Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 304: Con Định Đi Đâu

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Mẹ, buổi xem mắt hôm nay đặt cơm trưa ở nhà hàng nào?""Tiên Vị Cư", Mục Thanh Hoa nói."Con biết rồi, con ra ngoài một chuyến, trưa nay con sẽ đến đó", Tống Cấm Phồn nói."Con định đi đâu?""Đón bạn", cô ta đương nhiên không thế nói thẳng ra là ai."Không đi không được à?Sắp đến trưa rồi, chúng ta đã hẹn trước với cậu Ngô mà con còn bắt người ta đợi?", Mục Thanh Hoa cau mày: "Con biết cậu Ngô ưu tú thê nào không? Cậu ấy là con cháu dòng chính ở gia tộc hạng nhất bên Ma Thành.Nếu"Con! ", Mục Thanh Hoa trừng con gái, cuối cùng vẫn đồng ý: "Đón người xong thì đến Tiên Vị Cư, mau lên, điện thoại còn pin không đấy? Đừng để đến lúc cần lại không liên lạc được"."Con biết rồi, mẹ dài dòng thật đấy".Tống Cẩm Phồn thở phào, vội vàng rời đi."Đã sắp 22 tuổi rồi mà cònchưa yêu đương bao giờ thì sao được? Không ép con thì không biết đến lúc nào con mới kết hôn nữa.Tròng chờ vào mình con là không được, lúc trước đính hòn với Tiết Tịnh gì đó rồi, kết quả người ta chết luôn”, Mục Thanh Hoa càu nhàu.Nửa tiếng sau.Tống Cẩm Phồn đã đón được Tô Minh."Tò Minh! ", vừa gặp anh, cò ta đã vô cùng xấu hố.Bởi vì hòm nay anh đến là để giả làm bạn trai cô ta.Hơn nữa Trần Chỉ Tinh còn nói chia sẻ Tô Minh với cò ta càng khiến cô ta ngượng ngùng."Cô đẹp thật đấy", Tô Minh khen ngợi.Tống Cấm Phồn quả thực là người tuyệt sắc trong những người tuyệt sắc nhất, tạo hóa quả thực quá ưu ái cô ta.Khuôn mặt của cô ta là một trong những khuôn mặt tinh tế nhất mà Tô Minh từng thấy, thân hình cũng vò cùng tốt.Tô Minh vốn rất có thiện cảm với Tống Cẩm Phồn, hôm nay lại bởi những lời của Trần Chỉ Tình mà anh nhìn Tống CấmPhồn cũng khác đi, trong lòng không hiểu sao lại nóng lên."Anh Tô Minh, anh lên xe đi", Tống Cẩm Phồn lí nhí nói."Tôi hình như không lớn tuổi hơn cô", Tô Minh khẽ ho một tiếng, nói."Không sao, dù sao tôi cứ gọi anh Tô Minh đấy", Tống Cấm Phồn ngọt nào nói, khuôn mặt cũng đỏ lên.Cò ta lái xe đến Tiên Vị Cư, không khí trên xe rất ấm áp.Tô Minh nhìn Tống Cẩm Phồn lái xe..

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Mẹ, buổi xem mắt hôm nay đặt cơm trưa ở nhà hàng nào?""Tiên Vị Cư", Mục Thanh Hoa nói."Con biết rồi, con ra ngoài một chuyến, trưa nay con sẽ đến đó", Tống Cấm Phồn nói."Con định đi đâu?""Đón bạn", cô ta đương nhiên không thế nói thẳng ra là ai."Không đi không được à?Sắp đến trưa rồi, chúng ta đã hẹn trước với cậu Ngô mà con còn bắt người ta đợi?", Mục Thanh Hoa cau mày: "Con biết cậu Ngô ưu tú thê nào không? Cậu ấy là con cháu dòng chính ở gia tộc hạng nhất bên Ma Thành.Nếu"Con! ", Mục Thanh Hoa trừng con gái, cuối cùng vẫn đồng ý: "Đón người xong thì đến Tiên Vị Cư, mau lên, điện thoại còn pin không đấy? Đừng để đến lúc cần lại không liên lạc được"."Con biết rồi, mẹ dài dòng thật đấy".Tống Cẩm Phồn thở phào, vội vàng rời đi."Đã sắp 22 tuổi rồi mà cònchưa yêu đương bao giờ thì sao được? Không ép con thì không biết đến lúc nào con mới kết hôn nữa.Tròng chờ vào mình con là không được, lúc trước đính hòn với Tiết Tịnh gì đó rồi, kết quả người ta chết luôn”, Mục Thanh Hoa càu nhàu.Nửa tiếng sau.Tống Cẩm Phồn đã đón được Tô Minh."Tò Minh! ", vừa gặp anh, cò ta đã vô cùng xấu hố.Bởi vì hòm nay anh đến là để giả làm bạn trai cô ta.Hơn nữa Trần Chỉ Tinh còn nói chia sẻ Tô Minh với cò ta càng khiến cô ta ngượng ngùng."Cô đẹp thật đấy", Tô Minh khen ngợi.Tống Cấm Phồn quả thực là người tuyệt sắc trong những người tuyệt sắc nhất, tạo hóa quả thực quá ưu ái cô ta.Khuôn mặt của cô ta là một trong những khuôn mặt tinh tế nhất mà Tô Minh từng thấy, thân hình cũng vò cùng tốt.Tô Minh vốn rất có thiện cảm với Tống Cẩm Phồn, hôm nay lại bởi những lời của Trần Chỉ Tình mà anh nhìn Tống CấmPhồn cũng khác đi, trong lòng không hiểu sao lại nóng lên."Anh Tô Minh, anh lên xe đi", Tống Cẩm Phồn lí nhí nói."Tôi hình như không lớn tuổi hơn cô", Tô Minh khẽ ho một tiếng, nói."Không sao, dù sao tôi cứ gọi anh Tô Minh đấy", Tống Cấm Phồn ngọt nào nói, khuôn mặt cũng đỏ lên.Cò ta lái xe đến Tiên Vị Cư, không khí trên xe rất ấm áp.Tô Minh nhìn Tống Cẩm Phồn lái xe..

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Mẹ, buổi xem mắt hôm nay đặt cơm trưa ở nhà hàng nào?""Tiên Vị Cư", Mục Thanh Hoa nói."Con biết rồi, con ra ngoài một chuyến, trưa nay con sẽ đến đó", Tống Cấm Phồn nói."Con định đi đâu?""Đón bạn", cô ta đương nhiên không thế nói thẳng ra là ai."Không đi không được à?Sắp đến trưa rồi, chúng ta đã hẹn trước với cậu Ngô mà con còn bắt người ta đợi?", Mục Thanh Hoa cau mày: "Con biết cậu Ngô ưu tú thê nào không? Cậu ấy là con cháu dòng chính ở gia tộc hạng nhất bên Ma Thành.Nếu"Con! ", Mục Thanh Hoa trừng con gái, cuối cùng vẫn đồng ý: "Đón người xong thì đến Tiên Vị Cư, mau lên, điện thoại còn pin không đấy? Đừng để đến lúc cần lại không liên lạc được"."Con biết rồi, mẹ dài dòng thật đấy".Tống Cẩm Phồn thở phào, vội vàng rời đi."Đã sắp 22 tuổi rồi mà cònchưa yêu đương bao giờ thì sao được? Không ép con thì không biết đến lúc nào con mới kết hôn nữa.Tròng chờ vào mình con là không được, lúc trước đính hòn với Tiết Tịnh gì đó rồi, kết quả người ta chết luôn”, Mục Thanh Hoa càu nhàu.Nửa tiếng sau.Tống Cẩm Phồn đã đón được Tô Minh."Tò Minh! ", vừa gặp anh, cò ta đã vô cùng xấu hố.Bởi vì hòm nay anh đến là để giả làm bạn trai cô ta.Hơn nữa Trần Chỉ Tinh còn nói chia sẻ Tô Minh với cò ta càng khiến cô ta ngượng ngùng."Cô đẹp thật đấy", Tô Minh khen ngợi.Tống Cấm Phồn quả thực là người tuyệt sắc trong những người tuyệt sắc nhất, tạo hóa quả thực quá ưu ái cô ta.Khuôn mặt của cô ta là một trong những khuôn mặt tinh tế nhất mà Tô Minh từng thấy, thân hình cũng vò cùng tốt.Tô Minh vốn rất có thiện cảm với Tống Cẩm Phồn, hôm nay lại bởi những lời của Trần Chỉ Tình mà anh nhìn Tống CấmPhồn cũng khác đi, trong lòng không hiểu sao lại nóng lên."Anh Tô Minh, anh lên xe đi", Tống Cẩm Phồn lí nhí nói."Tôi hình như không lớn tuổi hơn cô", Tô Minh khẽ ho một tiếng, nói."Không sao, dù sao tôi cứ gọi anh Tô Minh đấy", Tống Cấm Phồn ngọt nào nói, khuôn mặt cũng đỏ lên.Cò ta lái xe đến Tiên Vị Cư, không khí trên xe rất ấm áp.Tô Minh nhìn Tống Cẩm Phồn lái xe..

Chương 304: Con Định Đi Đâu