Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 379: Sau Đó Chính Là Giết Chóc!
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Năm đó, khi vào Huyền LinhSơn, lúc lần đầu tiên ông già dạy mình võ đạo, chỉ nói một câu duy nhất: khi đánh nhau với người, không quan tâm đến những việc khác, giết chết đối phương mới là điều quan trọng nhất!Cao Thanh Kiếm trước mắt chính là một yêu nghiệt vò song, nhưng cũng chính vì thế, ông ta có một điểm yếu chí mạng: tự phụ.Rất nhanh.Khoảng cách giữa Cao Thanh Kiếm và Tô Minh chỉ còn khoảng mười mét.Đã rất gân rồi.Nhưng đúng vào lúc này, Cao Thanh Kiếm đột nhiên ngừng lại."Thật kỳ lạ, câu thanh niên, cậu lúc này, rõ ràng là đang bị thương nặng, nhưng cứ cho tôi cảm giác có một xíu xiu nguy hiểm", Cao Thanh Kiếm nhíu mày.Cho dù Tô Minh lúc trước vẫn còn mạnh khoẻ cũng chưa từng khiến cho ông ta có cảm giác nguy hiếm như vậy."Thiên Vần Kiếm!!!”Tò Minh ra tay.Cao Thanh Kiếm vẫn chưa đến gần, có chút đáng tiếc, nhưng bây giờ không ra tay thì sẽ bị Cao Thanh Kiếm phát hiện ra mất.Anh chỉ đành xuất chiêu.Lần này, vẫn là chiêu thứ nhất Tuyệt mệnh Phong vân của Thiên Vẫn Kiếm và tám phần kiếm ý cấp Nhập vi trung kỳ với 150 nghìn kg sức mạnh thuần tuý.Sức mạnh thuần tuý càng khủng khiếp hơn những lần trước.Bởi vì, máu tươi đã sục sôi.Một kiếm này, vẫn nhanh như cũ, ác liệt như cũ, sắc bén đến cực điểm, lại không hề sợ hãi, mà kiên định, quyết tâm phải giết chết đối phương.Biểu cảm gương mặt Tô Minh vặn vẹo.Liều mạng.Đồng thời khi xuất ra một kiếm này, anh như phát điên sử dụng Lược Ảnh Bộ xông về phía Cao Thanh Kiếm.Lao đến nhưthể muốn chết chung với Cao Thanh Kiếm."Hử?", vẻ bình tĩnh và tự tin khống chế được tình huống của Cao Thanh Kiếm rốt cuộc cũng thay đổi, trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, cơ thể biến hoá, thi triến thân pháp, muốn biến mất tại chỗ.Nhưng đáng tiếc, không kịp nữa.Khoảng cách quá gần.Với khoảng cách chỉ khoảng 10 mét, đối với một chiêu của Kiếm tu mà nói, không cần đến một phần mười giây, tốc độ làm sao bì kịp? Lại thêm Cao Thanh Kiếm không hề am tường về sử dụng tốc độ.Đoạn này có hình ảnh nha***.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Năm đó, khi vào Huyền Linh
Sơn, lúc lần đầu tiên ông già dạy mình võ đạo, chỉ nói một câu duy nhất: khi đánh nhau với người, không quan tâm đến những việc khác, giết chết đối phương mới là điều quan trọng nhất!
Cao Thanh Kiếm trước mắt chính là một yêu nghiệt vò song, nhưng cũng chính vì thế, ông ta có một điểm yếu chí mạng: tự phụ.
Rất nhanh.
Khoảng cách giữa Cao Thanh Kiếm và Tô Minh chỉ còn khoảng mười mét.
Đã rất gân rồi.
Nhưng đúng vào lúc này, Cao Thanh Kiếm đột nhiên ngừng lại.
"Thật kỳ lạ, câu thanh niên, cậu lúc này, rõ ràng là đang bị thương nặng, nhưng cứ cho tôi cảm giác có một xíu xiu nguy hiểm", Cao Thanh Kiếm nhíu mày.
Cho dù Tô Minh lúc trước vẫn còn mạnh khoẻ cũng chưa từng khiến cho ông ta có cảm giác nguy hiếm như vậy.
"Thiên Vần Kiếm!!!”
Tò Minh ra tay.
Cao Thanh Kiếm vẫn chưa đến gần, có chút đáng tiếc, nhưng bây giờ không ra tay thì sẽ bị Cao Thanh Kiếm phát hiện ra mất.
Anh chỉ đành xuất chiêu.
Lần này, vẫn là chiêu thứ nhất Tuyệt mệnh Phong vân của Thiên Vẫn Kiếm và tám phần kiếm ý cấp Nhập vi trung kỳ với 150 nghìn kg sức mạnh thuần tuý.
Sức mạnh thuần tuý càng khủng khiếp hơn những lần trước.
Bởi vì, máu tươi đã sục sôi.
Một kiếm này, vẫn nhanh như cũ, ác liệt như cũ, sắc bén đến cực điểm, lại không hề sợ hãi, mà kiên định, quyết tâm phải giết chết đối phương.
Biểu cảm gương mặt Tô Minh vặn vẹo.
Liều mạng.
Đồng thời khi xuất ra một kiếm này, anh như phát điên sử dụng Lược Ảnh Bộ xông về phía Cao Thanh Kiếm.
Lao đến nhưthể muốn chết chung với Cao Thanh Kiếm.
"Hử?", vẻ bình tĩnh và tự tin khống chế được tình huống của Cao Thanh Kiếm rốt cuộc cũng thay đổi, trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, cơ thể biến hoá, thi triến thân pháp, muốn biến mất tại chỗ.
Nhưng đáng tiếc, không kịp nữa.
Khoảng cách quá gần.
Với khoảng cách chỉ khoảng 10 mét, đối với một chiêu của Kiếm tu mà nói, không cần đến một phần mười giây, tốc độ làm sao bì kịp? Lại thêm Cao Thanh Kiếm không hề am tường về sử dụng tốc độ.
Đoạn này có hình ảnh nha
***.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Năm đó, khi vào Huyền LinhSơn, lúc lần đầu tiên ông già dạy mình võ đạo, chỉ nói một câu duy nhất: khi đánh nhau với người, không quan tâm đến những việc khác, giết chết đối phương mới là điều quan trọng nhất!Cao Thanh Kiếm trước mắt chính là một yêu nghiệt vò song, nhưng cũng chính vì thế, ông ta có một điểm yếu chí mạng: tự phụ.Rất nhanh.Khoảng cách giữa Cao Thanh Kiếm và Tô Minh chỉ còn khoảng mười mét.Đã rất gân rồi.Nhưng đúng vào lúc này, Cao Thanh Kiếm đột nhiên ngừng lại."Thật kỳ lạ, câu thanh niên, cậu lúc này, rõ ràng là đang bị thương nặng, nhưng cứ cho tôi cảm giác có một xíu xiu nguy hiểm", Cao Thanh Kiếm nhíu mày.Cho dù Tô Minh lúc trước vẫn còn mạnh khoẻ cũng chưa từng khiến cho ông ta có cảm giác nguy hiếm như vậy."Thiên Vần Kiếm!!!”Tò Minh ra tay.Cao Thanh Kiếm vẫn chưa đến gần, có chút đáng tiếc, nhưng bây giờ không ra tay thì sẽ bị Cao Thanh Kiếm phát hiện ra mất.Anh chỉ đành xuất chiêu.Lần này, vẫn là chiêu thứ nhất Tuyệt mệnh Phong vân của Thiên Vẫn Kiếm và tám phần kiếm ý cấp Nhập vi trung kỳ với 150 nghìn kg sức mạnh thuần tuý.Sức mạnh thuần tuý càng khủng khiếp hơn những lần trước.Bởi vì, máu tươi đã sục sôi.Một kiếm này, vẫn nhanh như cũ, ác liệt như cũ, sắc bén đến cực điểm, lại không hề sợ hãi, mà kiên định, quyết tâm phải giết chết đối phương.Biểu cảm gương mặt Tô Minh vặn vẹo.Liều mạng.Đồng thời khi xuất ra một kiếm này, anh như phát điên sử dụng Lược Ảnh Bộ xông về phía Cao Thanh Kiếm.Lao đến nhưthể muốn chết chung với Cao Thanh Kiếm."Hử?", vẻ bình tĩnh và tự tin khống chế được tình huống của Cao Thanh Kiếm rốt cuộc cũng thay đổi, trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, cơ thể biến hoá, thi triến thân pháp, muốn biến mất tại chỗ.Nhưng đáng tiếc, không kịp nữa.Khoảng cách quá gần.Với khoảng cách chỉ khoảng 10 mét, đối với một chiêu của Kiếm tu mà nói, không cần đến một phần mười giây, tốc độ làm sao bì kịp? Lại thêm Cao Thanh Kiếm không hề am tường về sử dụng tốc độ.Đoạn này có hình ảnh nha***.