Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 289: Chết Đi!

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… "Bụp! ", đúng lúc này Tô Minh quất roi thứ hai, vẫn quất lên người Hà Hồng Lăng.Có câu "Cô kính tôi một thước, tôi nhường cô một trượng", trường hợp này lại ngược lại.Cô ta định ép Trần Chỉ Tình đi theo, điều này vốn đã đáng chết rồi, chứ đừng nói đến việc dám dùng roi quất vào họ thì càng đáng chết hơn!Chiếc roi khủng khiếp kia đã nhuốm màu máu, hóa thành đường vòng cung.Tiếng roi quấtghê tai đánh về phía Hà Hồng Lăng.imgwebtruyenThông thường mà nói, trong lúc quất roi mà có một người khác xông tới thì đáng lẽ ra người quất roi phải bỏ roi ra để né đòn tấn công của người kiaNhưng Tô Minh không hề coi Phùng Nam Phong ra gì.Chiếc roi quất về phía Hà Hồng Lăng thì vẫn với tốc độ nhanh như chớp mà không bị ảnh hưởng gì."Bụp!", tiếng roi quất lớnhơn.Phùng Nam Phong nhìn thấy vậy thì phẫn nộ đến mức khóe mắt cũng giật liên hồi.Tốc độ vung kiếm dài trong tay càng nhanh hơn, toàn thân bổ nhào về phía Tô Minh."Chết đi!", hắn ta hét lớn,sắc mặt dữ tợn nhưng kèm theo vẻ phấn khích.Hắn ta ra tay vô cùng tàn độc, kiếm đã vung lên chém về phía cổ của Tô Minh.Trong chớp mắt, Tô Minh vẫn với vẻ ung dung tự tại..

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… "Bụp! ", đúng lúc này Tô Minh quất roi thứ hai, vẫn quất lên người Hà Hồng Lăng.Có câu "Cô kính tôi một thước, tôi nhường cô một trượng", trường hợp này lại ngược lại.Cô ta định ép Trần Chỉ Tình đi theo, điều này vốn đã đáng chết rồi, chứ đừng nói đến việc dám dùng roi quất vào họ thì càng đáng chết hơn!Chiếc roi khủng khiếp kia đã nhuốm màu máu, hóa thành đường vòng cung.Tiếng roi quấtghê tai đánh về phía Hà Hồng Lăng.imgwebtruyenThông thường mà nói, trong lúc quất roi mà có một người khác xông tới thì đáng lẽ ra người quất roi phải bỏ roi ra để né đòn tấn công của người kiaNhưng Tô Minh không hề coi Phùng Nam Phong ra gì.Chiếc roi quất về phía Hà Hồng Lăng thì vẫn với tốc độ nhanh như chớp mà không bị ảnh hưởng gì."Bụp!", tiếng roi quất lớnhơn.Phùng Nam Phong nhìn thấy vậy thì phẫn nộ đến mức khóe mắt cũng giật liên hồi.Tốc độ vung kiếm dài trong tay càng nhanh hơn, toàn thân bổ nhào về phía Tô Minh."Chết đi!", hắn ta hét lớn,sắc mặt dữ tợn nhưng kèm theo vẻ phấn khích.Hắn ta ra tay vô cùng tàn độc, kiếm đã vung lên chém về phía cổ của Tô Minh.Trong chớp mắt, Tô Minh vẫn với vẻ ung dung tự tại..

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… "Bụp! ", đúng lúc này Tô Minh quất roi thứ hai, vẫn quất lên người Hà Hồng Lăng.Có câu "Cô kính tôi một thước, tôi nhường cô một trượng", trường hợp này lại ngược lại.Cô ta định ép Trần Chỉ Tình đi theo, điều này vốn đã đáng chết rồi, chứ đừng nói đến việc dám dùng roi quất vào họ thì càng đáng chết hơn!Chiếc roi khủng khiếp kia đã nhuốm màu máu, hóa thành đường vòng cung.Tiếng roi quấtghê tai đánh về phía Hà Hồng Lăng.imgwebtruyenThông thường mà nói, trong lúc quất roi mà có một người khác xông tới thì đáng lẽ ra người quất roi phải bỏ roi ra để né đòn tấn công của người kiaNhưng Tô Minh không hề coi Phùng Nam Phong ra gì.Chiếc roi quất về phía Hà Hồng Lăng thì vẫn với tốc độ nhanh như chớp mà không bị ảnh hưởng gì."Bụp!", tiếng roi quất lớnhơn.Phùng Nam Phong nhìn thấy vậy thì phẫn nộ đến mức khóe mắt cũng giật liên hồi.Tốc độ vung kiếm dài trong tay càng nhanh hơn, toàn thân bổ nhào về phía Tô Minh."Chết đi!", hắn ta hét lớn,sắc mặt dữ tợn nhưng kèm theo vẻ phấn khích.Hắn ta ra tay vô cùng tàn độc, kiếm đã vung lên chém về phía cổ của Tô Minh.Trong chớp mắt, Tô Minh vẫn với vẻ ung dung tự tại..

Chương 289: Chết Đi!