Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 365: Bảo Kiếm Là Linh Khí
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tô Minh, anh làm em sợ muốn chết", Lam Tuyết chạytới, khuôn mặt tràn đây sự lo lắng cuối cùng cũng nở nụ cười."Anh làm cái trò gì thế hả?", Diệp Mộ Cẩn trừng mắt nhìn Tô Minh."Bí mật", Tô Minh cười nói, nhân tiện véo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Tuyết để trấn an cô."Mau đi thôi, sắp 11 giờ hơn rồi", Diệp Mộ Cẩn nói xong cũng rời đi."Ngoan, ở nhà chờ anh, buổi tối anh sẽ về ăn cơm", Tô Minh nói với Lam Tuyết, nói xong liền đuổi theo Diệp Mộ Cẩn.Rất nhanh.Tô Minh cùng Diệp Mộ Cẩn ngồi Maybach 680 đi tới Thính Phong Hiên.Thính Phong Hiên là một nhà hàng cao cấp nổi tiếng ở thành phố Đế Thành.Buổi trưa hôm nay, địa điểm Phiêu Diểu Tông hẹn Tô Minh chính là ở Thính Phong Hiên.Hai người đã đến Thính Phong Hiên.Hai người không có vào phòng bởi vì Thính Phong Hiên không có phòng riêng, chỉ có đại sảnh, nhưng đại sảnh được thiết kê vô cùng sang trọng tinh tế, khoảng cách giữa mỗi chiêc bàn cũng khá xa, trong đại sảnh còn được bố trí sương mù mờ ảo, lộ đài, núi giả, nước chảy!Mồi một bàn đều có bức trướng cố bao quanh.Ánh đèn có chút âm u.Người phục vụ đều mặc đồng phục và là những cô gái trẻ đẹp khoảng độ 20.Bọn họ đã đặt trước chiếc bàn số 8.Lúc này, bởi vì sắp tới 12h nên toàn bộ đại sảnh gần như chật kín.Tô Minh cùng Diệp Mộ Cẩn ngồi xuống, Diệp Mộ Cẩn bĩu môi: "Hẹn 12h tới, bây giờ đã 11 h52 phút, chúng ta đến nơi rồi mà người của Phiêu Dỉểu Tông còn chưa tới, hy vọng bọn họ đừng có đến trễ".Thời gian trôi qua.Chẳng mấy chốc, đã 12 giờ."Đúng thật là đến muộn", Diệp Mộ Cẩn khó chịu, cằn nhằn một câu."Đừng sốt ruột", Tô Minh nhẹ nhàng an ủi.Nhưng đã quá 30 phút vẫn không thấy một bóng người, ánh mắt của Tô Minh bắt đầu lạnh."Gọi món thôi, đói sắp chết rồi", Diêp Mô Cấn nói rồi aoi“Gọi món thôi, đói sắp chết rồi", Diệp Mộ Cấn nói rồi gọi người phục vụ chọn mấy món mà mình thích ăn.Khi các món ăn được bày lên hết cũng đã 12h45 phút, đúng lúc này!"Cô Diệp, cậu Tô! ", một giọng nói truyền đến.(tại đây có hình ảnh)***.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Minh, anh làm em sợ muốn chết", Lam Tuyết chạy
tới, khuôn mặt tràn đây sự lo lắng cuối cùng cũng nở nụ cười.
"Anh làm cái trò gì thế hả?", Diệp Mộ Cẩn trừng mắt nhìn Tô Minh.
"Bí mật", Tô Minh cười nói, nhân tiện véo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Tuyết để trấn an cô.
"Mau đi thôi, sắp 11 giờ hơn rồi", Diệp Mộ Cẩn nói xong cũng rời đi.
"Ngoan, ở nhà chờ anh, buổi tối anh sẽ về ăn cơm", Tô Minh nói với Lam Tuyết, nói xong liền đuổi theo Diệp Mộ Cẩn.
Rất nhanh.
Tô Minh cùng Diệp Mộ Cẩn ngồi Maybach 680 đi tới Thính Phong Hiên.
Thính Phong Hiên là một nhà hàng cao cấp nổi tiếng ở thành phố Đế Thành.
Buổi trưa hôm nay, địa điểm Phiêu Diểu Tông hẹn Tô Minh chính là ở Thính Phong Hiên.
Hai người đã đến Thính Phong Hiên.
Hai người không có vào phòng bởi vì Thính Phong Hiên không có phòng riêng, chỉ có đại sảnh, nhưng đại sảnh được thiết kê vô cùng sang trọng tinh tế, khoảng cách giữa mỗi chiêc bàn cũng khá xa, trong đại sảnh còn được bố trí sương mù mờ ảo, lộ đài, núi giả, nước chảy!
Mồi một bàn đều có bức trướng cố bao quanh.
Ánh đèn có chút âm u.
Người phục vụ đều mặc đồng phục và là những cô gái trẻ đẹp khoảng độ 20.
Bọn họ đã đặt trước chiếc bàn số 8.
Lúc này, bởi vì sắp tới 12h nên toàn bộ đại sảnh gần như chật kín.
Tô Minh cùng Diệp Mộ Cẩn ngồi xuống, Diệp Mộ Cẩn bĩu môi: "Hẹn 12h tới, bây giờ đã 11 h52 phút, chúng ta đến nơi rồi mà người của Phiêu Dỉểu Tông còn chưa tới, hy vọng bọn họ đừng có đến trễ".
Thời gian trôi qua.
Chẳng mấy chốc, đã 12 giờ.
"Đúng thật là đến muộn", Diệp Mộ Cẩn khó chịu, cằn nhằn một câu.
"Đừng sốt ruột", Tô Minh nhẹ nhàng an ủi.
Nhưng đã quá 30 phút vẫn không thấy một bóng người, ánh mắt của Tô Minh bắt đầu lạnh.
"Gọi món thôi, đói sắp chết rồi", Diêp Mô Cấn nói rồi aoi
“Gọi món thôi, đói sắp chết rồi", Diệp Mộ Cấn nói rồi gọi người phục vụ chọn mấy món mà mình thích ăn.
Khi các món ăn được bày lên hết cũng đã 12h45 phút, đúng lúc này!
"Cô Diệp, cậu Tô! ", một giọng nói truyền đến.
(tại đây có hình ảnh)
***.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tô Minh, anh làm em sợ muốn chết", Lam Tuyết chạytới, khuôn mặt tràn đây sự lo lắng cuối cùng cũng nở nụ cười."Anh làm cái trò gì thế hả?", Diệp Mộ Cẩn trừng mắt nhìn Tô Minh."Bí mật", Tô Minh cười nói, nhân tiện véo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Tuyết để trấn an cô."Mau đi thôi, sắp 11 giờ hơn rồi", Diệp Mộ Cẩn nói xong cũng rời đi."Ngoan, ở nhà chờ anh, buổi tối anh sẽ về ăn cơm", Tô Minh nói với Lam Tuyết, nói xong liền đuổi theo Diệp Mộ Cẩn.Rất nhanh.Tô Minh cùng Diệp Mộ Cẩn ngồi Maybach 680 đi tới Thính Phong Hiên.Thính Phong Hiên là một nhà hàng cao cấp nổi tiếng ở thành phố Đế Thành.Buổi trưa hôm nay, địa điểm Phiêu Diểu Tông hẹn Tô Minh chính là ở Thính Phong Hiên.Hai người đã đến Thính Phong Hiên.Hai người không có vào phòng bởi vì Thính Phong Hiên không có phòng riêng, chỉ có đại sảnh, nhưng đại sảnh được thiết kê vô cùng sang trọng tinh tế, khoảng cách giữa mỗi chiêc bàn cũng khá xa, trong đại sảnh còn được bố trí sương mù mờ ảo, lộ đài, núi giả, nước chảy!Mồi một bàn đều có bức trướng cố bao quanh.Ánh đèn có chút âm u.Người phục vụ đều mặc đồng phục và là những cô gái trẻ đẹp khoảng độ 20.Bọn họ đã đặt trước chiếc bàn số 8.Lúc này, bởi vì sắp tới 12h nên toàn bộ đại sảnh gần như chật kín.Tô Minh cùng Diệp Mộ Cẩn ngồi xuống, Diệp Mộ Cẩn bĩu môi: "Hẹn 12h tới, bây giờ đã 11 h52 phút, chúng ta đến nơi rồi mà người của Phiêu Dỉểu Tông còn chưa tới, hy vọng bọn họ đừng có đến trễ".Thời gian trôi qua.Chẳng mấy chốc, đã 12 giờ."Đúng thật là đến muộn", Diệp Mộ Cẩn khó chịu, cằn nhằn một câu."Đừng sốt ruột", Tô Minh nhẹ nhàng an ủi.Nhưng đã quá 30 phút vẫn không thấy một bóng người, ánh mắt của Tô Minh bắt đầu lạnh."Gọi món thôi, đói sắp chết rồi", Diêp Mô Cấn nói rồi aoi“Gọi món thôi, đói sắp chết rồi", Diệp Mộ Cấn nói rồi gọi người phục vụ chọn mấy món mà mình thích ăn.Khi các món ăn được bày lên hết cũng đã 12h45 phút, đúng lúc này!"Cô Diệp, cậu Tô! ", một giọng nói truyền đến.(tại đây có hình ảnh)***.