Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 364: Lo Lắng Và Hiếu Kỳ

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong lòng anh thấy kích động, chuông Thiên Địa Huyền Hoàng xuất hiện rồi."Cũng may là có chuông^Thiên Địa Huyền Hoàng! Nhà họ Lam đúng là toàn người tốt"."Đập cho ta!"Tô Minh quát một tiếng, chuông Thiên Địa Huyền Hoàng bắt đầu đập vào Xích Ảnh kiếm."Cheng!""Cheng!""Cheng!"Rất vang, hết tiếng này đến tiếng khác.Mỗi tiếng phát ra, cả giáo tôn các đều rung chuyển, thậm chí cả viện võ đạo nhà họ Diệp đều rung chuyến.Mỗi lần chuông Thiên Địa Huyền Hoàng đập vào, Xích Ảnh kiếm như cây gậy sắt nặng trịch dần hình thành nên hình dạng của kiếm.Tô Minh tiếp tục đập.Với tốc độ đập khủng khiếp một giây mười lần, chuông Thiên Địa Huyền Hoàng chỉ còn lại tàn ảnh màu vàng.Tâm hơn một tiếng sau, Xích Ảnh kiếm đã được mài sắc bén, trong sắc màu tím đỏ lộ ra màu xanh trong suốt, vừa nhìn một cái đã thấy vô cùng chói mắt.Quá sắc! Xích Ảnh kiếm sắc đến nỗi mà Tô Minh nhổ một sợi tóc ném lên trên Xích Ảnh kiếm mà chưa đến lưỡi kiếm thì tóc đã bị cắt đứt."Linh khí trung phẩm đỉnh phong", Tô Minh bật cười rồi đẩy kiêm ý vào bên trong Xích Ảnh kiếm.Trong chớp mắt, Xích Ảnh kiếm rú lên một tiếng, một luồng ánh sáng màu tím xanh lóe lên.Không gian trước mặt dường như đi vào hư không."80% rồi! Có thế chịu được 80% kiếm ý của mình rồi, ha ha! ", Tô Minh cười ha ha, sắc mặt đỏ ửng nói: "Công Tôn Hạ! Công Tôn Thần! cảm ơn các người! Món quà này lớn quá! ".Có thanh kiếm này trong tay, nếu như đối mặt với đối thủ nhưThấm Băng Tuyền tối qua thì Tô Minh chắc chắn chỉ cần một kiếm là có thể hạ gục được chứ đâu cần đến ba kiếm?Lúc này, Lam Tuyết và Diệp Mộ Cẩn đứng bên ngoài giáo tôn các, trong ánh mắt đều là sự lo lắng và hiếu kỳ!"Đồ tồi này không biết đang làm gì trong đó nữa?", Diệp Mộ Cẩn thấy cạn lời.Cô ta ở võ trường đẫ sắp xếp cho học viên tiến hành tập luyện nhưng lúc tập lại cảm thấy mặt đất rung chuyến.Cô ta cho rằng đó là động đất, nhưng nó lại kéo dài liên tục cô ta chỉ có thể dừng lại, cuối cùng cũng tìm được đầu nguồn Giáo Tôn Các chân đọng.(tại đây có hình ảnh)***.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong lòng anh thấy kích động, chuông Thiên Địa Huyền Hoàng xuất hiện rồi.

"Cũng may là có chuông^Thiên Địa Huyền Hoàng! Nhà họ Lam đúng là toàn người tốt".

"Đập cho ta!"

Tô Minh quát một tiếng, chuông Thiên Địa Huyền Hoàng bắt đầu đập vào Xích Ảnh kiếm.

"Cheng!"

"Cheng!"

"Cheng!"

Rất vang, hết tiếng này đến tiếng khác.

Mỗi tiếng phát ra, cả giáo tôn các đều rung chuyển, thậm chí cả viện võ đạo nhà họ Diệp đều rung chuyến.

Mỗi lần chuông Thiên Địa Huyền Hoàng đập vào, Xích Ảnh kiếm như cây gậy sắt nặng trịch dần hình thành nên hình dạng của kiếm.

Tô Minh tiếp tục đập.

Với tốc độ đập khủng khiếp một giây mười lần, chuông Thiên Địa Huyền Hoàng chỉ còn lại tàn ảnh màu vàng.

Tâm hơn một tiếng sau, Xích Ảnh kiếm đã được mài sắc bén, trong sắc màu tím đỏ lộ ra màu xanh trong suốt, vừa nhìn một cái đã thấy vô cùng chói mắt.

Quá sắc! Xích Ảnh kiếm sắc đến nỗi mà Tô Minh nhổ một sợi tóc ném lên trên Xích Ảnh kiếm mà chưa đến lưỡi kiếm thì tóc đã bị cắt đứt.

"Linh khí trung phẩm đỉnh phong", Tô Minh bật cười rồi đẩy kiêm ý vào bên trong Xích Ảnh kiếm.

Trong chớp mắt, Xích Ảnh kiếm rú lên một tiếng, một luồng ánh sáng màu tím xanh lóe lên.

Không gian trước mặt dường như đi vào hư không.

"80% rồi! Có thế chịu được 80% kiếm ý của mình rồi, ha ha! ", Tô Minh cười ha ha, sắc mặt đỏ ửng nói: "Công Tôn Hạ! Công Tôn Thần! cảm ơn các người! Món quà này lớn quá! ".

Có thanh kiếm này trong tay, nếu như đối mặt với đối thủ nhưThấm Băng Tuyền tối qua thì Tô Minh chắc chắn chỉ cần một kiếm là có thể hạ gục được chứ đâu cần đến ba kiếm?

Lúc này, Lam Tuyết và Diệp Mộ Cẩn đứng bên ngoài giáo tôn các, trong ánh mắt đều là sự lo lắng và hiếu kỳ!

"Đồ tồi này không biết đang làm gì trong đó nữa?", Diệp Mộ Cẩn thấy cạn lời.

Cô ta ở võ trường đẫ sắp xếp cho học viên tiến hành tập luyện nhưng lúc tập lại cảm thấy mặt đất rung chuyến.

Cô ta cho rằng đó là động đất, nhưng nó lại kéo dài liên tục cô ta chỉ có thể dừng lại, cuối cùng cũng tìm được đầu nguồn Giáo Tôn Các chân đọng.

(tại đây có hình ảnh)

Image removed.

***.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong lòng anh thấy kích động, chuông Thiên Địa Huyền Hoàng xuất hiện rồi."Cũng may là có chuông^Thiên Địa Huyền Hoàng! Nhà họ Lam đúng là toàn người tốt"."Đập cho ta!"Tô Minh quát một tiếng, chuông Thiên Địa Huyền Hoàng bắt đầu đập vào Xích Ảnh kiếm."Cheng!""Cheng!""Cheng!"Rất vang, hết tiếng này đến tiếng khác.Mỗi tiếng phát ra, cả giáo tôn các đều rung chuyển, thậm chí cả viện võ đạo nhà họ Diệp đều rung chuyến.Mỗi lần chuông Thiên Địa Huyền Hoàng đập vào, Xích Ảnh kiếm như cây gậy sắt nặng trịch dần hình thành nên hình dạng của kiếm.Tô Minh tiếp tục đập.Với tốc độ đập khủng khiếp một giây mười lần, chuông Thiên Địa Huyền Hoàng chỉ còn lại tàn ảnh màu vàng.Tâm hơn một tiếng sau, Xích Ảnh kiếm đã được mài sắc bén, trong sắc màu tím đỏ lộ ra màu xanh trong suốt, vừa nhìn một cái đã thấy vô cùng chói mắt.Quá sắc! Xích Ảnh kiếm sắc đến nỗi mà Tô Minh nhổ một sợi tóc ném lên trên Xích Ảnh kiếm mà chưa đến lưỡi kiếm thì tóc đã bị cắt đứt."Linh khí trung phẩm đỉnh phong", Tô Minh bật cười rồi đẩy kiêm ý vào bên trong Xích Ảnh kiếm.Trong chớp mắt, Xích Ảnh kiếm rú lên một tiếng, một luồng ánh sáng màu tím xanh lóe lên.Không gian trước mặt dường như đi vào hư không."80% rồi! Có thế chịu được 80% kiếm ý của mình rồi, ha ha! ", Tô Minh cười ha ha, sắc mặt đỏ ửng nói: "Công Tôn Hạ! Công Tôn Thần! cảm ơn các người! Món quà này lớn quá! ".Có thanh kiếm này trong tay, nếu như đối mặt với đối thủ nhưThấm Băng Tuyền tối qua thì Tô Minh chắc chắn chỉ cần một kiếm là có thể hạ gục được chứ đâu cần đến ba kiếm?Lúc này, Lam Tuyết và Diệp Mộ Cẩn đứng bên ngoài giáo tôn các, trong ánh mắt đều là sự lo lắng và hiếu kỳ!"Đồ tồi này không biết đang làm gì trong đó nữa?", Diệp Mộ Cẩn thấy cạn lời.Cô ta ở võ trường đẫ sắp xếp cho học viên tiến hành tập luyện nhưng lúc tập lại cảm thấy mặt đất rung chuyến.Cô ta cho rằng đó là động đất, nhưng nó lại kéo dài liên tục cô ta chỉ có thể dừng lại, cuối cùng cũng tìm được đầu nguồn Giáo Tôn Các chân đọng.(tại đây có hình ảnh)***.

Chương 364: Lo Lắng Và Hiếu Kỳ