Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 283: Đủ Rồi!
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Một tên rác rưởi có thể bị mình đánh chết bằng một ngón tay mà lại tốt số trong giới thế tục vậy sao? Không chỉ có được trái tim của Trần Chỉ Tinh mà có cả người đẹp Tiêu Nguyệt vừa đến này nữa? Trên đời còn lẽ công bằng không?Hắn ta thầm nghĩ, đến thằng ranh như Tô Minh còn sướng như vậy thì sao mình lại không được?Nếu như mình ở lại giới thế tục thì chắc chắn sẽ biến tất cả người đẹp trong giới thế tụcthành hậu cung’ của mình?"Nhìn thấy vết roi trên đất không? Sư muội của cháu đánh đại vài roi đấy", Phùng Nam Phong chỉ vào mặt đất, cười nói: "Sư muội và cháu ở cùng một cảnh giới, đều là cảnh giới tông sư.Kia là Tứ trưởng lão của Huyết Thần Tông, ở cảnh giới thiên vị.Tu giả võ đạo chia làm tụ khí, tông sư, thiên vị và tôn giả.Cái thằng Tô Minh mà bác gái nói ban nãy ý, nếu không có gì bất ngờ thì cùng lắm nó đang ở cảnh giới bán bộ tông sư thôi.Chỉ cần một ánh mắt của Tứ trưởng lão là đã có thể khiến nó sợ mất hồn rồi".Nghe thấy vậy, Tiết Lâm cảm thấy khỏ thở.Nếu như nhà họ Tiêu có thể bám được vào Huyết Thần Tông thì chẳng phải sẽ còn lợi hại hơn nhà họ Trần nhiều sao? Vậy thì bà ta còn bám lấy Tô Minh làm gì?imgwebtruyenĐến lúc đó cháu sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, sớm muộn gì cô ấy cũng trở thành cường giả", Phùng Nam Phong vội nói.Chỉ cần Tiêu Nguyệt vào Huyết Thần Tông thì sẽ ngoan ngoãn trở thành đồ của mình rồi?Hà Hồng Lăng bĩu môi nhưng vẫn không lên tiếng ngăn cản.Cũng chả sao cả! ở HuyềnLinh Sơn, chỉ xinh đẹp mà thực lực không đủ thì cũng vô dụng.Cùng lắm là trở thành vợ lẽ thôi, vợ cả của Phùng Nam Phong chắc chắn phải thuộc về mình."Thật sao?", sắc mặt Tiết Lâm đỏ ửng, hận nỗi không thể quyết định thay con gái.Trần Chỉ Tình ở cách đó không xa cười mỉa dáng vẻ vô liêm sỉ và nịnh nọt của Tiết Lâm, đúng là ghê tởm."Đủ rồi!”, Tiêu Nguyệt đột nhiên lên tiếng quát lớn.Sau đó cô khoát tay mẹ mình ra, nói: "Mẹ! Nếu mẹ còn như vậy thì đừng trách con trở mặt.Mẹquá...".Cô ta rất muốn nói tục..
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Một tên rác rưởi có thể bị mình đánh chết bằng một ngón tay mà lại tốt số trong giới thế tục vậy sao? Không chỉ có được trái tim của Trần Chỉ Tinh mà có cả người đẹp Tiêu Nguyệt vừa đến này nữa? Trên đời còn lẽ công bằng không?Hắn ta thầm nghĩ, đến thằng ranh như Tô Minh còn sướng như vậy thì sao mình lại không được?Nếu như mình ở lại giới thế tục thì chắc chắn sẽ biến tất cả người đẹp trong giới thế tụcthành hậu cung’ của mình?"Nhìn thấy vết roi trên đất không? Sư muội của cháu đánh đại vài roi đấy", Phùng Nam Phong chỉ vào mặt đất, cười nói: "Sư muội và cháu ở cùng một cảnh giới, đều là cảnh giới tông sư.Kia là Tứ trưởng lão của Huyết Thần Tông, ở cảnh giới thiên vị.Tu giả võ đạo chia làm tụ khí, tông sư, thiên vị và tôn giả.Cái thằng Tô Minh mà bác gái nói ban nãy ý, nếu không có gì bất ngờ thì cùng lắm nó đang ở cảnh giới bán bộ tông sư thôi.Chỉ cần một ánh mắt của Tứ trưởng lão là đã có thể khiến nó sợ mất hồn rồi".Nghe thấy vậy, Tiết Lâm cảm thấy khỏ thở.Nếu như nhà họ Tiêu có thể bám được vào Huyết Thần Tông thì chẳng phải sẽ còn lợi hại hơn nhà họ Trần nhiều sao? Vậy thì bà ta còn bám lấy Tô Minh làm gì?imgwebtruyenĐến lúc đó cháu sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, sớm muộn gì cô ấy cũng trở thành cường giả", Phùng Nam Phong vội nói.Chỉ cần Tiêu Nguyệt vào Huyết Thần Tông thì sẽ ngoan ngoãn trở thành đồ của mình rồi?Hà Hồng Lăng bĩu môi nhưng vẫn không lên tiếng ngăn cản.Cũng chả sao cả! ở HuyềnLinh Sơn, chỉ xinh đẹp mà thực lực không đủ thì cũng vô dụng.Cùng lắm là trở thành vợ lẽ thôi, vợ cả của Phùng Nam Phong chắc chắn phải thuộc về mình."Thật sao?", sắc mặt Tiết Lâm đỏ ửng, hận nỗi không thể quyết định thay con gái.Trần Chỉ Tình ở cách đó không xa cười mỉa dáng vẻ vô liêm sỉ và nịnh nọt của Tiết Lâm, đúng là ghê tởm."Đủ rồi!”, Tiêu Nguyệt đột nhiên lên tiếng quát lớn.Sau đó cô khoát tay mẹ mình ra, nói: "Mẹ! Nếu mẹ còn như vậy thì đừng trách con trở mặt.Mẹquá...".Cô ta rất muốn nói tục..
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Một tên rác rưởi có thể bị mình đánh chết bằng một ngón tay mà lại tốt số trong giới thế tục vậy sao? Không chỉ có được trái tim của Trần Chỉ Tinh mà có cả người đẹp Tiêu Nguyệt vừa đến này nữa? Trên đời còn lẽ công bằng không?Hắn ta thầm nghĩ, đến thằng ranh như Tô Minh còn sướng như vậy thì sao mình lại không được?Nếu như mình ở lại giới thế tục thì chắc chắn sẽ biến tất cả người đẹp trong giới thế tụcthành hậu cung’ của mình?"Nhìn thấy vết roi trên đất không? Sư muội của cháu đánh đại vài roi đấy", Phùng Nam Phong chỉ vào mặt đất, cười nói: "Sư muội và cháu ở cùng một cảnh giới, đều là cảnh giới tông sư.Kia là Tứ trưởng lão của Huyết Thần Tông, ở cảnh giới thiên vị.Tu giả võ đạo chia làm tụ khí, tông sư, thiên vị và tôn giả.Cái thằng Tô Minh mà bác gái nói ban nãy ý, nếu không có gì bất ngờ thì cùng lắm nó đang ở cảnh giới bán bộ tông sư thôi.Chỉ cần một ánh mắt của Tứ trưởng lão là đã có thể khiến nó sợ mất hồn rồi".Nghe thấy vậy, Tiết Lâm cảm thấy khỏ thở.Nếu như nhà họ Tiêu có thể bám được vào Huyết Thần Tông thì chẳng phải sẽ còn lợi hại hơn nhà họ Trần nhiều sao? Vậy thì bà ta còn bám lấy Tô Minh làm gì?imgwebtruyenĐến lúc đó cháu sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, sớm muộn gì cô ấy cũng trở thành cường giả", Phùng Nam Phong vội nói.Chỉ cần Tiêu Nguyệt vào Huyết Thần Tông thì sẽ ngoan ngoãn trở thành đồ của mình rồi?Hà Hồng Lăng bĩu môi nhưng vẫn không lên tiếng ngăn cản.Cũng chả sao cả! ở HuyềnLinh Sơn, chỉ xinh đẹp mà thực lực không đủ thì cũng vô dụng.Cùng lắm là trở thành vợ lẽ thôi, vợ cả của Phùng Nam Phong chắc chắn phải thuộc về mình."Thật sao?", sắc mặt Tiết Lâm đỏ ửng, hận nỗi không thể quyết định thay con gái.Trần Chỉ Tình ở cách đó không xa cười mỉa dáng vẻ vô liêm sỉ và nịnh nọt của Tiết Lâm, đúng là ghê tởm."Đủ rồi!”, Tiêu Nguyệt đột nhiên lên tiếng quát lớn.Sau đó cô khoát tay mẹ mình ra, nói: "Mẹ! Nếu mẹ còn như vậy thì đừng trách con trở mặt.Mẹquá...".Cô ta rất muốn nói tục..