Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 285: Mẹ Mình Đúng Là Vô Liêm Sỉ

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Mẹ mình đúng là vô liêm sỉ.Vô liêm SI đến nôi khó nói.Cô có thể hiểu được tâm tư của một người mẹ lúc nào cũng muốn con gái mình được gả cho người tốt.Nhưng mẹ cô lại coi con gái như món hàng, nhà nào ra giá cao là sẽ bán cho nhà đó sao?Cô cảm thấy mẹ mình lật mặt còn nhanh hơn lật sách, thay đổi nhanh như chớp, chẳng trách mà Tô Minh coi thường, chế giễu cả nhà họ Tiêu."Nguyệt Nhi! Con nói năng kiểu gì vậy?”, Tiết Lâm có chút ngượng ngùng, trừng mắt nhìn con gái rồi vội nói với Phùng Nam Phong: "Cậu Phùng!Nguyệt Nhi nhà tôi được chiều quen rồi nên..."."Tiêu Nguyệt còn được, chỉ tiếc là có người mẹ ham hư vinh quá", Trần Chỉ Tinh nhìn thấy vậy thì thầm nghĩ.Nếu như Tiêu Nguyệt cũng giống với mẹ mình thì Trần Chỉ Tình thật sự nghi ngờ mắt nhìn của Tô Minh.Vì dù sao Tiêu Nguyệt cũng từng là người phụnữ của anh.Cũng may, mắt nhìn của người đàn ông của mình không kém thế."Mẹ à! Chúng ta đi thôi! Mẹ còn thấy chưa đủ mất mặt sao?", Tiêu Nguyệt kéo mẹ mình đi và nói.Nhưng Tiết Lâm khôngmuốn đi, vội nói: Con vội cái gì? Con muốn đi thì đi đi!"Tiết Lâm kiên định là sẽ không đi đâu hết.Bởi vì bà ta biết được một thông tin từ phía Phùng Nam Phong là Tô Minh đang từ Đế Thành quay về.Nếu giờ bà ta đi thì chẳng phải sẽ không được chứng kiến chuyện gì sao?"Mẹ...", Tiêu Nguyệt suýt nữa tức đến phát khóc.Tất nhiên cô muốn đi nhưng lại không dám.Bởi vì nếu mình không có ở đây, với tính cách của mẹ mình khéo còn bán mình ngay tại chỗ ý chứ?Cô cảm thấy đau lòng vô cùng! Không biết kiếp trước cô đã tạo nghiệp gì mà kiếp này có người mẹ như này chú?Cô cất bước đi đến bên cạnh Trần Chỉ Tinh.imgwebtruyenNhất thời sắc mặt của cô có chút tái nhợt, cũng không nói gì."Quả nhiên cậu Phùng nói đúng, Tô Minh ở trước mặt cậu Phùng và Huyết Thần Tông của Huyền Linh Sơn chả là cái gì sất", mặc dù Tiêu Nguyệt và Trần Chỉ Tình đã cố nhỏ giọng nói chuyện với nhau nhưng Tiết Lâm như người thành tinh cũng nghe thấy mấy câu.Cộng với sắc măt của Trần Chỉ Tinh vàTiêu Nguyệt nên bà ta cũng đoán ra được phần nào.Bà ta đột nhiên cảm thấy vô cùng may mắn.May là hôm nay mình đến đây, nếu không thì còn tưởng Tô Minh lợi hại lắm! Ha ha...Đúng lúc này....

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Mẹ mình đúng là vô liêm sỉ.Vô liêm SI đến nôi khó nói.Cô có thể hiểu được tâm tư của một người mẹ lúc nào cũng muốn con gái mình được gả cho người tốt.Nhưng mẹ cô lại coi con gái như món hàng, nhà nào ra giá cao là sẽ bán cho nhà đó sao?Cô cảm thấy mẹ mình lật mặt còn nhanh hơn lật sách, thay đổi nhanh như chớp, chẳng trách mà Tô Minh coi thường, chế giễu cả nhà họ Tiêu."Nguyệt Nhi! Con nói năng kiểu gì vậy?”, Tiết Lâm có chút ngượng ngùng, trừng mắt nhìn con gái rồi vội nói với Phùng Nam Phong: "Cậu Phùng!Nguyệt Nhi nhà tôi được chiều quen rồi nên..."."Tiêu Nguyệt còn được, chỉ tiếc là có người mẹ ham hư vinh quá", Trần Chỉ Tinh nhìn thấy vậy thì thầm nghĩ.Nếu như Tiêu Nguyệt cũng giống với mẹ mình thì Trần Chỉ Tình thật sự nghi ngờ mắt nhìn của Tô Minh.Vì dù sao Tiêu Nguyệt cũng từng là người phụnữ của anh.Cũng may, mắt nhìn của người đàn ông của mình không kém thế."Mẹ à! Chúng ta đi thôi! Mẹ còn thấy chưa đủ mất mặt sao?", Tiêu Nguyệt kéo mẹ mình đi và nói.Nhưng Tiết Lâm khôngmuốn đi, vội nói: Con vội cái gì? Con muốn đi thì đi đi!"Tiết Lâm kiên định là sẽ không đi đâu hết.Bởi vì bà ta biết được một thông tin từ phía Phùng Nam Phong là Tô Minh đang từ Đế Thành quay về.Nếu giờ bà ta đi thì chẳng phải sẽ không được chứng kiến chuyện gì sao?"Mẹ...", Tiêu Nguyệt suýt nữa tức đến phát khóc.Tất nhiên cô muốn đi nhưng lại không dám.Bởi vì nếu mình không có ở đây, với tính cách của mẹ mình khéo còn bán mình ngay tại chỗ ý chứ?Cô cảm thấy đau lòng vô cùng! Không biết kiếp trước cô đã tạo nghiệp gì mà kiếp này có người mẹ như này chú?Cô cất bước đi đến bên cạnh Trần Chỉ Tinh.imgwebtruyenNhất thời sắc mặt của cô có chút tái nhợt, cũng không nói gì."Quả nhiên cậu Phùng nói đúng, Tô Minh ở trước mặt cậu Phùng và Huyết Thần Tông của Huyền Linh Sơn chả là cái gì sất", mặc dù Tiêu Nguyệt và Trần Chỉ Tình đã cố nhỏ giọng nói chuyện với nhau nhưng Tiết Lâm như người thành tinh cũng nghe thấy mấy câu.Cộng với sắc măt của Trần Chỉ Tinh vàTiêu Nguyệt nên bà ta cũng đoán ra được phần nào.Bà ta đột nhiên cảm thấy vô cùng may mắn.May là hôm nay mình đến đây, nếu không thì còn tưởng Tô Minh lợi hại lắm! Ha ha...Đúng lúc này....

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Mẹ mình đúng là vô liêm sỉ.Vô liêm SI đến nôi khó nói.Cô có thể hiểu được tâm tư của một người mẹ lúc nào cũng muốn con gái mình được gả cho người tốt.Nhưng mẹ cô lại coi con gái như món hàng, nhà nào ra giá cao là sẽ bán cho nhà đó sao?Cô cảm thấy mẹ mình lật mặt còn nhanh hơn lật sách, thay đổi nhanh như chớp, chẳng trách mà Tô Minh coi thường, chế giễu cả nhà họ Tiêu."Nguyệt Nhi! Con nói năng kiểu gì vậy?”, Tiết Lâm có chút ngượng ngùng, trừng mắt nhìn con gái rồi vội nói với Phùng Nam Phong: "Cậu Phùng!Nguyệt Nhi nhà tôi được chiều quen rồi nên..."."Tiêu Nguyệt còn được, chỉ tiếc là có người mẹ ham hư vinh quá", Trần Chỉ Tinh nhìn thấy vậy thì thầm nghĩ.Nếu như Tiêu Nguyệt cũng giống với mẹ mình thì Trần Chỉ Tình thật sự nghi ngờ mắt nhìn của Tô Minh.Vì dù sao Tiêu Nguyệt cũng từng là người phụnữ của anh.Cũng may, mắt nhìn của người đàn ông của mình không kém thế."Mẹ à! Chúng ta đi thôi! Mẹ còn thấy chưa đủ mất mặt sao?", Tiêu Nguyệt kéo mẹ mình đi và nói.Nhưng Tiết Lâm khôngmuốn đi, vội nói: Con vội cái gì? Con muốn đi thì đi đi!"Tiết Lâm kiên định là sẽ không đi đâu hết.Bởi vì bà ta biết được một thông tin từ phía Phùng Nam Phong là Tô Minh đang từ Đế Thành quay về.Nếu giờ bà ta đi thì chẳng phải sẽ không được chứng kiến chuyện gì sao?"Mẹ...", Tiêu Nguyệt suýt nữa tức đến phát khóc.Tất nhiên cô muốn đi nhưng lại không dám.Bởi vì nếu mình không có ở đây, với tính cách của mẹ mình khéo còn bán mình ngay tại chỗ ý chứ?Cô cảm thấy đau lòng vô cùng! Không biết kiếp trước cô đã tạo nghiệp gì mà kiếp này có người mẹ như này chú?Cô cất bước đi đến bên cạnh Trần Chỉ Tinh.imgwebtruyenNhất thời sắc mặt của cô có chút tái nhợt, cũng không nói gì."Quả nhiên cậu Phùng nói đúng, Tô Minh ở trước mặt cậu Phùng và Huyết Thần Tông của Huyền Linh Sơn chả là cái gì sất", mặc dù Tiêu Nguyệt và Trần Chỉ Tình đã cố nhỏ giọng nói chuyện với nhau nhưng Tiết Lâm như người thành tinh cũng nghe thấy mấy câu.Cộng với sắc măt của Trần Chỉ Tinh vàTiêu Nguyệt nên bà ta cũng đoán ra được phần nào.Bà ta đột nhiên cảm thấy vô cùng may mắn.May là hôm nay mình đến đây, nếu không thì còn tưởng Tô Minh lợi hại lắm! Ha ha...Đúng lúc này....

Chương 285: Mẹ Mình Đúng Là Vô Liêm Sỉ