũng
may không có bị thương.
“Đừng quan tâm đến tôi, đi xem Trương Thác đi.”
“Tôi không sao.” Trương Thác không
thèm để ý chắp tay: “Giang Tĩnh, cô dân
Ngữ Lam về trước đi, tôi ở đây đợi cảnh sát”
“Không được, muốn đi thì cùng đi.” Lâm
Ngữ Lam kiên định lắc đầu, không đồng
ý để một mình Trương Thác ở lại đây. Cô
lại nhìn thấy vết thương dài chừng mười
centimet trên cánh tay phải của anh,
thấy mà giật mình.
Trong mắt Lâm Ngữ Lam lộ vẻ tự trách,
nếu khi nấy mình không cố chấp xuống
xe chắc chắn không xảy ra chuyện như
vậy, Trương Thác cũng sẽ không vì bảo
vệ mình mà bị thương.
“Hai người đi nhanh đi, nhất định phải có
người ở lại, nếu không cảnh sát đến đây
cũng khó mà nói chuyện.” Trương Thác khuyên nhủ.
“Vậy chúng ta cùng ở lại đây.” Ánh mắt
Lâm Ngữ Lam kiên quyết.
Trương Thác thấy không lay chuyển
được Lâm Ngữ Lam, chỉ có thể đồng ý:
“Được, vậy chúng ta lên xe đợi đi, cũng
an toàn hơn một chút.”
Ba người ngồi vào xe, Lâm Ngữ Lam cẩn
thận khóa kỹ cửa xe.
Giang Tĩnh ngồi trên ghế lái, tỏ vẻ có lỗi:
“Chủ tịch Lâm, anh Trương, chuyện này
đều tại tôi, nếu không phải…”
“Được rồi, đừng nói mấy lời như thế.”
Lâm Ngữ Lam cắt ngang lời Giang Tĩnh
sắp nói: “Những người này là nhằm vào
tôi, cho dù hôm nay không gặp phải,
ngày nào đó họ cũng sẽ xuất hiện thôi.”
Chẳng mấy chốc, tiếng còi cảnh sát lập
tức vang lên bên tai ba người, năm chiếc
xe cảnh sát lái vào trong đường hầm.
Nhân viên cảnh sát bước xuống từ trên
xe phong tỏa toàn bộ khu vực này.
Trương Thác vừa nhìn thấy người dân
đội đã cảm thấy đau đầu.
“Phó đội trưởng Hàn, người bị hại đều ở
trong xe.” Một cảnh sát báo cáo với Hàn
Văn Tĩnh.
“Bảo bọn họ đi ra lấy lời khai.”
Cửa xe .Jetta mở ra, bóng dáng ba người
Trương Thác xuất hiện trong tầm mắt
Hàn Văn Tĩnh.
Vào lúc Hàn Văn Tĩnh nhìn thấy Lâm
Ngữ Lam, ánh mắt hơi né tránh.
Trương Thác nhìn Hàn Văn Tĩnh, vẻ mặt
cũng hơi mất tự nhiên. Cho dù nói thế
nào mình cũng đã ngủ với người ta, còn
là lần đầu tiên của người ta. Nếu nói
xem như chưa từng xảy ra chuyện gì,
chắc chắn Trương Thác không thể làm được.
Ai cũng nói giác quan thứ sáu của phụ
nữ rất chuẩn, ngay khoảnh khắc đầu tiên
Lâm Ngữ Lam đã cảm thấy bầu không
khí giữa Trương Thác và nữ cảnh sát kia hơi kỳ lạ.
“Hai người quen nhau à?” Lâm Ngữ Lam
tò mò hỏi một tiếng.
“Quen… quen.” Bị vợ của mình hỏi vấn đề
này, Trương Thác hơi căng thẳng.
“Được rồi, đừng lôi kéo làm quen, mau
đến ghi lời khai.” Hàn Văn Tĩnh mất kiên
nhãn phất tay.
Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Chương 80“Sao có thể không quan tâm được!” LâmNgữ Lam đẩy tay Trương Thác ra: “Chodù là ăn vạ, về tình về lý chúng ta cũngphải xem thử!”“Không được đi.” Trương Thác đưa tayđè chặt cửa xe lại: “Ông già này không ổn”“Có cái gì không ổn? Trương Thác, gặpchuyện phải nghĩ nên giải quyết thế nào,chứ không phải nghĩ nên trốn tránh thếnào! Anh lấy tay ral”“Không lấy.” Trương Thác lắc đầu.“Tôi bảo anh lấy ra.” Lâm Ngữ Lam đẩymạnh Trương Thác một cái, nhưng lạihoàn toàn không đẩy nổi.Trương Thác nhìn một vòng quanh xe,đã có người nhìn thấy chuyện bên này,vây quanh tới đây: “Giang Tĩnh, mau, lái xe đi.”“Anh Trương, thế này… không thể điđược đâu.” Giang Tĩnh lắc đầu: “Tôicũng cảm thấy nên đi xuống xem thử, dùgì chúng ta cũng đụng trúng người ta rồi.”Khi ba người trong xe vì tranh cãi có đixuống hay không, bên ngoài xe vang lêntiếng đập cửa.Một chàng trai cỡ hai mươi mấy tuổiđang vươn tay, vẻ mặt tức giận đập cửakính xe, hùng hổ nói: “Này này này, đụngtrúng người ta rồi không nhìn thấy sao?Mau xuống xel”“Phải, ai đấy, đụng trúng người cònkhông mau đưa đến bệnh viện, một côgái xinh đẹp như thế, sao lại lòng dạ rắnrết vậy.” Một người phụ nữ trung niênxem kịch bên cạnh cũng lên tiếng.Chiếc .Jetta này không kín đáo lắm, âmthanh của người bên ngoài có thể truyềnđến tai Lâm Ngữ Lam một cách rõ ràng,điều này khiến sắc mặt Lâm Ngữ Lamcực kỳ khó coi.“Ngữ Lam, đừng quan tâm đến bọn họ,Giang Tĩnh, lái xe trước đi, chuyện ở đâyđợi cảnh sát đến rồi xử lý sau.” Trương‘Thác ấn xuống khóa cửa xe.“Trương Thác, anh tránh ra cho tôi!” LâmNgữ Lam đẩy Trương Thác một cái, mởkhóa cửa ra, vừa định đưa tay mở cửathì nó đã bị người kéo ra từ bên ngoài.Chàng trai đập kính kia hầm hầm trừngLâm Ngữ Lam, mắng: “Còn ngồi trongxe nữa ông đây xem? Đụng trúng ngườirồi không thấy sao? Mau cút xuống đây!”“Xin lỗi” Lâm Ngữ Lam áy náy nhìnchàng trai: “Chúng tôi… Cô vừa định lêntiếng, chàng trai kia đột nhiên lấy ra mộtcon dao găm từ phía sau, muốn đâmmạnh lên đầu cô.Dao găm phóng to trong mắt Lâm NgữLam, thứ sắc bén kia lóe lên ánh sánglạnh lão. Ngay lúc quan trọng này, LâmNgữ Lam cảm thấy có một sức mạnh tolớn truyền tới từ phía sau, một cánh taycường tráng đã xuất hiện trước mắtmình ngay lúc này, hứng lấy con dao sắc bén kia.Cánh tay và dao găm chạm vào nhau,dẫn đến một dòng máu tươi nóng hổimang theo nhiệt độ nóng như lửa phuntrúng mặt Lâm Ngữ Lam.Lâm Ngữ Lam thét chói tai theo bản năng.“Cút đi!” Trương Thác ôm lấy Lâm NgữLam, đá ngã chàng trai ngoài cửa xe,sau đó dùng cánh tay còn đang chảymáu của mình đóng cửa xe lại, ấn mạnhxuống khóa cửa.Giang Tĩnh làm vệ sĩ lập tức phát hiệnđiều không đúng, tiện tay cầm cây cônđể trong hộp trên tay ghế, mở cửa xexông xuống.Tên kia ngã xuống trước xe, ông già cònlọm khom khi nãy đột nhiên bật dậy,cũng cầm một con dao găm đâm tớichỗ Giang Tĩnh.Cảnh xảy ra khiến Lâm Ngữ Lam trợn to hai mắt.“Trương Thác… anh… anh sao rồi.” LâmNgữ Lam nắm lấy cánh tay TrươngThác, nhìn vết thương dài những mườicentimet bên trên, trong ánh mắt hoảnghốt tràn đầy lo lắng.Trương Thác cong môi, không thèm để ýkhoát tay: “Không sao, em ngồi trong xeđi, đừng làm bậy, tôi đi giúp đỡ.”Trương Thác mở cửa xe, xông thẳngxuống dưới, đi về phía chàng trai khi nãy.Chàng trai tàn nhẫn nhìn chằm chằmTrương Thác, cầm dao đâm về phía anh,hét lớn một tiếng: “Chết đi!”Trong mắt Trương Thác lóe lên sự khinhthường, vào khoảnh khắc chàng trai đếngần mình, anh trở tay khống chế hắn ta,đè trên cốp sau xe. Sau đó, Trương Tháccũng cúi đầu, trong mắt người ngoàigiống như hai người đang đánh nhauvụng về vậy.Nhưng tình huống thật sự chỉ có tronglòng hai người rõ ràng.Chàng trai cầm dao thầm thấy hoảnghốt, hắn ta cảm thấy mình như bị mộtcái kìm lớn kẹp lại, không thể động đậy.“Nói, ai phái cậu tới đây!” Trương Thácbóp chặt lấy cổ chàng trai, khiến hắn tahít thở cũng khó khăn.“Đừng hòng!” Chàng trai cắn chặt răng,nặn ra hai chữ như vậy.Trong mắt Trương Thác lóe lên sự tànnhân, không nói nhiều lời, bóp gấy cổchàng trai. Dám làm hại Lâm Ngữ Lam,kết quả của chàng trai này đã được định trước rồi.Giang Tĩnh không hổ là vệ sĩ chuyênnghiệp, vào lúc Trương Thác giải quyếtchàng trai này, cô ấy cũng đã giải quyếtmấy tên sát thủ khác.Tổng cộng có bốn sát thủ cầm dao gămtrong tay, bị Giang Tĩnh đánh ngã hếttrong vòng một phút. Xử lý xong nhữngtên này, Giang Tĩnh lập tức chạy đến ghếsau, xem tình trạng thương tích của LâmNgữ Lam.Lâm Ngữ Lam bị dọa sợ hết hồn, cũngmay không có bị thương.“Đừng quan tâm đến tôi, đi xem Trương Thác đi.”“Tôi không sao.” Trương Thác khôngthèm để ý chắp tay: “Giang Tĩnh, cô dânNgữ Lam về trước đi, tôi ở đây đợi cảnh sát”“Không được, muốn đi thì cùng đi.” LâmNgữ Lam kiên định lắc đầu, không đồngý để một mình Trương Thác ở lại đây. Côlại nhìn thấy vết thương dài chừng mườicentimet trên cánh tay phải của anh,thấy mà giật mình.Trong mắt Lâm Ngữ Lam lộ vẻ tự trách,nếu khi nấy mình không cố chấp xuốngxe chắc chắn không xảy ra chuyện nhưvậy, Trương Thác cũng sẽ không vì bảovệ mình mà bị thương.“Hai người đi nhanh đi, nhất định phải cóngười ở lại, nếu không cảnh sát đến đâycũng khó mà nói chuyện.” Trương Thác khuyên nhủ.“Vậy chúng ta cùng ở lại đây.” Ánh mắtLâm Ngữ Lam kiên quyết.Trương Thác thấy không lay chuyểnđược Lâm Ngữ Lam, chỉ có thể đồng ý:“Được, vậy chúng ta lên xe đợi đi, cũngan toàn hơn một chút.”Ba người ngồi vào xe, Lâm Ngữ Lam cẩnthận khóa kỹ cửa xe.Giang Tĩnh ngồi trên ghế lái, tỏ vẻ có lỗi:“Chủ tịch Lâm, anh Trương, chuyện nàyđều tại tôi, nếu không phải…”“Được rồi, đừng nói mấy lời như thế.”Lâm Ngữ Lam cắt ngang lời Giang Tĩnhsắp nói: “Những người này là nhằm vàotôi, cho dù hôm nay không gặp phải,ngày nào đó họ cũng sẽ xuất hiện thôi.”Chẳng mấy chốc, tiếng còi cảnh sát lậptức vang lên bên tai ba người, năm chiếcxe cảnh sát lái vào trong đường hầm.Nhân viên cảnh sát bước xuống từ trênxe phong tỏa toàn bộ khu vực này.Trương Thác vừa nhìn thấy người dânđội đã cảm thấy đau đầu.“Phó đội trưởng Hàn, người bị hại đều ởtrong xe.” Một cảnh sát báo cáo với HànVăn Tĩnh.“Bảo bọn họ đi ra lấy lời khai.”Cửa xe .Jetta mở ra, bóng dáng ba ngườiTrương Thác xuất hiện trong tầm mắtHàn Văn Tĩnh.Vào lúc Hàn Văn Tĩnh nhìn thấy LâmNgữ Lam, ánh mắt hơi né tránh.Trương Thác nhìn Hàn Văn Tĩnh, vẻ mặtcũng hơi mất tự nhiên. Cho dù nói thếnào mình cũng đã ngủ với người ta, cònlà lần đầu tiên của người ta. Nếu nóixem như chưa từng xảy ra chuyện gì,chắc chắn Trương Thác không thể làm được.Ai cũng nói giác quan thứ sáu của phụnữ rất chuẩn, ngay khoảnh khắc đầu tiênLâm Ngữ Lam đã cảm thấy bầu khôngkhí giữa Trương Thác và nữ cảnh sát kia hơi kỳ lạ.“Hai người quen nhau à?” Lâm Ngữ Lamtò mò hỏi một tiếng.“Quen… quen.” Bị vợ của mình hỏi vấn đềnày, Trương Thác hơi căng thẳng.“Được rồi, đừng lôi kéo làm quen, mauđến ghi lời khai.” Hàn Văn Tĩnh mất kiênnhãn phất tay.