Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 284: Tô Minh Đã Về!
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… "Kít, kít! ", bên ngoài biệt thự vang lên tiếng phanh xe gấp.Tô Minh đã về!Tô Minh quay về với tốc độ nhanh nhất có thể.Chương 142: Gậy ông đập lưng ông"Hì hì! Cuối cùng cũng đến rồi sao? Roi của bà đây đợi lâu lắm rồi”, Hà Hồng Lăng tức giận, ánh mắt sáng lên, nắm chặt cây roi trong tay mình.Phùng Nam Phong cũng nheo mắt lại, trong ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng.Hắn ta thề sẽ phải di chết Tô Minh ớ trước mặt hai người đẹp tuyệt sắc là Trần Chỉ Tinh và Tiêu Nguyệt, để cho hai người này biết thế nào là cường giả?Tứ trưởng lão hếch mắt lên, đợi bao nhiêu lâu, cuối cùng cũng đến rồi? Đến sớm một chút thì có phải đưa Trần Chỉ Tình đi được sớm không?"Haiz!", ông Trần khẽ thở dài.Tô Minh xuống xe rồi nhanh chóng đi vào bên trong biệt thự.Rất nhanh anh đã đi đến bên ngoài phòng lớn của biệt thự.Khi nhìn thay Trần Chỉ Tinh không sao thì anh mới thở phào một cái.Khi nhìn thấy Tiêu Nguyệt thì trong lòng anh khẽ chấn động, sao Tiêu Nguyệt cũng đến đây? Đây là nhà họlYân mà."Tô Minh! Anh mau đi đi!", Tiêu Nguyệt xông ra, giọng nói như sắp khóc.Cô lao đến trước mặt Tô Minh, vì cảm xúc dâng trào, tốc độ lại nhanh nên cô đâm sầm vào người Tô Minh, gần như là ôm chặt lấy anh."Tô Minh! Anh đừng vào! Anh sẽ chết đấy!”, Tiêu Nguyệt cũng không để ý mình đang ôm Tô Minh mà vừa nói vừa khóc."Tô Minh! Mau đi đi!", Trần Chỉ Tinh không lao ra nhưng lớn tiếng hét lên..
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… "Kít, kít! ", bên ngoài biệt thự vang lên tiếng phanh xe gấp.Tô Minh đã về!Tô Minh quay về với tốc độ nhanh nhất có thể.Chương 142: Gậy ông đập lưng ông"Hì hì! Cuối cùng cũng đến rồi sao? Roi của bà đây đợi lâu lắm rồi”, Hà Hồng Lăng tức giận, ánh mắt sáng lên, nắm chặt cây roi trong tay mình.Phùng Nam Phong cũng nheo mắt lại, trong ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng.Hắn ta thề sẽ phải di chết Tô Minh ớ trước mặt hai người đẹp tuyệt sắc là Trần Chỉ Tinh và Tiêu Nguyệt, để cho hai người này biết thế nào là cường giả?Tứ trưởng lão hếch mắt lên, đợi bao nhiêu lâu, cuối cùng cũng đến rồi? Đến sớm một chút thì có phải đưa Trần Chỉ Tình đi được sớm không?"Haiz!", ông Trần khẽ thở dài.Tô Minh xuống xe rồi nhanh chóng đi vào bên trong biệt thự.Rất nhanh anh đã đi đến bên ngoài phòng lớn của biệt thự.Khi nhìn thay Trần Chỉ Tinh không sao thì anh mới thở phào một cái.Khi nhìn thấy Tiêu Nguyệt thì trong lòng anh khẽ chấn động, sao Tiêu Nguyệt cũng đến đây? Đây là nhà họlYân mà."Tô Minh! Anh mau đi đi!", Tiêu Nguyệt xông ra, giọng nói như sắp khóc.Cô lao đến trước mặt Tô Minh, vì cảm xúc dâng trào, tốc độ lại nhanh nên cô đâm sầm vào người Tô Minh, gần như là ôm chặt lấy anh."Tô Minh! Anh đừng vào! Anh sẽ chết đấy!”, Tiêu Nguyệt cũng không để ý mình đang ôm Tô Minh mà vừa nói vừa khóc."Tô Minh! Mau đi đi!", Trần Chỉ Tinh không lao ra nhưng lớn tiếng hét lên..
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… "Kít, kít! ", bên ngoài biệt thự vang lên tiếng phanh xe gấp.Tô Minh đã về!Tô Minh quay về với tốc độ nhanh nhất có thể.Chương 142: Gậy ông đập lưng ông"Hì hì! Cuối cùng cũng đến rồi sao? Roi của bà đây đợi lâu lắm rồi”, Hà Hồng Lăng tức giận, ánh mắt sáng lên, nắm chặt cây roi trong tay mình.Phùng Nam Phong cũng nheo mắt lại, trong ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng.Hắn ta thề sẽ phải di chết Tô Minh ớ trước mặt hai người đẹp tuyệt sắc là Trần Chỉ Tinh và Tiêu Nguyệt, để cho hai người này biết thế nào là cường giả?Tứ trưởng lão hếch mắt lên, đợi bao nhiêu lâu, cuối cùng cũng đến rồi? Đến sớm một chút thì có phải đưa Trần Chỉ Tình đi được sớm không?"Haiz!", ông Trần khẽ thở dài.Tô Minh xuống xe rồi nhanh chóng đi vào bên trong biệt thự.Rất nhanh anh đã đi đến bên ngoài phòng lớn của biệt thự.Khi nhìn thay Trần Chỉ Tinh không sao thì anh mới thở phào một cái.Khi nhìn thấy Tiêu Nguyệt thì trong lòng anh khẽ chấn động, sao Tiêu Nguyệt cũng đến đây? Đây là nhà họlYân mà."Tô Minh! Anh mau đi đi!", Tiêu Nguyệt xông ra, giọng nói như sắp khóc.Cô lao đến trước mặt Tô Minh, vì cảm xúc dâng trào, tốc độ lại nhanh nên cô đâm sầm vào người Tô Minh, gần như là ôm chặt lấy anh."Tô Minh! Anh đừng vào! Anh sẽ chết đấy!”, Tiêu Nguyệt cũng không để ý mình đang ôm Tô Minh mà vừa nói vừa khóc."Tô Minh! Mau đi đi!", Trần Chỉ Tinh không lao ra nhưng lớn tiếng hét lên..