Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 290: Ông Trần Cũng Ngây Người Ra Như Hóa Đá

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Rõ ràng là quyền không mạnh, thậm chí còn không có quang ảnh của chân khí, quyền phong cũng không có nhưng lại khiến Phùng Nam Phong không thể kháng cự.Rõ ràng có thể nhìn thấy chướng ấn nhưng chướng ấn nhanh quá.Nhanh đến mức Phùng Nam Phong muốn ngăn lại và né tránh cũng không được."Bụp...", quyền này đánh lên vai phải của Phùng Nam Phong.Hắn ta bay ra ngoài, trong lúc đó vai phải của hắn ta nát bét, xương gãy hòa trộn với máu thịt...Toàn thân hắn ta đều là máu, gần như chỉ còn lại một hơi thở, như sắp ngất đến nơi.Lúc Phùng Nam Phong rơi xuống đất thì trông như con chó chết, toàn thân đều là máu tươi.Trong ngoài phòng của biệt thự đều vô cùng yên tĩnh.Kể cả Tiết Lâm dựa vào bàn thì cũng không đứng vững.Bà ta mềm nhũn ngã xuống đất, bị sợ đến nỗi toàn thân run rẩy.Sao lại có thể như vậy?Ông Trần cũng ngây người ra như hóa đá.Trần Chỉ Tinh và Tiêu Nguyệt cũng thế.Lúc này Tứ trưởng lão đứng dậy nhìn chằm chằm vào Tô Minh.Ánh mắt già nua sáng lên, nhìn gắt gao không chớp mắt.Phùng Nam Phong là đại sư huynh của Huyết Thần Tông, còn Hà Hồng Lăng là con gái tông chủ của Huyết Thần Tông.Hai người này đều với thân phận cao quý.Nếu có thể cứu thì chắc chắn bà ta sẽ cứu cả hai người.Nhưng mọi việc xảy ra quá đột ngột nên không kịp cứu.Roi thứ nhất của Tô Minh đánh lên Hà Hồng Lăng chưa mất một giây, chắc chắn là không kịp cứu.Còn lúc quất roi thứ hai, Tứ trưởng lão đã phản ứng lại và định ra tay nhưng Phùng Nam Phong đã ra tay trước.Vì vậy bà ta mới chần chừ để nhường cơ hội cho Phùng Nam Phong.Nhưng cuối cùng thì Hà Hồng Lăng bị nhận hai roi, còn Phùng Nam Phong bị trọng thương ngất đi.Trên khuôn mặt già nua của bà ta là vẻ âm trầm, thất thần.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Rõ ràng là quyền không mạnh, thậm chí còn không có quang ảnh của chân khí, quyền phong cũng không có nhưng lại khiến Phùng Nam Phong không thể kháng cự.Rõ ràng có thể nhìn thấy chướng ấn nhưng chướng ấn nhanh quá.Nhanh đến mức Phùng Nam Phong muốn ngăn lại và né tránh cũng không được."Bụp...", quyền này đánh lên vai phải của Phùng Nam Phong.Hắn ta bay ra ngoài, trong lúc đó vai phải của hắn ta nát bét, xương gãy hòa trộn với máu thịt...Toàn thân hắn ta đều là máu, gần như chỉ còn lại một hơi thở, như sắp ngất đến nơi.Lúc Phùng Nam Phong rơi xuống đất thì trông như con chó chết, toàn thân đều là máu tươi.Trong ngoài phòng của biệt thự đều vô cùng yên tĩnh.Kể cả Tiết Lâm dựa vào bàn thì cũng không đứng vững.Bà ta mềm nhũn ngã xuống đất, bị sợ đến nỗi toàn thân run rẩy.Sao lại có thể như vậy?Ông Trần cũng ngây người ra như hóa đá.Trần Chỉ Tinh và Tiêu Nguyệt cũng thế.Lúc này Tứ trưởng lão đứng dậy nhìn chằm chằm vào Tô Minh.Ánh mắt già nua sáng lên, nhìn gắt gao không chớp mắt.Phùng Nam Phong là đại sư huynh của Huyết Thần Tông, còn Hà Hồng Lăng là con gái tông chủ của Huyết Thần Tông.Hai người này đều với thân phận cao quý.Nếu có thể cứu thì chắc chắn bà ta sẽ cứu cả hai người.Nhưng mọi việc xảy ra quá đột ngột nên không kịp cứu.Roi thứ nhất của Tô Minh đánh lên Hà Hồng Lăng chưa mất một giây, chắc chắn là không kịp cứu.Còn lúc quất roi thứ hai, Tứ trưởng lão đã phản ứng lại và định ra tay nhưng Phùng Nam Phong đã ra tay trước.Vì vậy bà ta mới chần chừ để nhường cơ hội cho Phùng Nam Phong.Nhưng cuối cùng thì Hà Hồng Lăng bị nhận hai roi, còn Phùng Nam Phong bị trọng thương ngất đi.Trên khuôn mặt già nua của bà ta là vẻ âm trầm, thất thần.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Rõ ràng là quyền không mạnh, thậm chí còn không có quang ảnh của chân khí, quyền phong cũng không có nhưng lại khiến Phùng Nam Phong không thể kháng cự.Rõ ràng có thể nhìn thấy chướng ấn nhưng chướng ấn nhanh quá.Nhanh đến mức Phùng Nam Phong muốn ngăn lại và né tránh cũng không được."Bụp...", quyền này đánh lên vai phải của Phùng Nam Phong.Hắn ta bay ra ngoài, trong lúc đó vai phải của hắn ta nát bét, xương gãy hòa trộn với máu thịt...Toàn thân hắn ta đều là máu, gần như chỉ còn lại một hơi thở, như sắp ngất đến nơi.Lúc Phùng Nam Phong rơi xuống đất thì trông như con chó chết, toàn thân đều là máu tươi.Trong ngoài phòng của biệt thự đều vô cùng yên tĩnh.Kể cả Tiết Lâm dựa vào bàn thì cũng không đứng vững.Bà ta mềm nhũn ngã xuống đất, bị sợ đến nỗi toàn thân run rẩy.Sao lại có thể như vậy?Ông Trần cũng ngây người ra như hóa đá.Trần Chỉ Tinh và Tiêu Nguyệt cũng thế.Lúc này Tứ trưởng lão đứng dậy nhìn chằm chằm vào Tô Minh.Ánh mắt già nua sáng lên, nhìn gắt gao không chớp mắt.Phùng Nam Phong là đại sư huynh của Huyết Thần Tông, còn Hà Hồng Lăng là con gái tông chủ của Huyết Thần Tông.Hai người này đều với thân phận cao quý.Nếu có thể cứu thì chắc chắn bà ta sẽ cứu cả hai người.Nhưng mọi việc xảy ra quá đột ngột nên không kịp cứu.Roi thứ nhất của Tô Minh đánh lên Hà Hồng Lăng chưa mất một giây, chắc chắn là không kịp cứu.Còn lúc quất roi thứ hai, Tứ trưởng lão đã phản ứng lại và định ra tay nhưng Phùng Nam Phong đã ra tay trước.Vì vậy bà ta mới chần chừ để nhường cơ hội cho Phùng Nam Phong.Nhưng cuối cùng thì Hà Hồng Lăng bị nhận hai roi, còn Phùng Nam Phong bị trọng thương ngất đi.Trên khuôn mặt già nua của bà ta là vẻ âm trầm, thất thần.

Chương 290: Ông Trần Cũng Ngây Người Ra Như Hóa Đá