Tái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân…
Chương 81
Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Chương 81 Ai đối xử với al như lẽ hiến nhiên?Ba người Trương Thác được các cảnhsát khác nhau dẫn đi lấy lời khai, nhữngsát thủ kia cũng để cảnh sát xử lý.Người lấy lời khai cho Trương Tháckhông phải ai khác, chính là Hàn Văn Tĩnh.“Phó đội trưởng Hàn, có tổng cộng nămhung thủ, bốn người bị gãy tay chân, cómột người đã chết, bị người bẻ gãy cổ,hiện trường không có camera theo dõi.Nhưng theo điều tra, năm hung thủ nàyđều có tiền án, hai người trong đó là tộiphạm trốn trại.” Một viên cảnh sát làm báo cáo.“Được, biết rồi.” Hàn Văn Tĩnh gật đầu,cô ta không cần nghĩ cũng biết người bịbẻ gãy cổ kia chắc chắn là Trương Thác làm.Hàn Văn Tĩnh là người luyện võ, cô tahiểu rõ muốn bóp gãy cổ một người phảicần bao nhiêu sức, người bình thườnghoàn toàn không thể làm được.Hàn Văn Tĩnh làm ghi chép qua loa, ánhmắt tập trung lên tay phải của Trương Thác.“Sao lại bị thương vậy?”“Haiz, không cẩn thận.” Trương Thác thởdài: “Lật thuyền trong mương.”“Vậy sao?” Hàn Văn Tĩnh nở nụ cườichâm chọc: “Cho dù anh lật thuyềntrong cống ngầm cũng sẽ không lậtthuyền trong cái cống nhỏ này, bảo vệvợ anh đúng không?”“Hì hì” Trương Thác cười lấy lòng, khôngbiết nên giải thích thế nào.“Được rồi.” Hàn Văn Tĩnh không vui cấtbản ghi chép đi: “Anh dẫn vợ anh vềtrước đi, có chuyện gì cảnh sát sẽ liênlạc với mọi người bất cứ lúc nào. Vả lạinếu lần sau còn gặp chuyện này nữa, cóthể không giết người thì cố hết sứcđừng giết người, làm lớn chuyện rồikhông có lợi cho ai cả.”“Hiểu rồi.” Trương Thác liên tục gật đầu.“Được rồi, thu đội!” Hàn Văn Tĩnh vẫytay, lắc vòng eo khêu gợi, quay lại xe cảnh sát.etta màu xám bạc chạy chầm chậmtrên đường về nhà.“Trương Thác, sao tôi cảm thấy ánh mắtnữ cảnh sát kia nhìn anh hơi kỳ lạ thế?”Lâm Ngữ Lam nghi ngờ nhìn Trương Thác.“Có sao? Chắc em cảm giác lầm rồi đấy,ha ha ha.” Trương Thác cười ha ha.Lâm Ngữ Lam nghi ngờ nhìn TrươngThác vài giây, sau đó lắc đầu, không lựachọn tiếp tục đề tài này nữa: “Anh cómuốn đến bệnh viện trước không, vếtthương sâu như vậy, rất có thể cần phải khâu.”“Không sao.” Trương Thác phất tay:“Trong nhà có hòm thuốc mà, tự tôibăng bó một chút là được, khâu gì đóquá phiền phức.”Lâm Ngữ Lam thấy Trương Thác kiên trìthì không nói gì nữa, người đã lớn nhưvậy rồi, trong lòng đều hiểu rõ vếtthương trên người mình.Chuyện ám sát lần này nhanh chóng rơivào tai Lâm Kiến Vũ, ông lập tức gọiđiện thoại đến hỏi thăm an nguy củaLâm Ngữ Lam.Sau khi về đến nhà, Lâm Ngữ Lam thayđồ ngủ rồi đi vào phòng khách, thấyTrương Thác đang ngồi ở đó quấnquanh cánh tay bằng băng gạc, đầubăng gạc chỉ có thể căn bằng miệng.“Để tôi làm cho.” Lâm Ngữ Lam ngồixuống bên cạnh Trương Thác, chủ độngnhận lấy băng gạc băng bó cho anh.Động tác của cô rất chậm, có thể nhìn rađược đây là lần đầu tiên cô làm loạichuyện này, cách băng bó khá vụng về.Trương Thác có thể ngửi được mùihương thơm ngát trong tóc người phụnữ, nhìn người trước mặt băng bó vếtthương cho mình, cảm nhận hai cánhtay mềm mại mảnh khảnh kia. Giờ khắcnày, trong mắt Trương Thác không cònlại bất kỳ điều gì nữa.Máu dần thấm ướt băng gạc, khiến bănggạc nhuộm một vòng đỏ tươi.Lâm Ngữ Lam vụng về quấn một vòngbăng gạc, mày liễu nhíu chặt: “Kỳ lạ, vìsao máu này không thể ngừng chảy thế… AI”Lâm Ngữ Lam đột nhiên hoảng hốt kêulên, cô chợt phát hiện tay trái của mìnhvấn luôn đè lên vết thương trên cánh tayTrương Thác. Cũng vì động tác này củamình mới khiến vết thương không ngừngchảy máu, thấm vào băng gạc.Lâm Ngữ Lam ngẩng đầu, lén nhìnthoáng qua Trương Thác. Cô vốn chorằng Trương Thác sẽ có vẻ mặt đau đớnhoặc bất mãn, kết quả lại nhìn thấyngười đàn ông này đang mỉm cười nhìnmình. Ánh mắt anh trong veo, không hềcó cảm xúc bất mãn.Cảnh như vậy khiến trái tim đã vănglặng rất lâu chỉ mới vừa thả lỏng củaLâm Ngữ Lam lại bắt đầu đập nhanh.Anh vì mình, không chút do dự đỡ mộtdao như vậy.Anh từng nói, đối xử với anh thế nàocũng được, nhưng chỉ có chút bất kínhvới mình, anh sẽ như một con sư tử nổi điên.Anh sẽ đón mình về nhà lúc đêm khuya.Anh sẽ cố ý chuẩn bị một khúc đàndương cầm cho mình.Anh sẽ thỏa mãn bất cứ yêu cầu vô lý gìcủa mình, dùng khăn lau sạch sàn nhà,rửa chân cho mình.Anh…“Đau không?” Lâm Ngữ Lam xoa nhẹ lêncánh tay Trương Thác.“Không đau.” Trương Thác lắc đầu, dịudàng trả lời.Khuôn mặt Lâm Ngữ Lam vô thức đỏbừng, cẩn thận băng bó cho TrươngThác lần nữa.Trương Thác cũng đang hưởng thụkhoảng thời gian thế này.“Xong rồi, hai ngày nay anh nghỉ ngơicho khỏe, đừng chạy lung tung, tạm thờicũng đừng đến công ty.” Lâm Ngữ Lamcầm băng gạc, thắt nơ bướm trên cánhtay Trương Thác: “Anh mau về phòngnghỉ ngơi đi, hôm nay may mà có anh.”“May mà có tôi cái gì?” Trương Thác khó hiểu.Trong mắt Lâm Ngữ Lam tràn đầy biếtơn: “Nếu không có anh, con dao đó đãchém lên người tôi rồi.”“Ngất, em nói cái này hả.” Trương Thácđỡ trán: “Cho dù nói thế nào, chúng tacũng đã nhận giấy đăng ký kết hôn rồi,em là vợ tôi, tôi bảo vệ em không phải lẽhiển nhiên sao, chuyện này còn nói cảmơn với tôi nữa hả?”“Lẽ hiển nhiên?” Mấy chữ trong câu nóicủa Trương Thác khiến Lâm Ngữ Lamhơi sửng sốt.Cô đã quen chuyện lừa gạt lẫn nhautrong kinh doanh, cũng đã trải quachuyện trở mặt thành thù ở nhà họ Lâm này.Lế hiển nhiên, ai có quyền đưa ra yêucầu thế này chứ?Lễ hiển nhiên, ai có thể trả giá với ngườikhác như vậy đây?Lâm Ngữ Lam nhìn nụ cười chân thànhtrên mặt Trương Thác. Trong khoảnhkhắc này, cô đột nhiên cảm thấy, hìnhnhư mình đã có cảm tình với người đànông này rồi.Một đêm lặng lẽ trôi qua.Sáng sớm hôm sau, Lâm Ngữ Lam thứcdậy, phát hiện Trương Thác đang bò trênđất cẩn thận lau sàn nhà, đồ dùng rửamặt của mình cũng đã chuẩn bị xonghết, đặt ngay ngắn trong phòng vệ sinh.Lâm Ngữ Lam nhìn băng gạc màu trắngtrên cánh tay của Trương Thác, cảmthấy mình như một kẻ xấu vậy.Lâm Ngữ Lam đứng sau lưng cất tiếngnói với Trương Thác đang nghiêm túclau sàn: “Sau này anh đừng làm nhữngchuyện như thế nữa, tôi mời một giúpviệc đến làm là được rồi.”“A, em dậy rồi sao.” Trương Thác xoayngười cười với Lâm Ngữ Lam: “Khôngcần mời giúp việc, hôm nào tôi cũng dậysớm, dù sao cũng chẳng có chuyện gìlàm, không bằng dọn dẹp vệ sinh một lát”“Không mệt sao?”“Hì, quét dọn nhà của mình, có gì phảimệt chứ.” Trương Thác lau mồ hôi trêntrán, tiếp tục lau sàn.Lâm Ngữ Lam đứng tại chỗ im lặng mộtlúc lâu mới đi vào phòng vệ sinh.Trước đây, lúc cô rửa mặt đều rất tựnhiên cầm lấy dụng cụ Trương Thác đãchuẩn bị trước cho mình. Nhưng hômnay, cô cảm thấy tất cả hành động củamình đều rất mất tự nhiên.Lâm Ngữ Lam thở dài một hơi, rửa mặtxong, cô quyết định bắt đầu từ ngày maicũng dậy sớm hơn một tiếng, làm chútviệc nhà cùng với Trương Thác.Khi Lâm Ngữ Lam đi ra ngoài, phát hiệnTrương Thác đã ngồi vào xe, vẫy tay vớimình: “Chủ tịch Lâm, mau đi thôi, chúngtôi quẹt thẻ lúc tám giờ rưỡi, em có thểđi muộn, nhưng tôi thì không được đâu.”
Chương 81 Ai đối xử với al như lẽ hiến nhiên?
Ba người Trương Thác được các cảnh
sát khác nhau dẫn đi lấy lời khai, những
sát thủ kia cũng để cảnh sát xử lý.
Người lấy lời khai cho Trương Thác
không phải ai khác, chính là Hàn Văn Tĩnh.
“Phó đội trưởng Hàn, có tổng cộng năm
hung thủ, bốn người bị gãy tay chân, có
một người đã chết, bị người bẻ gãy cổ,
hiện trường không có camera theo dõi.
Nhưng theo điều tra, năm hung thủ này
đều có tiền án, hai người trong đó là tội
phạm trốn trại.” Một viên cảnh sát làm báo cáo.
“Được, biết rồi.” Hàn Văn Tĩnh gật đầu,
cô ta không cần nghĩ cũng biết người bị
bẻ gãy cổ kia chắc chắn là Trương Thác làm.
Hàn Văn Tĩnh là người luyện võ, cô ta
hiểu rõ muốn bóp gãy cổ một người phải
cần bao nhiêu sức, người bình thường
hoàn toàn không thể làm được.
Hàn Văn Tĩnh làm ghi chép qua loa, ánh
mắt tập trung lên tay phải của Trương Thác.
“Sao lại bị thương vậy?”
“Haiz, không cẩn thận.” Trương Thác thở
dài: “Lật thuyền trong mương.”
“Vậy sao?” Hàn Văn Tĩnh nở nụ cười
châm chọc: “Cho dù anh lật thuyền
trong cống ngầm cũng sẽ không lật
thuyền trong cái cống nhỏ này, bảo vệ
vợ anh đúng không?”
“Hì hì” Trương Thác cười lấy lòng, không
biết nên giải thích thế nào.
“Được rồi.” Hàn Văn Tĩnh không vui cất
bản ghi chép đi: “Anh dẫn vợ anh về
trước đi, có chuyện gì cảnh sát sẽ liên
lạc với mọi người bất cứ lúc nào. Vả lại
nếu lần sau còn gặp chuyện này nữa, có
thể không giết người thì cố hết sức
đừng giết người, làm lớn chuyện rồi
không có lợi cho ai cả.”
“Hiểu rồi.” Trương Thác liên tục gật đầu.
“Được rồi, thu đội!” Hàn Văn Tĩnh vẫy
tay, lắc vòng eo khêu gợi, quay lại xe cảnh sát.
etta màu xám bạc chạy chầm chậm
trên đường về nhà.
“Trương Thác, sao tôi cảm thấy ánh mắt
nữ cảnh sát kia nhìn anh hơi kỳ lạ thế?”
Lâm Ngữ Lam nghi ngờ nhìn Trương Thác.
“Có sao? Chắc em cảm giác lầm rồi đấy,
ha ha ha.” Trương Thác cười ha ha.
Lâm Ngữ Lam nghi ngờ nhìn Trương
Thác vài giây, sau đó lắc đầu, không lựa
chọn tiếp tục đề tài này nữa: “Anh có
muốn đến bệnh viện trước không, vết
thương sâu như vậy, rất có thể cần phải khâu.”
“Không sao.” Trương Thác phất tay:
“Trong nhà có hòm thuốc mà, tự tôi
băng bó một chút là được, khâu gì đó
quá phiền phức.”
Lâm Ngữ Lam thấy Trương Thác kiên trì
thì không nói gì nữa, người đã lớn như
vậy rồi, trong lòng đều hiểu rõ vết
thương trên người mình.
Chuyện ám sát lần này nhanh chóng rơi
vào tai Lâm Kiến Vũ, ông lập tức gọi
điện thoại đến hỏi thăm an nguy của
Lâm Ngữ Lam.
Sau khi về đến nhà, Lâm Ngữ Lam thay
đồ ngủ rồi đi vào phòng khách, thấy
Trương Thác đang ngồi ở đó quấn
quanh cánh tay bằng băng gạc, đầu
băng gạc chỉ có thể căn bằng miệng.
“Để tôi làm cho.” Lâm Ngữ Lam ngồi
xuống bên cạnh Trương Thác, chủ động
nhận lấy băng gạc băng bó cho anh.
Động tác của cô rất chậm, có thể nhìn ra
được đây là lần đầu tiên cô làm loại
chuyện này, cách băng bó khá vụng về.
Trương Thác có thể ngửi được mùi
hương thơm ngát trong tóc người phụ
nữ, nhìn người trước mặt băng bó vết
thương cho mình, cảm nhận hai cánh
tay mềm mại mảnh khảnh kia. Giờ khắc
này, trong mắt Trương Thác không còn
lại bất kỳ điều gì nữa.
Máu dần thấm ướt băng gạc, khiến băng
gạc nhuộm một vòng đỏ tươi.
Lâm Ngữ Lam vụng về quấn một vòng
băng gạc, mày liễu nhíu chặt: “Kỳ lạ, vì
sao máu này không thể ngừng chảy thế… AI”
Lâm Ngữ Lam đột nhiên hoảng hốt kêu
lên, cô chợt phát hiện tay trái của mình
vấn luôn đè lên vết thương trên cánh tay
Trương Thác. Cũng vì động tác này của
mình mới khiến vết thương không ngừng
chảy máu, thấm vào băng gạc.
Lâm Ngữ Lam ngẩng đầu, lén nhìn
thoáng qua Trương Thác. Cô vốn cho
rằng Trương Thác sẽ có vẻ mặt đau đớn
hoặc bất mãn, kết quả lại nhìn thấy
người đàn ông này đang mỉm cười nhìn
mình. Ánh mắt anh trong veo, không hề
có cảm xúc bất mãn.
Cảnh như vậy khiến trái tim đã văng
lặng rất lâu chỉ mới vừa thả lỏng của
Lâm Ngữ Lam lại bắt đầu đập nhanh.
Anh vì mình, không chút do dự đỡ một
dao như vậy.
Anh từng nói, đối xử với anh thế nào
cũng được, nhưng chỉ có chút bất kính
với mình, anh sẽ như một con sư tử nổi điên.
Anh sẽ đón mình về nhà lúc đêm khuya.
Anh sẽ cố ý chuẩn bị một khúc đàn
dương cầm cho mình.
Anh sẽ thỏa mãn bất cứ yêu cầu vô lý gì
của mình, dùng khăn lau sạch sàn nhà,
rửa chân cho mình.
Anh…
“Đau không?” Lâm Ngữ Lam xoa nhẹ lên
cánh tay Trương Thác.
“Không đau.” Trương Thác lắc đầu, dịu
dàng trả lời.
Khuôn mặt Lâm Ngữ Lam vô thức đỏ
bừng, cẩn thận băng bó cho Trương
Thác lần nữa.
Trương Thác cũng đang hưởng thụ
khoảng thời gian thế này.
“Xong rồi, hai ngày nay anh nghỉ ngơi
cho khỏe, đừng chạy lung tung, tạm thời
cũng đừng đến công ty.” Lâm Ngữ Lam
cầm băng gạc, thắt nơ bướm trên cánh
tay Trương Thác: “Anh mau về phòng
nghỉ ngơi đi, hôm nay may mà có anh.”
“May mà có tôi cái gì?” Trương Thác khó hiểu.
Trong mắt Lâm Ngữ Lam tràn đầy biết
ơn: “Nếu không có anh, con dao đó đã
chém lên người tôi rồi.”
“Ngất, em nói cái này hả.” Trương Thác
đỡ trán: “Cho dù nói thế nào, chúng ta
cũng đã nhận giấy đăng ký kết hôn rồi,
em là vợ tôi, tôi bảo vệ em không phải lẽ
hiển nhiên sao, chuyện này còn nói cảm
ơn với tôi nữa hả?”
“Lẽ hiển nhiên?” Mấy chữ trong câu nói
của Trương Thác khiến Lâm Ngữ Lam
hơi sửng sốt.
Cô đã quen chuyện lừa gạt lẫn nhau
trong kinh doanh, cũng đã trải qua
chuyện trở mặt thành thù ở nhà họ Lâm này.
Lế hiển nhiên, ai có quyền đưa ra yêu
cầu thế này chứ?
Lễ hiển nhiên, ai có thể trả giá với người
khác như vậy đây?
Lâm Ngữ Lam nhìn nụ cười chân thành
trên mặt Trương Thác. Trong khoảnh
khắc này, cô đột nhiên cảm thấy, hình
như mình đã có cảm tình với người đàn
ông này rồi.
Một đêm lặng lẽ trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Ngữ Lam thức
dậy, phát hiện Trương Thác đang bò trên
đất cẩn thận lau sàn nhà, đồ dùng rửa
mặt của mình cũng đã chuẩn bị xong
hết, đặt ngay ngắn trong phòng vệ sinh.
Lâm Ngữ Lam nhìn băng gạc màu trắng
trên cánh tay của Trương Thác, cảm
thấy mình như một kẻ xấu vậy.
Lâm Ngữ Lam đứng sau lưng cất tiếng
nói với Trương Thác đang nghiêm túc
lau sàn: “Sau này anh đừng làm những
chuyện như thế nữa, tôi mời một giúp
việc đến làm là được rồi.”
“A, em dậy rồi sao.” Trương Thác xoay
người cười với Lâm Ngữ Lam: “Không
cần mời giúp việc, hôm nào tôi cũng dậy
sớm, dù sao cũng chẳng có chuyện gì
làm, không bằng dọn dẹp vệ sinh một lát”
“Không mệt sao?”
“Hì, quét dọn nhà của mình, có gì phải
mệt chứ.” Trương Thác lau mồ hôi trên
trán, tiếp tục lau sàn.
Lâm Ngữ Lam đứng tại chỗ im lặng một
lúc lâu mới đi vào phòng vệ sinh.
Trước đây, lúc cô rửa mặt đều rất tự
nhiên cầm lấy dụng cụ Trương Thác đã
chuẩn bị trước cho mình. Nhưng hôm
nay, cô cảm thấy tất cả hành động của
mình đều rất mất tự nhiên.
Lâm Ngữ Lam thở dài một hơi, rửa mặt
xong, cô quyết định bắt đầu từ ngày mai
cũng dậy sớm hơn một tiếng, làm chút
việc nhà cùng với Trương Thác.
Khi Lâm Ngữ Lam đi ra ngoài, phát hiện
Trương Thác đã ngồi vào xe, vẫy tay với
mình: “Chủ tịch Lâm, mau đi thôi, chúng
tôi quẹt thẻ lúc tám giờ rưỡi, em có thể
đi muộn, nhưng tôi thì không được đâu.”
Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Chương 81 Ai đối xử với al như lẽ hiến nhiên?Ba người Trương Thác được các cảnhsát khác nhau dẫn đi lấy lời khai, nhữngsát thủ kia cũng để cảnh sát xử lý.Người lấy lời khai cho Trương Tháckhông phải ai khác, chính là Hàn Văn Tĩnh.“Phó đội trưởng Hàn, có tổng cộng nămhung thủ, bốn người bị gãy tay chân, cómột người đã chết, bị người bẻ gãy cổ,hiện trường không có camera theo dõi.Nhưng theo điều tra, năm hung thủ nàyđều có tiền án, hai người trong đó là tộiphạm trốn trại.” Một viên cảnh sát làm báo cáo.“Được, biết rồi.” Hàn Văn Tĩnh gật đầu,cô ta không cần nghĩ cũng biết người bịbẻ gãy cổ kia chắc chắn là Trương Thác làm.Hàn Văn Tĩnh là người luyện võ, cô tahiểu rõ muốn bóp gãy cổ một người phảicần bao nhiêu sức, người bình thườnghoàn toàn không thể làm được.Hàn Văn Tĩnh làm ghi chép qua loa, ánhmắt tập trung lên tay phải của Trương Thác.“Sao lại bị thương vậy?”“Haiz, không cẩn thận.” Trương Thác thởdài: “Lật thuyền trong mương.”“Vậy sao?” Hàn Văn Tĩnh nở nụ cườichâm chọc: “Cho dù anh lật thuyềntrong cống ngầm cũng sẽ không lậtthuyền trong cái cống nhỏ này, bảo vệvợ anh đúng không?”“Hì hì” Trương Thác cười lấy lòng, khôngbiết nên giải thích thế nào.“Được rồi.” Hàn Văn Tĩnh không vui cấtbản ghi chép đi: “Anh dẫn vợ anh vềtrước đi, có chuyện gì cảnh sát sẽ liênlạc với mọi người bất cứ lúc nào. Vả lạinếu lần sau còn gặp chuyện này nữa, cóthể không giết người thì cố hết sứcđừng giết người, làm lớn chuyện rồikhông có lợi cho ai cả.”“Hiểu rồi.” Trương Thác liên tục gật đầu.“Được rồi, thu đội!” Hàn Văn Tĩnh vẫytay, lắc vòng eo khêu gợi, quay lại xe cảnh sát.etta màu xám bạc chạy chầm chậmtrên đường về nhà.“Trương Thác, sao tôi cảm thấy ánh mắtnữ cảnh sát kia nhìn anh hơi kỳ lạ thế?”Lâm Ngữ Lam nghi ngờ nhìn Trương Thác.“Có sao? Chắc em cảm giác lầm rồi đấy,ha ha ha.” Trương Thác cười ha ha.Lâm Ngữ Lam nghi ngờ nhìn TrươngThác vài giây, sau đó lắc đầu, không lựachọn tiếp tục đề tài này nữa: “Anh cómuốn đến bệnh viện trước không, vếtthương sâu như vậy, rất có thể cần phải khâu.”“Không sao.” Trương Thác phất tay:“Trong nhà có hòm thuốc mà, tự tôibăng bó một chút là được, khâu gì đóquá phiền phức.”Lâm Ngữ Lam thấy Trương Thác kiên trìthì không nói gì nữa, người đã lớn nhưvậy rồi, trong lòng đều hiểu rõ vếtthương trên người mình.Chuyện ám sát lần này nhanh chóng rơivào tai Lâm Kiến Vũ, ông lập tức gọiđiện thoại đến hỏi thăm an nguy củaLâm Ngữ Lam.Sau khi về đến nhà, Lâm Ngữ Lam thayđồ ngủ rồi đi vào phòng khách, thấyTrương Thác đang ngồi ở đó quấnquanh cánh tay bằng băng gạc, đầubăng gạc chỉ có thể căn bằng miệng.“Để tôi làm cho.” Lâm Ngữ Lam ngồixuống bên cạnh Trương Thác, chủ độngnhận lấy băng gạc băng bó cho anh.Động tác của cô rất chậm, có thể nhìn rađược đây là lần đầu tiên cô làm loạichuyện này, cách băng bó khá vụng về.Trương Thác có thể ngửi được mùihương thơm ngát trong tóc người phụnữ, nhìn người trước mặt băng bó vếtthương cho mình, cảm nhận hai cánhtay mềm mại mảnh khảnh kia. Giờ khắcnày, trong mắt Trương Thác không cònlại bất kỳ điều gì nữa.Máu dần thấm ướt băng gạc, khiến bănggạc nhuộm một vòng đỏ tươi.Lâm Ngữ Lam vụng về quấn một vòngbăng gạc, mày liễu nhíu chặt: “Kỳ lạ, vìsao máu này không thể ngừng chảy thế… AI”Lâm Ngữ Lam đột nhiên hoảng hốt kêulên, cô chợt phát hiện tay trái của mìnhvấn luôn đè lên vết thương trên cánh tayTrương Thác. Cũng vì động tác này củamình mới khiến vết thương không ngừngchảy máu, thấm vào băng gạc.Lâm Ngữ Lam ngẩng đầu, lén nhìnthoáng qua Trương Thác. Cô vốn chorằng Trương Thác sẽ có vẻ mặt đau đớnhoặc bất mãn, kết quả lại nhìn thấyngười đàn ông này đang mỉm cười nhìnmình. Ánh mắt anh trong veo, không hềcó cảm xúc bất mãn.Cảnh như vậy khiến trái tim đã vănglặng rất lâu chỉ mới vừa thả lỏng củaLâm Ngữ Lam lại bắt đầu đập nhanh.Anh vì mình, không chút do dự đỡ mộtdao như vậy.Anh từng nói, đối xử với anh thế nàocũng được, nhưng chỉ có chút bất kínhvới mình, anh sẽ như một con sư tử nổi điên.Anh sẽ đón mình về nhà lúc đêm khuya.Anh sẽ cố ý chuẩn bị một khúc đàndương cầm cho mình.Anh sẽ thỏa mãn bất cứ yêu cầu vô lý gìcủa mình, dùng khăn lau sạch sàn nhà,rửa chân cho mình.Anh…“Đau không?” Lâm Ngữ Lam xoa nhẹ lêncánh tay Trương Thác.“Không đau.” Trương Thác lắc đầu, dịudàng trả lời.Khuôn mặt Lâm Ngữ Lam vô thức đỏbừng, cẩn thận băng bó cho TrươngThác lần nữa.Trương Thác cũng đang hưởng thụkhoảng thời gian thế này.“Xong rồi, hai ngày nay anh nghỉ ngơicho khỏe, đừng chạy lung tung, tạm thờicũng đừng đến công ty.” Lâm Ngữ Lamcầm băng gạc, thắt nơ bướm trên cánhtay Trương Thác: “Anh mau về phòngnghỉ ngơi đi, hôm nay may mà có anh.”“May mà có tôi cái gì?” Trương Thác khó hiểu.Trong mắt Lâm Ngữ Lam tràn đầy biếtơn: “Nếu không có anh, con dao đó đãchém lên người tôi rồi.”“Ngất, em nói cái này hả.” Trương Thácđỡ trán: “Cho dù nói thế nào, chúng tacũng đã nhận giấy đăng ký kết hôn rồi,em là vợ tôi, tôi bảo vệ em không phải lẽhiển nhiên sao, chuyện này còn nói cảmơn với tôi nữa hả?”“Lẽ hiển nhiên?” Mấy chữ trong câu nóicủa Trương Thác khiến Lâm Ngữ Lamhơi sửng sốt.Cô đã quen chuyện lừa gạt lẫn nhautrong kinh doanh, cũng đã trải quachuyện trở mặt thành thù ở nhà họ Lâm này.Lế hiển nhiên, ai có quyền đưa ra yêucầu thế này chứ?Lễ hiển nhiên, ai có thể trả giá với ngườikhác như vậy đây?Lâm Ngữ Lam nhìn nụ cười chân thànhtrên mặt Trương Thác. Trong khoảnhkhắc này, cô đột nhiên cảm thấy, hìnhnhư mình đã có cảm tình với người đànông này rồi.Một đêm lặng lẽ trôi qua.Sáng sớm hôm sau, Lâm Ngữ Lam thứcdậy, phát hiện Trương Thác đang bò trênđất cẩn thận lau sàn nhà, đồ dùng rửamặt của mình cũng đã chuẩn bị xonghết, đặt ngay ngắn trong phòng vệ sinh.Lâm Ngữ Lam nhìn băng gạc màu trắngtrên cánh tay của Trương Thác, cảmthấy mình như một kẻ xấu vậy.Lâm Ngữ Lam đứng sau lưng cất tiếngnói với Trương Thác đang nghiêm túclau sàn: “Sau này anh đừng làm nhữngchuyện như thế nữa, tôi mời một giúpviệc đến làm là được rồi.”“A, em dậy rồi sao.” Trương Thác xoayngười cười với Lâm Ngữ Lam: “Khôngcần mời giúp việc, hôm nào tôi cũng dậysớm, dù sao cũng chẳng có chuyện gìlàm, không bằng dọn dẹp vệ sinh một lát”“Không mệt sao?”“Hì, quét dọn nhà của mình, có gì phảimệt chứ.” Trương Thác lau mồ hôi trêntrán, tiếp tục lau sàn.Lâm Ngữ Lam đứng tại chỗ im lặng mộtlúc lâu mới đi vào phòng vệ sinh.Trước đây, lúc cô rửa mặt đều rất tựnhiên cầm lấy dụng cụ Trương Thác đãchuẩn bị trước cho mình. Nhưng hômnay, cô cảm thấy tất cả hành động củamình đều rất mất tự nhiên.Lâm Ngữ Lam thở dài một hơi, rửa mặtxong, cô quyết định bắt đầu từ ngày maicũng dậy sớm hơn một tiếng, làm chútviệc nhà cùng với Trương Thác.Khi Lâm Ngữ Lam đi ra ngoài, phát hiệnTrương Thác đã ngồi vào xe, vẫy tay vớimình: “Chủ tịch Lâm, mau đi thôi, chúngtôi quẹt thẻ lúc tám giờ rưỡi, em có thểđi muộn, nhưng tôi thì không được đâu.”