Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 305: Đây Là Viên Thuốc Khinh Nhan Hoàn

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Cô bé này rất thú vị, cũng dễ ngượng ngùng.Anh không nhịn được mà muốn nhìn nhiều hơn.Mà anh càng nhìn lại càng khiến cô ta xấu hổ."Anh Tô Minh, anh...!anh đừng nhìn tôi nữa, nếu không tòi không lái xe được", đột nhiên Tống Cẩm Phồn nói nhỏ, vừa như nũng nịu lại vừa như cầu xin.Tò Minh cảm thấy ngọt ngào đến tận xương, hô hấp nóng bỏng, quả đúng là yêu tinh.Rất nhanh đã đến Tiên VịCư.Mà lúc này.Mục Thanh Hoa đang đứng nói chuyện với một thanh niên trước cửa Tiên VỊ Cư.Người thanh niên cao lớn đẹp trai, người mặc vest, khí chất hơn người, rất nhiều người qua đường đều ngoảnh lại nhìn hắn ta.Hơn nữa hắn ta còn đeo kính làm tăng thêm phần nho nhã."Dì, đây là quà gặp mặt củacháu.Lần đầu tiên gặp mong dì quan tâm nhiều hơn", người thanh niên nói, hắn ta đột nhiên quay người lại lấy một túi quà được bọc tỉ mỉ đặt ở ghế phó lái chiếc xe Koenigsegg ra."Cảm ơn cháu", Mục Thanh Hoa tươi cười nói.Bà ta vò cùng hài lòng.Cậu Ngô này có diện mạo, khí chất vô cùng tốt, hơn nữa còn có tiền.Bà ta vần là có mắt nhìn, chiếc xe Koenigsegg này của hắn ta giá phải khoảng 70 triệu.Nhà họ Tống ở thành phố Nguyên Hải cũng rất giàu, tàisản phải lên đến vài chục tỷ nhưng so với nhà họ Ngô ở Ma Thành thì vẫn kém hơn nhiều."Dì có thể mở ra xem xem", người thanh niên nói: "Đây là viên thuốc "Khinh nhan hoàn", cháu bỏ rất nhiều tiền mua lại được từ bên Huyền Linh Sơn đấy ạ.Viên thuốc thần kỳ này là do một vị bậc thầy trung y ở Huyền Linh Sơn chế ra, dùng để làm đẹp dưỡng da, tác dụng nhanh chóng.Cháu mua được hai viên, một viên cho mẹ cháu dùng rồi, hiệu quả rất tốt, còn một viên đế tặng cho dì..."Mục Thanh Hoa hưng phấn.Bà ta còn tưởng là vàng bạc châu báu gì đó, không ngờ lại là một viên thuốc.Thật sự có tác dụng làm đẹp ư?

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Cô bé này rất thú vị, cũng dễ ngượng ngùng.Anh không nhịn được mà muốn nhìn nhiều hơn.Mà anh càng nhìn lại càng khiến cô ta xấu hổ."Anh Tô Minh, anh...!anh đừng nhìn tôi nữa, nếu không tòi không lái xe được", đột nhiên Tống Cẩm Phồn nói nhỏ, vừa như nũng nịu lại vừa như cầu xin.Tò Minh cảm thấy ngọt ngào đến tận xương, hô hấp nóng bỏng, quả đúng là yêu tinh.Rất nhanh đã đến Tiên VịCư.Mà lúc này.Mục Thanh Hoa đang đứng nói chuyện với một thanh niên trước cửa Tiên VỊ Cư.Người thanh niên cao lớn đẹp trai, người mặc vest, khí chất hơn người, rất nhiều người qua đường đều ngoảnh lại nhìn hắn ta.Hơn nữa hắn ta còn đeo kính làm tăng thêm phần nho nhã."Dì, đây là quà gặp mặt củacháu.Lần đầu tiên gặp mong dì quan tâm nhiều hơn", người thanh niên nói, hắn ta đột nhiên quay người lại lấy một túi quà được bọc tỉ mỉ đặt ở ghế phó lái chiếc xe Koenigsegg ra."Cảm ơn cháu", Mục Thanh Hoa tươi cười nói.Bà ta vò cùng hài lòng.Cậu Ngô này có diện mạo, khí chất vô cùng tốt, hơn nữa còn có tiền.Bà ta vần là có mắt nhìn, chiếc xe Koenigsegg này của hắn ta giá phải khoảng 70 triệu.Nhà họ Tống ở thành phố Nguyên Hải cũng rất giàu, tàisản phải lên đến vài chục tỷ nhưng so với nhà họ Ngô ở Ma Thành thì vẫn kém hơn nhiều."Dì có thể mở ra xem xem", người thanh niên nói: "Đây là viên thuốc "Khinh nhan hoàn", cháu bỏ rất nhiều tiền mua lại được từ bên Huyền Linh Sơn đấy ạ.Viên thuốc thần kỳ này là do một vị bậc thầy trung y ở Huyền Linh Sơn chế ra, dùng để làm đẹp dưỡng da, tác dụng nhanh chóng.Cháu mua được hai viên, một viên cho mẹ cháu dùng rồi, hiệu quả rất tốt, còn một viên đế tặng cho dì..."Mục Thanh Hoa hưng phấn.Bà ta còn tưởng là vàng bạc châu báu gì đó, không ngờ lại là một viên thuốc.Thật sự có tác dụng làm đẹp ư?

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Cô bé này rất thú vị, cũng dễ ngượng ngùng.Anh không nhịn được mà muốn nhìn nhiều hơn.Mà anh càng nhìn lại càng khiến cô ta xấu hổ."Anh Tô Minh, anh...!anh đừng nhìn tôi nữa, nếu không tòi không lái xe được", đột nhiên Tống Cẩm Phồn nói nhỏ, vừa như nũng nịu lại vừa như cầu xin.Tò Minh cảm thấy ngọt ngào đến tận xương, hô hấp nóng bỏng, quả đúng là yêu tinh.Rất nhanh đã đến Tiên VịCư.Mà lúc này.Mục Thanh Hoa đang đứng nói chuyện với một thanh niên trước cửa Tiên VỊ Cư.Người thanh niên cao lớn đẹp trai, người mặc vest, khí chất hơn người, rất nhiều người qua đường đều ngoảnh lại nhìn hắn ta.Hơn nữa hắn ta còn đeo kính làm tăng thêm phần nho nhã."Dì, đây là quà gặp mặt củacháu.Lần đầu tiên gặp mong dì quan tâm nhiều hơn", người thanh niên nói, hắn ta đột nhiên quay người lại lấy một túi quà được bọc tỉ mỉ đặt ở ghế phó lái chiếc xe Koenigsegg ra."Cảm ơn cháu", Mục Thanh Hoa tươi cười nói.Bà ta vò cùng hài lòng.Cậu Ngô này có diện mạo, khí chất vô cùng tốt, hơn nữa còn có tiền.Bà ta vần là có mắt nhìn, chiếc xe Koenigsegg này của hắn ta giá phải khoảng 70 triệu.Nhà họ Tống ở thành phố Nguyên Hải cũng rất giàu, tàisản phải lên đến vài chục tỷ nhưng so với nhà họ Ngô ở Ma Thành thì vẫn kém hơn nhiều."Dì có thể mở ra xem xem", người thanh niên nói: "Đây là viên thuốc "Khinh nhan hoàn", cháu bỏ rất nhiều tiền mua lại được từ bên Huyền Linh Sơn đấy ạ.Viên thuốc thần kỳ này là do một vị bậc thầy trung y ở Huyền Linh Sơn chế ra, dùng để làm đẹp dưỡng da, tác dụng nhanh chóng.Cháu mua được hai viên, một viên cho mẹ cháu dùng rồi, hiệu quả rất tốt, còn một viên đế tặng cho dì..."Mục Thanh Hoa hưng phấn.Bà ta còn tưởng là vàng bạc châu báu gì đó, không ngờ lại là một viên thuốc.Thật sự có tác dụng làm đẹp ư?

Chương 305: Đây Là Viên Thuốc Khinh Nhan Hoàn